Tam Gia

Chương 4: Chương 4: Thơ Ấu ( Hai )

Edit: nhinguyen

Lưu gia bất đắc dĩ cúi đầu nhận thua, nhưng mà tuy rằng thua ván cờ này nhưng lại đạt được mục đích lúc đến đây, cho nên tâm tình của ông ta vẫn vui vẻ như cũ. Lại nói thêm vài câu khách sáo với Tam thiếu gia, khen Lăng Hiểu đáng yêu, hiểu biết, Lưu gia đã chào ra về, chỉ còn lại Lăng Hiểu vẻ mặt nhăn nhỏ, đau khổ nhìn con cờ mà Tam thiếu gia nhét vô tay cô.

"Đánh với tôi cho hết ván cờ”. Một tay Tam thiếu gia ôm thắt lưng Lăng Hiểu, một tay nhẹ nhàng cầm quân cờ làm bằng ngọc để trên bàn, chậm rãi ra lệnh.

"Chắc chắn là thua mà, vì sao còn phải đánh……” Lăng Hiểu rất đau khổ, có lẽ trời sinh cô đối với cờ vây không có chút thiên phú nào, cho dù dạy như thể nào cũng không thể chơi giỏi được.

" Cho dù có bày ra bàn cờ mới thì em cũng thua thôi, có thể thắng được sao? " Tam thiếu gia lười biếng nhíu mày, trêu chọc nói.

"Không thắng được..." Lăng Hiểu chán nản bĩu môi.

"Ván cờ này so với ván cờ trong sách lần trước tôi dạy em giống nhau đến bảy phần, vừa đúng lúc kiểm tra thử xem em đối với tôi có phải là bằng mặt không bằng lòng hay không”. Tam thiếu gia từ trên cao nhìn Lăng Hiểu đang cứng đờ cả người, "Có nhớ không?"

"Nhớ…. Nhớ mà..." Lăng Hiểu nghẹn ngào.

"Nhưng mà em quên mất rồi?” Tuy rằng ở chung chỉ có một năm, tam thiếu gia lại hiểu rõ Lăng Hiểu như lòng bàn tay

Lăng Hiểu chột dạ quay đầu đi, đáp án không cần nói cũng biết.

"Khi trở về nhà mang hai sách dạy đánh cờ theo, học cho thuộc, lần sau tới tôi sẽ kiểm tra”. Tam thiếu gia cười khẽ, bàn tay làm đảo lộn quân cờ trên bàn, sau đó ôm Lăng Hiểu đứng lên. Tuy rằng giọng điệu hoàn toàn không nghiêm khắc, nhưng vẫn làm cho Lăng Hiểu đau khổ tựa đầu trốn vào gáy hắn.

"Em không muốn học cờ vây..."

"Tôi dạy em cái gì, em phải học cái đó”. Tam thiếu gia thản nhiên trả lời, không hề để lại con đường sống nào “Trước kia em đã hứa với tôi thế nào?”

Lăng Hiểu không dám hé răng nữa, cái này gọi là tự gây nghiệt, không thể sống.

Làm nũng thích hợp Tam thiếu gia đều đồng ý dung túng chiều chuộng cô, nhưng mà cũng chỉ là trong giới hạn nào đó mà thôi.

Một năm trước, sau khi cùng Tam thiếu gia gặp mặt vài lần, Lăng Hiểu đã đưa ra đề nghị đi theo Tam thiếu gia học hỏi, bởi vì cô thực sự khâm phục kiến thức uyên bác của Tam thiếu gia.

