Tam Gia

Chương 13: Chương 13: Thiếu Niên (Bốn)

Nhìn thấy Lăng Hiểu vẫn còn bị thương, cho nên bài tập võ mà Tam gia đề ra tạm thời được gác lại, nhưng Lăng hiểu lại có lợi thế là có thể sử dụng thành thạo kiểu súng lục của nữ, hàng của Anh quốc.

... Miễn cưỡng cũng có thể xem như Tam gia bồi thường nho nhỏ cho cuộc sống dầu sôi lửa bỏng này của Lăng Hiểu đi…..

Thực ra, Lăng Hiểu bị thương nhìn thì rất nghiêm trọng, nhưng thực tế cũng không có gì, rất mau chóng khỏi hẳn, sau khi ở bệnh viện 3 ngày, Lăng Hiểu cả người thoải mái xuất viện, ngày hôm sau liền đi đến trường học, lập tức nhận được ánh mắt sùng bái giống như anh hùng vậy.

Trong việc lần này mà Lăng Hiểu làm, không chỉ có được ấn tượng tốt với Đường Yên Nhiên, còn là vì ‘ Gϊếŧ gà dọa khỉ’, nói cho những người nhìn cô không vừa mắt, cô tuyệt đối không dễ chọc đến, ngay cả những gả đàn ông cao lớn thô kệch chuyên đâm thuê chém mướn cũng bị cô đánh đến bò trên đất mà chạy, một khi chọc tới cô, vậy ai cũng đừng mong có kết quả tốt.

Không thể không nói, cách làm lần này của Lăng Hiểu có tác dụng rất lớn, trước mắt mấy người thường xuyên ‘chỉ cây dâu, mắng cây hòe’ đã ít hơn nhiều, nhìn bọn họ rõ ràng là chán ghét và không cam lòng nhưng không ai dám lại gần kɧıêυ ҡɧí©ɧ nữa, chỉ có thể ở chỗ mà nghiến răng nghiến lợi chửi thầm, Lăng Hiểu đã cảm thấy tâm tình lúc này của mình vô cùng tốt.

Cô thật sự là lười ứng phó với mấy đứa trẻ hay tranh cãi ầm ỉ này, một lần vất vả cả đời nhàn nhã như thế này, tuy rằng bị mang danh "Cọp cái", "Mẫu Dạ Xoa " , nhưng mà người chân chính có gan vuốt râu hùm thật sự là không có mấy người.

Trải qua việc làm hòa trong bệnh viện, Đường Yên Nhiên quả nhiên nói được làm được, mặc dù đối với Lăng Hiểu không tính là đặc biệt nhiệt tình, nhưng tốt xấu gì cũng ngẫu nhiên tới hỏi thăm tình hình hồi phục của cô. Mà Lăng Hiểu đương nhiên cũng bắt được cơ hội ít ỏi này, không chút dấu vết, một cách tự nhiên mà biểu hiện năng lực của mình.

Trình độ đánh đàn dương cầm của cô không kém hơn Tống Văn Bân , cô còn học quà đàn tỳ bà cổ, cô viết chữ rất tốt, còn biết vẽ tranh, khả năng chơi cờ của cô rất tốt, hơn nữa kỹ năng pha trà của còn thuần thục tao nhã, còn làm được không ít món ăn vặt cực kỳ tinh xảo, ngon miệng; thân thủ của cô rất giỏi, một cây roi đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, mà việc học của cô có tiến bộ, kiến thức uyên bác, cho dù là người học lớp cao hơn như Tống Văn Bân cũng thấy mặc cảm…..

