Ly Hôn Đi, Tôi Muốn Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Hàng Tỷ

Chương 4: Tôi Phải Ly Hôn

Lần nữa tỉnh lại là vào 7 giờ sáng hôm sau , đần độn một ngày một đêm , ngủ dậy cả người như rút gân, mệt mỏi không có tý sức nào .

Trần Tiêu vừa mua bữa sáng trở về , nhìn thấy cô đã tỉnh, vội vàng chạy tới " cảm thấy trong người sao rồi , còn khó chịu không ? " .

Thẩm Sơ lắc đầu" khỏe nhiều rồi " .

" Mình mua bánh bao hấp mà cậu thích này , đi rửa mặt đánh răng đi , ăn xong chúng ta xuất viện , thời tiết ở Mauritius bây giờ rất tốt , mình có bạn muốn đi qua bên đó , chúng mình đi hay không , không phải , cậu rất thích tới đó hay sao ...".

" Đưa điện thoại cho mình một chút"

Thẩm Sơ vừa tỉnh lại đã tìm điện thoại , nhưng tìm không thấy , cô biết , chắc chắn là Trần Tiêu cầm.

Trần Tiêu không đưa điện thoại cho cô " cậu cần điện thoại làm gì? ".

Thẩm Sơ liếc mắt nhìn " trên mạng chắc chắn có tin động trời đúng không?"

Cô hiểu rõ con người Trần Tiêu, từ hôm qua, lúc đón cô rời khỏi Bạc gia, cho tới khi cô tỉnh lại , một câu mắng hay nhắc đến Bạc gia cũng không có , không cần nghĩ cũng biết chuyện ngày hôm qua ,chắc chắn đã có trên mạng rồi .

Trần Tiêu bị nhìn có chút chột dạ nói " có gì hay mà xem , những tin tức trên đó , một cái rồi lại một cái, người không hiểu rõ chuyện mà cứ chạy lên đó mắng chửi như đúng rồi "

Thẩm Sơ cười : "nếu đã như vậy , cậu còn lo lắng cái gì? "

Dừng một chút lại nói " Mình ở Bạc gia vài năm, bị chửi còn thiếu à " .

Nghĩ đến trong ba năm đó, Trần Tiêu tức đến mặt mũi trắng bệch mắng " Bạc gia là một lũ đần , nếu không phải là cậu cản mình, mình đã sớm tới đó chửi chết bọn họ rồi "

Cô không có trả lời mà đang xem tin hot nhất hôm nay , tin hot nhất đó chính là việc, hôm qua, cô đẩy Lâm Tương Nhã xuống hồ nước.

Trên mạng đều nghiêng về một phía , mắng cô đến đầu rơi máu chảy, mắng cô gà rừng mà đòi chèo cao , độc ác ...

Cũng tốt , cô gả cho Bạc Mộ Niên tổng cộng ba năm , trong ba năm này không phải là không có thu hoạch gì .

Thẩm Sơ nở nụ cười " mình đi rửa mặt một chút"

Trần Tiêu nhìn cô , cẩn thận hỏi " cậu không sao chứ ?" .

" Không sao "

Trần Tiêu nói " đi rửa mặt đi , ăn no mới có sức mà buồn tiếp " .

"...."

Thẩm Sơ quả thật có chút khó chịu , nhưng là ngày đầu tiên thôi , sau lại khó chịu thì đều có thể khống chế được cảm xúc .

Cô giống như đứa trẻ đang chờ cho kẹo vậy, một lần, rồi một lần chờ không được , vậy sau này sẽ không còn hi vọng nữa .

Uống nước lạnh khiến thẩm Sơ tỉnh táo lại, hôm qua lúc Bạc Mộ Niên ấn, cái ấn đó như có cái gì bị vỡ nát vậy .

Ba năm rồi , cũng nên kết thúc thôi.

Chỉ là Trần Tiêu nói đúng , ăn no rồi mới có sức .

Lúc hai người ăn cơm , cửa phòng đối diện vừa mở , hai hộ sĩ đi ra , nhỏ giọng buôn chuyện , giọng nói không to , nhưng mà nói như nào , Thẩm Sơ cùng Trần Tiêu đều nghe thấy hết.

" Bạc gia đại thiếu phu nhân cũng thảm thật , còn Bạc gia nhị thiếu phu nhân thì lại quá ác, Bạc đại thiếu gia mới gặp chuyện không bao lâu , đến đứa con duy nhất trong bụng cũng không còn ".

" Thế mới nói hôn nhân là phải môn đăng hộ đối, nhị thiếu phu nhân là con nhà bình dân , vừa vào hào môn liền hoa mắt , căn bản so sánh không được với đại thiếu phu nhân , không biết cô ta đang nghĩ cái gì , Bạc gia tình huống như này rồi, tới đứa con còn chưa sinh ra cũng không tha , người này quá độc ác ..."

" Tiểu Ngũ cậu đừng cản mình, đã không biết rõ chuyện, ở đó mà nói độc ác không độc ác , chuyện này đều là bịa đặt hết"

Thẩm Sơ nhìn ra ngoài nói " để bọn họ nói đi"

" Sao cậu lại trở nên dễ bị bắt nạt như vậy?"

" Mình đang tính , để sau này tính hết một lượt" Thẩm Sơ thoáng nhấc môi.

Trần Tiêu ngơ ngác sau đó vỗ tay nói " đây mới là tiểu Ngũ mà mình biết chứ" .

Thẩm Sơ nói "Giúp mình xuất viện , mình cần phải ly hôn."