Ở cái thời đại này, trừ bỏ một số ít người có thể cho con em của mình xuất ngoại du học, thì đại đa số người khác ánh mắt lại bị hạn chế trong cái vòng lẩn quẩn nhỏ hẹp này. Bọn họ không biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu thú vị, Không biết ở nước ngoài thay đổi ra sao, chỉ giống như ‘ếch ngồi đáy giếng’ tự cao tự đại, thậm chí có mấy sinh viên con nhà quý tộc học được chút xíu gì đó bắt đầu tự thổi phồng bản thân là có học vị nước ngoài này nọ, cũng chẳng qua là muốn bảng lương của mình có thêm nhiều con số 0 nữa mà thôi

Nhưng mà Tam thiếu gia lại không phải loại người như thế, ánh mắt hắn nhìn rất xa, giao thiệp rộng rãi, cho dù đa số thời gian đều ở trong nhà, lại giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp xúc được với thế giới bên ngoài.

Lăng Hiểu không biết tại sao Tam thiếu gia làm được như thế, cô chỉ biết trong nhà của Tam thiếu gia có rất nhiều người đến, người Mỹ, người Anh, người Pháp, người Nga…. Thậm chí là bé trai tóc vàng mắt xanh tên là Jie Nuote cũng là con trai của thủ lĩnh Mafia ở Ý, được gửi ở chỗ Tam thiếu gia để thay dạy dỗ thay ông ta, hy vọng trong tương lại hắn có thể ‘con nối nghiệp cha’ tiếp nhận gia tộc Mafia.

Lăng Hiểu không hy vọng lặp lại con đường cũ, cô dùng ánh mắt đã từng là gián điệp của mình để tiếp xúc với thế giới, sử dụng đầu óc của một người đã trưởng thành ở kiếp trước, dùng lòng tin một cách mù quáng rằng mình có thể học cao hơn để được bay xa hơn, đi xa hơn trong cuộc sống, khẩn cầu Tam thiếu gia có thể giúp cô mở ra một cánh cửa sổ nhỏ để có thể từ đó nhìn thông qua thế giới.

Cô không thể nào kìm chế được trước những kiến thức mà lần đầu tiên cô biết, Tam thiếu gia đã chỉ cho cô, vội vã ngẩng đầu nhìn trời, có lẽ là khát vọng càng thêm rực rỡ, cũng có thể là tầm nhìn của cô càng thêm rộng lớn, sau khi sống lại với khao khát báo thù dần dần lực chú ý của Lăng Hiểu đã dời đến chỗ khác.

Cô sẽ không bỏ qua cho những người đã tổn thương cô, nhưng mà báo thù tuyệt đối không phải là toàn bộ cuộc sống của cô, thậm chí là việc đó chỉ chiếm một phần nhỏ mà thôi.

Điều Lăng Hiểu muốn là phải lột xác hoàn toàn, là phá kén thành bướm, may mắn hơn là khi cô sống lại đã quay về thời thơ ấu là thời gian mà cô có đầy đủ mọi thứ nhất.

Đương nhiên, cho dù có đầy đủ đi nữa, thứ cô cần phải học rất nhiều, cho nên….

Phải học thuộc sách dạy đánh cờ gì đó, hay là thôi đi... QAQ

Lòng Lăng Hiểu toàn là trách cứ, oán giận bị Tam thiếu gia ôm vào sân luyện võ, Lăng Hiểu tràn đầy oán niệm bị Tam thiếu gia ôm đi vào luyện sân võ, Lăng Hiểu lập tức phát hiện Jie Nuote đang đứng tấn ở một bên, đôi mắt trông mong nhìn Lăng Hiểu. Tam thiếu gia để cô xuống, Lăng Hiểu lập tức chủ động chạy tới phòng thay quần áo luyện võ, sau đó đi đến bên cạnh Jie Nuote.

"Lăng, cô thật đáng ghét!” Gernot không kìm được tức giận nói, ngay cả xưng hô cũng gọi họ của người ta luôn.

"Tôi làm sao?” Lăng Hiểu mờ mịt hỏi lại.

"Cô rõ ràng là bạn cùng chơi với tôi, nhưng mà mỗi lần cô tới đây đều đi tìm chú Tam trước! Cô không quan tâm tôi!” Gernot tố cáo nói, trong lòng oán giận và tủi thân.

Lăng Hiểu liếc mắt nhìn Gernot, không thể phủ nhận, dù sao thì cô đối với bé trai chơi cùng này không có chút hứng thú nào.