Mấy tài nghệ này của cô từ từ được biểu hiện ra, Lăng Hiểu ở trong mắt Đường Yên Nhiên chậm rãi từ một người không học vấn, không nghề nghiệp chỉ biết dùng roi đùa giỡn, là cô gái lương thiện, chính nghĩa, hơi có chút xúc động, dần dần biến thành cô gái giỏi cả văn lẫn võ, cầm kỳ thi họa cái gì cũng biết, lại rụt rè nội liễm cũng không khoe khoang thân thế thục nữ thế gia của mình.

tính cách Đường Yên Nhiên từ trước đến nay đều là tôn trọng những người mạnh mẽ, Lăng Hiểu gần như ở mỗi phương diện đều thể hiện xuất sắc, làm cho cô ta dần dần bỏ đi thành kiến thậm chí là trở thành một loại sùng bái, không tự chủ được mà đến gần Lăng Hiểu hơn.

Sau khi tựu trường rất nhanh chính là "ngày quốc khánh", chúc mừng cách mạng thành công, đánh đổ chế độ phong kiến quân chủ , trong trường học đương nhiên cũng sẽ tổ chức một ít hoạt động.

Bởi vì gần đây biểu hiện tài năng, tất nhiên Lăng Hiểu cũng bị đẩy đến trên đài, muốn cô trong buổi lễ biểu diễn một số tiết mục, mà Tống Văn Bân cũng là một khách quen trên sân khấu, gần như mỗi lần biểu diễn đều có sự xuất hiện của hắn.

Lăng Hiểu ngại phiền phức, rõ ràng là lười biếng, đem tiết mục của mình và Tống Văn Bân nhập làm một, sau đó lấy cớ bề bộn công việc đem tất cả đều ném cho Tống Văn Bân làm, mà cô chỉ cần ngẫu nhiên làm dáng luyện tập một chút là được rồi.

Vì có thể nhàn hạ hơn, tiết mục là lăng hiểu lựa chọn cùng Tống Văn Bân là song tấu đàn dương cầm, khúc nhạc được cải biên từ bài hòa âm Bản giao hưởng số 3" của Beethoven, hoặc còn gọi là Eroica (Tiếng Ý nghĩa là Anh Hùng) . Tuy rằng hai người đàn dương cầm không thể biểu đạt ra được kiểu hòa âm chính quy, nhưng hai người thông thạo kỹ xảo cũng đủ thể hiện ra thần thái hùng hồn không bị cản trở, tự do cùng đổi mới biểu đạt ra bảy tám phần.

Độ dài của bài hòa âm Bản giao hưởng số 3" thật dài, lăng hiểu cùng Tống Văn Bân lựa chọn là bản giao hưởng nổi tiếng nhất, bốn bàn tay đua nhau lướt nhịp nhàng trên phím đàn, tinh xảo, khéo léo, biến hóa vô cùng, giống như một bức hoạ khổng lồ cuộn tròn. Khi âm điệu cuối cùng vừa hạ xuống, toàn bộ trong phòng luyện đàn trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào đôi nam nữ bên chiếc đàn dương cầm đang đứng giữa ánh nắng chói chang, cực kì xứng đôi.

"Anh đúng là không có cản trở em, không tệ lắm!” Lăng Hiểu ngạo mạn khen một câu, khiến cho Tống Văn Bân bất đắc dĩ cười khổ.

Hắn hiện tại rốt cuộc hiểu rõ trên người Lăng Hiểu tài hoa xuất chúng cỡ nào, cả một khúc nhạc này hắn vùi đầu luyện tập hồi lâu mới theo kịp tiến độ của cô, có thể cùng cô phối hợp ăn ý, mà Lăng Hiểu lại dường như chưa từng tốn thời gian luyện tập qua, sau khi tan học về nhà liền biến mất, cũng không biết chạy đi nơi nào.

"Thực ra... Tôi cảm thấy hai người bọn họ thực sự rất xứng đôi". Đường Yên Nhiên than nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói với Vương Vân đứng bên cạnh.

