*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Manh Manh
Tinh Cầu Mèo Con không lớn.
Có thể đã từng có một nền văn minh huy hoàng ở đây, nhưng bây giờ nó chỉ là một mảnh băng và tuyết. Nhìn xa vô hồn.
Trên nền tuyết trắng, chút màu vàng nâu đặc biệt bắt mắt.
Đến gần, thứ màu vàng cư nhiên là một con chó con lông xù xù.
Chó con tận lựng xòe cơ thể, ấn một quả trứng vào bụng, bắt chước làm gà mái ấp trứng một cách hài hước.
Chó con đã duy trì tư thế này bảy ngày, từ khi anh ở trên đường phát hiện ra nó.
Anh không biết tại sao mình ở đây. Nhưng không quan trọng, khi nhìn thấy quả trứng tròn vo, anh liền hiểu rõ sứ mệnh của mình: anh nhất định là sinh ra để bảo vệ quả trứng này.
Anh vẫn còn nhớ tên của mình.
Anh hẳn là nên được gọi là Bùi Thanh Hà.
*
Yến Giang cảm giác như được ngâm mình trong nước ấm, trước mắt hiện lên một tia mơ hồ.
Xung quanh quá tối, cậu hoàn toàn không mở mắt ra được.
Yến Giang nổ lực nhớ lại cuộc sống của mình.
Cậu bị bệnh tim bẩm sinh, loại không thể chữa khỏi, từ nhỏ sức khỏe rất kém, không thể vận động quá mạnh.
Yến Giang nhớ lại nỗi đau quen thuộc trước khi hôn mê, thầm nghĩ chính mình chẳng lẽ là đột ngột qua đời?
Nước mũi sặc sụa, Yến Giang theo bản năng sinh tồn ngẩng đầu lên.
"Bé con, sắp ra rồi! Cố lên!"
Yến Giang nghe thấy có người hét lên.
Cho nên cậu đã đầu thai?
Phía trước ngày một sáng, Yến Giang có thể cảm giác được mình vừa chạm vào thứ gì đó giống như vỏ trứng...
Đầu mèo con ướt nhẹp khoan lỗ trên đỉnh trứng mèo.
Trong nháy mắt, gió lạnh xung quanh khiến cậu run lập cập.
Yến Giang mở mắt.
Trong băng thiên tuyết địa, cậu nhìn thấy một con chó con.
Một con chó con thực sự. Xem chủng loại, có vẻ là một giống chó chăn gia súc của Trung Quốc.
Không thể không nói, chú chó nhỏ trông đáng yêu cực kỳ, cái đuôi lông xì xù hếch lên. Thời điểm nhìn thấy Yến Giang liền hưng phấn nhảy nhót vài cái.
Yến Giang không hiểu được tình hình, nhưng theo bản năng, cậu chui ra khỏi vỏ trứng.
Chất lỏng trong trứng chảy ra đầy đất, tỏa ra một luồng nhiệt khí nóng hôi hổi.
Con chó nhỏ hai mắt sáng lấp lánh, không nghỉ đến mình thật sự ấp ra một con mèo con. Nhỏ như vậy, bé như vậy. Thoạt nhìn thật giống một con gà con.
Mèo con nhỏ như vậy nếu mặc kệ sẽ bị đông chết đi?
Bùi Thanh Hà bước tới, dùng lưỡi liếʍ phần đầu ẩm ướt của Yến Giang.
Yến Giang cố gắng nói, nhưng đáng tiếc cậu vừa mới sinh ra, dây thanh quản còn chưa phát triển hoàn toàn nên cậu chỉ có thể phun ra một tiếng kêu mềm mại: "... Meo meo?"
Cậu nhìn thấy bàn chân của mình, một con mèo màu trắng sữa nhưng tay cùng chân có màu nâu và đen, các miếng đệm đo đỏ.
Cậu đầu thai thành mèo con? Nhưng tại sao lại chui ra từ quả trứng?
Yến Giang dù chưa thể nói nhưng cũng không làm trở ngại giao tiếp của cậu với chó con.
"Xin chào."
"Meo meo." (Xin chào.)
"Tên anh là Bùi Thanh Hà ~!"