Vốn thân phận của Lăng Hiểu là bạn cùng chơi với Gernot, mỗi lần tới nhà của Tam thiếu gia, đều bị trực tiếp mang đến chỗ Gernot, cùng hắn học tập, luyện võ, bắn súng, cũng rất ít nhìn thấy Tam thiếu gia. Nhưng mà khi cô đưa ra thỉnh cầu muốn đi theo Tam thiếu gia học tập thì tình huống lại dần dần thay đổi.

Thời gian Lăng Hiểu đi theo Tam thiếu càng dài, nói theo kiểu kiêu ngạo một chút, cô cho rằng sự quyết tâm, kiên nhẫn, nghị lực và đầu óc cũng có chút thông minh của cô làm cho thái độ của Tam thiếu gia đối với dần dần thay đổi từ nuôi thả biến thành nuôi nhốt, thậm chí là có chút chèn ép Gernot, trở thành bảo bối được Tam thiếu gia yêu thương nhất.

Đương nhiên, cô có gan đứng vững trước áp lực của Tam thiếu gia mà làm nũng, khoe mẽ nhưng lại hiểu được khi nào nên tiến, khi nào nên lùi, mà tiểu thiếu gia Gernot chỉ có thể nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh, khác nhau rõ ràng như vậy, đây cũng là nguyên nhân mà Lăng Hiểu càng thêm được nuông chiều.

Đứa bé biết khóc sẽ có sữa bú, sẽ dễ dàng được người lớn chú ý.

Lăng Hiểu tuyệt đối không cảm thấy mình là người đầu óc đã trưởng thành, vẻ mặt đáng yêu hơn những đứa bé cùng tuổi là một ưu thế mà có thể giẫm lên Gernot để được ‘thượng vị’ (được cưng chiều) thì có gì là không đúng. Đấu tranh sinh tồn, hòa nhập để được sinh tồn, tất nhiên, người từng trải qua ba mươi năm sống cuộc sống đầu đường xó chợ như Lăng Hiểu so với đứa nhỏ Gernot thì càng thích hợp là sủng vật bên người của Tam thiếu gia hơn.

"Hai người các ngươi, nếu muốn nói chuyện phiếm thì dùng tiếng Anh mà nói”. Tam thiếu gia lười biếng ngắt lời Lăng Hiểu và Gernot đang trao đổi với nhau, trong chốc lát, Gernot đang tính tố khổ một chút liền bị ép câm miệng. Cho dù thế nào đi nữa với trí tuệ của đứa bé, học Tiếng anh mấy tháng, cũng không thể giao lưu mà không gặp trở ngại gì được.

"Chúng ta có thể nói bằng tiếng Ý”. Gernot dùng tiếng Anh nhỏ giọng đề nghị nói, "Tôi có thể dạy cô tiếng Ý mà”.

Lăng Hiểu trầm mặc trong giây lát, liếc mắt nhìn Tam thiếu gia đang đánh Thái Cực quyền, phát hiện hắn không có gì bất mãn, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Trong phút chốc mặt mày của Gernot vui vẻ hớn hở, tuy rằng trời ban cho cậu khả năng võ thuật và súng ống, nhưng mà học văn hóa vẫn là một uy hϊếp với cậu, cho dù cậu ở Trung Quốc đã hai năm, tiếng Trung vẫn chỉ có thể dùng để nói chuyện hằng ngày mà thôi.

Ngược lại là Lăng Hiểu lại hạ quyết tâm phải học, khả năng học ngoại ngữ của cô cũng không tệ, từng làm gián điệp cô cũng phải đi học tiếng Anh, tiếng Nhật, thậm chí là một chút tiếng Pháp, đối với người có kinh nghiệm học ngoại ngữ phong phú như cô, mỗi lần đều làm cho Gernot hâm mộ vô cùng.