Vương vân gật gật đầu, vẻ mặt "Tôi đã sớm nhìn ra ". Từ trước đến nay cô luôn lý trí tuy rằng ban đầu cô cũng có chút mơ tưởng không thiết thực với Tống Văn Bân , nhưng theo quan sát quá trình ở chung giữa hắn và Lăng Hiểu, cô sớm đã đem ý niệm này vứt bỏ: “Nhưng mà, bản thân tôi cảm thấy Lăng Hiểu và Tống Văn Bân chỉ là tình cảm anh em, cô xem dáng vẻ của cô ấy đi, một chút cũng không có cảm giác ngượng ngùng khi yêu”.

"Điều này cũng đúng." Đường Yên Nhiên nhún vai, liếc mắt nhìn Trương Chi Nhã đang đứng xem - - tâm tư của cô ta đối với Tống Văn Bân có thể nói là mọi người đều biết.

Trương Chi Nhã mím chặt môi, sắc mặt có chút khó coi, đôi tay nắm lấy sườn xám màu xanh của mình, hai mắt chăm chú không khách khí nhìn chằm chằm vào chỗ Tống Văn Bân và Lăng Hiểu đang đứng, có chút mất mát, có chút không cam lòng, lại có chút uể oải.

Đối với vẻ rộng lượng của Đường Yên Nhiên và Vương vân, Trương Chi Nhã đối với Lăng Hiểu là vừa yêu vừa hận, tâm tư phức tạp hơn nhiều, một phần cảm kích cô đã hết sức cố gắng tạo cơ hội cho mình ở chung với Tống Văn Bân , thản nhiên tỏ vẻ nếu cô có thể làm cho Tống Văn Bân thích mình, thì sẽ ủng hộ vô điều kiện, nhưng về mặt khác, cô lại cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mình cho dù ở phương diện nào cũng kém hơn Lăng Hiểu, làm sao có thể làm cho Tống Văn Bân thích chứ?

"Được rồi , cần gì nói nhiều như vậy, anh tự mình luyện tập đi!" Lăng Hiểu vỗ vỗ tay, quyết đoán biểu hiện buổi luyện tập hôm nay đã xong, một bên chào hỏi những người khác đi ra khỏi phòng, một bên lo lắng bị trễ giờ, không biết cũng không biết tam gia nơi đó có chờ đến bực mình hay không.

Nhìn hành động của cô, Tống Văn Bân thật là bất đắc dĩ: "Như thế nào, hôm nay lại hẹn người nào đi chơi sao? Hai bữa nay mỗi lần đến tìm em em đều không có ở nhà, chú Bạch nói em có rất nhiều xã giao, không phải đi uống trà biểu diễn thì đi dạo phố! Rõ ràng nói mình bận rộn không có thời gian làm bài tập, ngay cả - -" Tống Văn Bân đúng lúc dừng lại, không có nói câu "Bài tập đều là anh làm giùm em" nói ra miệng, nhưng biểu tình kia lại tràn đầy bất mãn khi bị lừa gạt, "Em không thể bớt chút thời gian để tập luyện với anh sao? Tiết mục này là của hai người chúng ta mà!”

Tống Văn Bân ủy khuất, Lăng Hiểu so với hắn càng ủy khuất hơn, rõ ràng mỗi ngày bận rộn đến chân không chạm đất, lại không thể nói ra được, còn bị hiểu lầm là hết ăn lại nằm, ham chơi, thật sự là buồn bực mà !

" không phải ko có ai luyện tập cùng nên ngươi buồn sao?"Lăng Hiểu chớp mắt, theo thói quen kéo theo Trương Chi Nhã , "Đây có sẵn người nè! Chi Nhã đàn cũng rất giỏi, vừa vặn có thể tập luyện với anh nha!”

Tống Văn Bân khẽ nhíu mày một cái: "tiết mục này là anh và em song tấu, không phải cùng Trương tiểu thư, cùng cô ấy bồi dưỡng ăn ý thì có ích lợi gì? !"

"Đúng vậy." khiến cho người ta không tưởng tượng được là, Trương Chi Nhã cũng tỏ thái độ cự tuyệt, "Hơn nữa tôi cũng còn có tiết mục phải chuẩn bị , lần này... Cứ như vậy đi…..”