"Meo ô." (Yến Giang.)
Con chó bắt đầu đào lỗ trên tuyết.
Anh thoạt nhìn là một chú chó con nặng ít nhất ba cân*.
Cân: đơn vị đo lường Trung Quốc, 1 cân = 0,5 Kg.
Chú chó nhỏ nhảy dựng lên, lợi dụng trọng lực tạo ra một cái lỗ chó trên tuyết. Lớp tuyết phủ trên mặt đất thật mềm, dưới cùng là băng.
Tiểu Miêu Tinh lạnh lẽo. Yến Giang vừa mới sinh, thân thể cậu không thể tiếp nhận được.
Yến Giang cảm giác được gáy mình bị cắn nhẹ, liền bị nhấc lên, mang vào trong động.
Nhiệt độ cơ thể chó con rất cao, lông xù xù, cực mềm mại.
Yến Giang ghé vào trên người anh, bất tri bất giác ngủ mất.
Nữa đêm, cậu bị anh lay tỉnh.
Bùi Thanh Hà nói: "Có thể ra cửa ăn cơm!"
Nói xong, chú chó con dẫn đầu ra khỏi hang.
Chân của Yến Giang hơi ngắn, cậu theo dấu chân lưu lại bò dọc theo mới đến được mặt đất.
Hiện tại là đêm tối. Tuyết đang rơi!
Chó con ngẩng đầu, há miệng tiếp những bông tuyết rơi từ trên trời xuống.
Bùi Thanh Hà nói: "Thật ngọt!"
Yến Giang nửa tin nửa ngờ, cũng ngẩng cái đầu lông xù xù lên. Như quả bóng bồ công anh, những bông tuyết rơi vào trong miệng cậu, có chút mát lạnh, ngọt tư tư, vị như kem vani.
Cậu đột nhiên quên mất, thông thường tại sao mèo con và chó con ăn bông tuyết? Liền vui vẻ đuổi theo bông tuyết rơi.
Tuy rằng ăn vào lạnh như băng, nhưng cơ thể Yến Giang vẫn cảm nhận được luồng nhiệt ấm áp.
Vùng ngoại ô ở đây không thấy một tia sáng. Nhưng mặt trăng cùng các vì sao trên bầu trời thì đặc biệt lớn và sáng.
Nửa đêm tuyết rơi. Yến Giang ăn đến bụng cũng cuồn cuộn.
Khi còn là con người, vì sức khỏe yếu, việc ăn gì đều do chuyên gia dinh dưỡng quyết định.
Khi còn nhỏ, em trai biết cậu thèm, đã lén đưa cho cậu một cái bánh kem nhỏ. Kết quả là ngày hôm đó Yến Giang liền bị viêm dạ dày ruột.
Các bác sĩ cho biết cậu bị "dạ dày thủy tinh", một căn bệnh hiếm gặp. *
Em cậu vì thế đã tự trách thật lâu.
Sau khi tuyết ngừng rơi, Yến Giang vẫn còn muốn ăn. Vì vậy, cậu chuẩn bị sẳn để liếʍ tuyết trên đất.
Chó con ngăn anh lại: "Tuyết rơi xuống đất liền không được ăn."
"Meo?"
Chó con không thể nói lý do: "Sẽ bị bệnh."
Yến Giang nép vào bụng chó con, nhìn ánh trăng.
Không lâu sau khi tuyết tạnh, trăng cũg sấp tàn.
Sắc mặt chó con hơi thay đổi, lông tơ trên người xù lên: "Yến Giang! Em ngồi trên lưng anh. Trời tối rồi! Chúng ta phải về nhà sớm."
Đây là lần đầu tiên Yến Giang thấy Bùi Thanh Hà nghiêm túc như vậy, ngay lập tức cậu nhảy lên chó con, móng vuốt gắt gao nắm chặc phần lông trên lưng anh.
Chó con chở cậu đi suốt quãng đường. Nhưng họ lại quá ham chơi, rời nhà quá xa.
Tinh cầu này không có mặt trời. Sau khi mặt trăng lặn, bầu trời tối đen như mực.