Đứng tấn, huấn luyện thể năng, sau đó đánh một bài quyền, cùng Gernot đấu một trận, cuối cùng là tập luyện súng ống, đợi đến khi mặt trời lặn, Lăng Hiểu rời khỏi nhà của Tam thiếu gia trong tình trạng kiệt sức, trong ngực ôm hai quyển sách dạy đánh cờ, trong đầu nhét một đống từ vựng tiếng Ý, về cơ bản, hôm nay thu hoạch phong phú hơn.

Ngồi xe quay lại đường cũ, lại đổi sang chiếc xe trắng mà lúc trước cô rời khỏi, trên xe có quần áo và trang sức, trên danh nghĩa là Đại tiểu thư Lăng gia đi dạo phố mua được, thực ra là do Tam thiếu gia có lòng đưa tặng —— Nhờ Tam thiếu gia ban tặng, tủ quần áo của Lăng Hiểu vốn là những bộ đồ công chúa đáng yêu, trong một năm nay đã bị thay đổi thành những bộ đồ nhã nhặn lịch sự, thùy mị và những bộ sườn xám để phù hợp với thẩm mỹ của Tam thiếu gia. Lăng Hiểu thật không hiểu, đã biết thân thể cô còn chưa phát dục, làm sao có thể mặt những bộ sườn xám và quần áo kiểu này cho đẹp được.

Không thể không nói, tài xế của Tam thiếu gia vừa có thủ đoạn cũng vừa có tài năng, một năm nay Lăng Hiểu và hắn ta thường xuyên gặp nhau, lại không có chút tin tức nào bị truyền ra ngoài. Điều mọi người nên biết là cô là người mà Tam thiếu gia cưng chiều mang theo bên người, điều không nên biết thì không ai biết cả, Lăng Hiểu cảm thấy cho dù bây giờ Tam thiếu gia vẫn là Tam thiếu gia nhưng mà thế lực so lúc hắn là ‘Tam gia’ cũng không khác biệt lắm.

Có lẽ, người này cũng trọng sinh giống cô hay sao? Bằng không làm sao có khả năng còn trẻ đã có thể làm được đến mức này? Hơn nữa, hắn chỉ thích ở nhà luyện Thái cực quyền hoặc nuôi dưỡng chim chóc, chăm sóc hoa cỏ gì đó thôi, thật sự rất giống một ông lão đang dưỡng lão, hoàn toàn không có chút tinh thần phấn chấn và sự hăng hái của người trẻ tuổi ------- Lăng Hiểu từng âm thầm suy đoán, Đương nhiên cũng chỉ là suy đoán mà thôi.

Trở về nhà lớn Lăng gia, Bạch quản gia đã sớm đợi ở bên ngoài, ân cần hỏi Lăng Hiểu ngày hôm nay đi dạo phố có vui không. Tống Học Bân đã trở về nhà mình từ sớm, cha Lăng ở bên ngoài lưu luyến mấy bụi hoa không về nhà đã là chuyện rất bình thường, hơn nữa mẹ của cô đã chết sớm vì tai nạn ngoài ý muốn, ở dinh thự Lăng gia này từ trước tới này đều trống rỗng, chủ nhân chỉ có mỗi một mình Lăng Hiểu.

Có lẽ, chính là bởi vì thời thơ ấu cô đã ở một mình trong thời gian dài, cho nên Lăng Hiểu mới đặc biệt hy vọng có người làm bạn, mới có thể đem toàn bộ tình cảm của mình dành hết trên người Tống Học Bân.

Cô cực kì quen thuộc nhìn chú Bạch cười hì hì nói dối về hành tung buổi chiều của mình, Lăng Hiểu vui vẻ khoe quà tặng của Tam thiếu gia, một mình ăn cơm chiều, liền đau khổ trở về phòng đọc sách dạy đánh cờ.

Ai biết tiếp theo Tam thiếu gia sẽ muốn gặp mình khi nào chứ? Nếu ngày mai bị gọi qua đó, Lăng Hiểu thật sự là ngay cả ý định tự sát cũng đều có...