Lăng Hiểu hơi ngạc nhiên, cô tất nhiên là biết Trương Chi Nhã đã sớm đem tiết mục của mình chuẩn bị thỏa đáng, Nhưng mà, chỉ trong giây lát, cô rất nhanh đã hiểu được tâm tư nhỏ của cô gái này, lập tức ngượng ngùng cười nói: "Ai nha xem đầu óc của tôi này, tôi thế mà đã quên Chi Nhã cũng có chuyện mà mình phải làm, anh Văn Bân anh chỉ có thể một mình cô đơn thôi!”

Trương Chi Nhã có chút cứng đờ cười cười nhìn Lăng Hiểu, tỏ vẻ mình hiểu được ý tốt của cô, chẳng qua hiện nay trong lòng Trương Chi Nhã có chút lo lắng, cũng không muốn tiếp tục tiếp xúc quá nhiều với Tống Văn Bân . Trương Chi Nhã cảm thấy bản thân mình rất mâu thuẫn, cô không muốn buông tha Tống Văn Bân , lại cũng không biết nếu như không buông tha, thì mình nên làm thế nào đây.

Nếu một người cùng một người khác năng lực không khác nhau lắm, đang thắng mới có lòng mà thể hiện, còn nếu là con cóc mưu toan giành thắng lợi với thiên nga, vậy cũng chỉ có thể không biết lượng sức, làm trò cười mà thôi.

Trương Chi Nhã không muốn mình biến thành trò cười, cô còn chưa ái mộ Tống Văn Bân đến mức không biết tự ái như vậy, mà lòng tự ái của cô cũng không cho phép cô làm chuyện như vậy. Nhìn bạn bè bên cạnh từng người từng người buông tay, có lẽ cô cũng nên cân nhắc lại một chú.

Lăng Hiểu vẫn nắm cánh tay của Trương Chi Nhã , thấy cô ta vẫn chưa có tỏ vẻ gì chán ghét hoặc có hành động bất mãn, cũng không thèm tốn thời gian quan tâm đến cô ta, dù sao tất cả đều là dựa theo dự đoán của cô thôi, gần như đã không cần cô làm gì nhiều hơn nữa.

Lăng Hiểu biểu hiện khả năng của mình, Trương Chi Nhã chùn bước, nhưng nếu đứng ở bên cạnh Tống Văn Bân không phải là cô, chỉ có dung mạ là có thể so sánh với Trương Chi Nhã , còn về thân phận, địa vị, học thức, lễ nghi và các phương diện khác đều kém hơn giống như lời Lăng Hà đã nói, Trương Chi Nhã tuyệt đối sẽ không buông tay, nhất định phải tranh đến cùng.

Mà khi đó, Lăng hiểu chỉ cần ngồi ở vị trí đối lập, ngồi nhìn cảnh hổ đấu nhau là đủ.

Nhẹ nhàng nhéo nhéo bàn tay Trương Chi Nhã để an ủi, sau đó thấy cô ta nở nụ cười khổ sở, lúc Lăng Hiểu ra khỏi cửa trường học, liếc mắt liền nhìn thấy xe Lăng gia đang dừng ở trước cửa, mà lái xe của Tam gia lại chờ ở bên ngoài, nhìn qua có mấy phần lo lắng.

Lăng Hiểu lập tức căng thẳng trong lòng, vội vàng chào hỏi người khác xong nhanh chóng đi tới, dùng ánh mắt ý hỏi, không phải là mình ra muốn quá chứ.

Lái xe nhìn cô với ánh mắt hiểu mà không nói, lập tức làm cho Lăng Hiểu buồn bực không thôi.

Hiện nay người có thể làm cho vị phật lớn Tam gia kia chờ đợi như vậy, thực sự là không có mấy người, Lăng Hiểu tuyệt đối không muốn cái vinh hạnh này…..