May mắn thay, Yến Giang là một chú mèo con có khả năng nhìn ban đêm. Trong tuyết phủ, phía xa là những cồn tuyết nhấp nhô, trông như đang chuyển động.
Tuyết phủ đầy mùi hương bọn họ.
Nhưng con chó con thì không. Sau khi trăng lặn, trước mắt anh tối đen một mảnh.
Giọng Bùi Thanh Hà run run: "Hôm nay trăng lặn sớm, anh không thấy đường. Mèo con còn nhớ rõ đường về hang không?"
Yến Giang: "Meo!" (Không nhớ rõ!)
Bùi Thanh Hà thở dài: "Được rồi. Chúng ta tùy tiện đi một chút."
Yến Giang không biết Bùi Thanh Hà đã cõng cậu trên lưng bao lâu, cậu là mèo con, ngủ nhiều. Có cảm giác lưng của Bùi Thanh Hà giống như một đệm lưng bọc đầy len.
Cho nên, cậu lại ngủ rồi.
Trong mộng, có một ít âm thanh kỳ quái.
"Chọc thủng động mạch hướng tâm bên phải."
"Chú ý điện tâm đồ!"
"- xịt thuốc cản quang!"
Yến Giang bị đánh thức.
Khi tỉnh dậy, liền nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của chó con. Đôi mắt tròn rũ xuống, như quả nho.
"Em rốt cuộc cũng tỉnh rồi!" Chó con rất vui mừng, "Nhìn kìa -"
Anh nâng móng vuốt, chỉ chỉ phía trước.
Yến Giang quay đầu, giây tiếp theo liền kinh ngạc trợn to hai mắt: "Oa!"
Nơi đây có một hồ nước màu hồng, bốc khói nghi ngút.
Trên bờ hồ có một vòng tròn gai đỏ như pha lê.
Bùi Thanh Hà kêu ngạo đựng đuôi: "Khi em ngủ quên, anh đã đem bụi gai đào lên, tạo một cái lỗ dẫn đến hồ nước rồi."
"Sao anh khoét lỗ thuần thục vậy?"
Chó con có chút tự hào, lại có chút thẹn thùng cúi đầu: "Anh là chó địa phương."
Yến Giang chân thành khen ngợi: "Anh thật sự là một tiểu chó con lợi hại!"
Hai con vật nhỏ xuyên qua đường hầm đầy gai, đi tới trong hồ.
Khi Yến Giang còn sống, cậu đã nhìn thấy nhiều cảnh đẹp, nhưng cậu vẫn như cũ bị chấn động.
Hồ nước phát ra ánh sáng. Mặt nước hồ màu hồng khẽ đung đưa tạo thành những vòng sóng trắng xóa. Mỹ lệ cực kỳ.
Mèo con dùng bàn chân chọc ghẹo nước hồ, có hơi nóng.
Yến Giang không phải là một con mèo thực sự, tất nhiên cậu không sợ nước. Cậu đem chính mình nhảy vào suối nước nóng.
Nhưng cậu còn quá nhỏ nên chỉ có thể thận trọng sủi bọt ở mép hồ.
Chó con lúc đầu còn do dự, nhưng lại không yên tâm Yến Giang, một lúc sau, anh vẫn nhảy vào trong đó.
Dòng nước màu hồng bỗng chuyển thành màu đen.
Chó con rất bẩn.
Chú chó con cũng nhìn thấy vết đen lan ra từ cơ thể của mình, tức khắc nhảy khỏi mặt nước.
Anh đứng trên bờ, hất nước vào người.
Yến Giang hỏi: "Tại sao anh không ngâm mình?"
Chó con uể oải: "Anh sẽ làm dơ nước..."
"Không quan hệ, dù sao nơi này cũng chỉ có hai chúng ta." Yến Giang trả lời, "Hơn nữa, em còn tưởng anh muốn bồi em."
Mặc dù Yến Giang có chút bệnh sạch sẽ, nhưng ở thế giới xa lạ này, chính là chó con đem cậu nhặt về, ấp nở.
Cậu ghét bỏ ai, cũng sẽ không ghét bỏ Bùi Thanh Hà.
Chó con đã bị thuyết phục. Anh kiểm tra nhiệt độ nước rồi vào hồ bơi một lần nữa.
Con mèo con bơi tới, dùng chân xoa xoa bộ lông của Bùi Thanh Hà.
Theo lý thuyết thì hẳn là dùng lưỡi liếʍ, nhưng cơ thể của chó con lớn hơn cậu nhiều lần. Miệng quá kém hiệu quả.
Chính lúc này liền xảy ra biến cố.
Nước hồ đang hiền hòa bỗng chốc cuộn lên thành một dòng xoáy cực lớn.
Yến Giang quá nhỏ, một chút lực cũng có thể kéo cậu vào vòng xoáy nước.
Cậu sặc nước liên tiếp vài lần, Bùi Thanh Hà đại kinh thất sắc*, anh bơi về phía con mèo con trong nước.
* giống như bị đả kích quá lớn á nên trở nên thất sắc, tức là mặt không còn hồng, chuyển sang trắng.
"Bùi... Bùi!"
Yến Giang muốn nói rằng cậu không muốn anh đến, nhưng Bùi Thanh Hà đến đây không chút do dự.
Trong sự thăng trầm của dòng nước, Yến Giang cảm thấy Bùi Thanh Hà tóm lấy gáy mình. Cố gắng đưa cậu vào bờ.
Cậu đột nhiên cảm thấy phá lệ an tâm.
Dòng xoáy đem 2 con vật nhỏ kéo xuống đáy.
Cảm giác ngột ngạt tăng dần. Chân tay của Bùi Thanh Hà ngày càng yếu đi.
Không nghi ngờ gì rằng Yến Giang muốn sống.
Cậu nhìn thấy một bia mộ bị chôn vùi dưới nước.
Lúc này, Yến Giang trong lòng đột nhiên có một loại xúc động mãnh liệt.
Dưới nước không nói được lời nào, Yến Giang chật vật bơi về phía bia mộ!
Bùi Thanh Hà hiểu ý cậu, cũng dùng sức lực cuối cùng để đẩy chú mèo con đến đó.
Không nói thêm gì nữa, Yến Giang đem móng vuốt của mình dán lên bia mộ.
Nhát mắt, dưới đáy hồ sáng rực lên. Một luồng khí nóng phụt ra.
Các luồng không khí hợp thành cột nước, nâng bọn họ lên bầu trời.
Trong luồng không khí này, Yến Giang không hề khó chịu. thậm chí cảm thấy rất thoải mái. Bùi Thanh Hà có lẽ cũng vậy.
Yến Giang bơi đến bên cạnh anh, từ trên cao nhìn xuống tinh cầu này, hắn kinh ngạc: "Oa, tinh cầu này không tròn. Là đầu mèo!"
Nói xong anh mới nhận ra mình thật sự có thể nói được.
Bùi Thanh Hà trầm ngâm trả lời: "Bởi vì, đây là Tiểu Miêu Tinh của em."
Yến Giang hỏi: "Chúng ta như thế nào từ bên trong đi ra ngoài a?"
"Luồng không khí này biết đáp án. Anh nghe nói đây là con đường du hành giữa các tinh cầu."
Sau khi đầu thai thành một con mèo, Yến Giang không hiểu quá nhiều điều.
Vì vậy, cậu không hỏi.
Luồng không khí này giống như một đường hầm, lại giống như một khẩu bazooka*, phóng bọn họ đến một tinh cầu khác.
"Lạch cạch." Hai tiếng
Một mèo, một chó rơi xuống đất.
____________________________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Làm văn án quá đột ngột.
Bệnh tại * là do tác giả bịa ra.
Đã thay đổi tính cách của nhân vật chính.
--Cài đặt: Linh hồn của mỗi người đều là một tinh cầu nhỏ, tính cách sẽ trở thành một con vật nhỏ.
Khám phá giữa các tinh cầu, bạn có thể thấy những thứ mà chủ nhân hành tinh quan tâm cùng một số kỷ niệm.
_______________________
Cho những tình yêu nào chưa biết:
Bazooka: một loại súng chống tăng không giật rất nổi tiếng được sử dụng suốt từ Thế Chiến 2 cho tới tận Chiến Tranh Việt Nam. (Nguồn: wiki)