Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không?

Chương 16

Edit: Dánh

Đợi thật lâu, Thích Nguyệt phát hiện Tô Cận vẫn không có động tác gì. Cô nắm quần áo trên người, đỏ mặt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh.

Càng nhìn tim cô đập càng nhanh. Người đàn ông này, lớn lên thật đẹp trai nha.

Ánh mắt cô mang theo e lệ. Sao lại có người đàn ông đẹp trai như vậy chứ? Ở quê cô còn chưa gặp ai đẹp trai như anh vậy.

Thích Nguyệt lặng lẽ vươn tay, bắt lấy ống tay áo anh, thẹn thùng nói: "Sao anh còn chưa hôn em?"

Anh nói qua anh muốn hôn cô.

Tô Cận nhìn môi cô gái nhỏ, nghĩ đến nơi này từng bị người đàn ông khác nhấm nháp qua, trong lòng anh liền cảm thấy bị đè nén không thoải mái.

Điều chỉnh vị trí cô gái nhỏ trong ngực, Tô Cận cẩn thận vuốt lại mái tóc hỗn độn của cô, lơ đãng hỏi cô: "Nguyệt Nguyệt, nói anh nghe ai hôn qua em."

Thích Nguyệt yên tĩnh nằm trong lòng anh, nghe xong lời anh nói, hai mắt mê mang nhìn anh.

Cô dùng sức chớp chớp mắt, đột nhiên nhìn không rõ mặt người đàn ông này. Nhưng hơi thở trên người anh rất quen thuộc, khiến cô cảm thấy an tâm.

Thích Nguyệt ngoan ngoãn cọ cọ anh, cau mày, "Ai hôn em?"

"Đúng vậy." Thanh âm Tô Cận càng thấp hơn, "Người đàn ông hôn em là ai? Có phải bây giờ em còn thích người đó không?"

Nếu cô gái nhỏ còn thích người cũ ...

Tô Cận nhéo cằm cô gái nhỏ. Ánh mắt cô chắc là không tệ vậy đâu, lại không thích người đàn ông ưu tú như anh.

"Anh đừng đụng em." Thích Nguyệt hừ hừ, đánh tay anh.

Cô xoa xoa cằm mình, lẩm bẩm, "Anh để em suy nghĩ một chút, rốt cuộc là ai hôn em."

Suy nghĩ một hồi, khuôn mặt nhỏ của Thích Nguyệt đều nhíu lại, cô không vui nói: "Là một người đàn ông rất không tốt, rất không tốt."

Trong lòng Tô Cận đột nhiên sung sướng, "Vậy vì sao em còn để người đó hôn em?"

Thì ra trong lòng cô gái nhỏ đánh giá người đàn ông kia kém như vậy.

"Vì sao để người đó hôn em?" Thích Nguyệt nhìn Tô Cận, hốc mắt lại đỏ, "Vì em không có nhà cũng không có tiền."

Nhà bị chú bác bọn họ chiếm lấy, tiền cũng bị bọn họ cầm. Bọn họ còn không cho cô đi học, muốn gả cô cho ông lão đáng ghét.

Hai mắt Thích Nguyệt đẫm lệ nhìn Tô Cận, "Vì không còn ai cần em nữa. Em có phải rất đáng thương không? Nếu ba mẹ còn sống, nhất định sẽ không cho người đó hôn em, người đó thật sự rất đáng ghét."

Khóe miệng Tô Cận khẽ nhếch, xem ra cô gái nhỏ rất chán ghét người đàn ông kia, hơn nữa khả năng lớn là cô gái nhỏ bị cưỡng hôn.

"Vậy em còn thích người đó không?" Anh vẫn không yên tâm muốn xác nhận lần nữa.

Trước mặt Thích Nguyệt hiện lên khuôn mặt của Tô Cận, cô liều mạng lắc đầu: "Không thích, em một chút cũng không thích người đó. Anh biết không, người đó rất đáng ghét, luôn ghét bỏ em."

Hừ, cô mới không thích Tô Cận.

"Ừ, người đó đúng là không phải đàn ông tốt." Tô Cận gật đầu, sờ sờ mặt cô, "Nguyệt Nguyệt, sau này em cũng không cần thích người đó."

Thích Nguyệt hừ nhẹ, "Em biết rồi, em mới không thích người đó."

"Không chỉ người đó, những người đàn ông khác cũng không được thích." Tô Cận nhẹ ôm mặt cô, "Nguyệt Nguyệt, sau này anh sẽ cho em một gia đình, cha mẹ em không ở đây thì anh sẽ bảo vệ em, không để những người khác bắt nạt em."

Thần sắc Thích Nguyệt ngẩn ngơ, bắt lấy tay anh hỏi cẩn thận: "Thật không? Anh, anh sẽ cho em một gia đình, sẽ bảo vệ em, sẽ không để người khác bắt nạt em?"

"Ừ."

"Nhưng em không quen anh mà?" Thích Nguyệt trừng lớn hai mắt, "Anh là ai? Chúng ta không quen biết, vì sao anh phải đối tốt với em như vậy?"

Tô Cận bị bộ dáng ngây ngốc của cô khiến cho trong lòng hơi nhũn ra, "Anh là chồng em, là người đàn ông sau này của em."

Là chồng cô sao. Thần sắc Thích Nguyệt trì độn mấy giây, gương mặt nóng lên liếc anh một cái, không có ý tốt dời tầm mắt đi.

Tô Cận thích bộ dáng ngượng ngùng e lệ của cô gái nhỏ, anh nhịn không được hôn lên trán cô một cái, "Nguyệt Nguyệt, bây giờ anh muốn hôn em."

"Anh muốn hôn em sao." Thích Nguyệt nắm quần áo trên người anh, mặt đầy khẩn trương, thanh âm ngoan ngoãn mềm mại nói: "Nếu anh là chồng em rồi, vậy anh hôn em đi."

Cô đỏ mặt nhắm hai mắt lại.

Cô gái nhỏ ngoan như vậy, trong lòng Tô Cận rung động, cúi đầu phủ lên môi cô.

...

Thật lâu sau.

Thích Nguyệt đỏ mặt đẩy người đàn ông ra, giơ tay chạm chạm khóe môi, đuôi mắt lập tức đỏ, thở phì phì trừng anh, "Sao anh lại như vậy chứ?"

"Thật xin lỗi." Thanh âm Tô Cận trầm thấp khàn khàn, lại ôm cô gái nhỏ vào lòng, "Anh dùng sức mạnh quá."

Trên môi ẩn ẩn truyền đến đau đớn, Thích Nguyệt tức giận đến đột nhiên dùng sức đẩy Tô Cận, xoay người đưa lưng về phía anh, "Hừ, sau này anh không được hôn em nữa."

Tô Cận nhìn cô gái nhỏ đang tức giận, từ sau lưng ôm cô dỗ dành, "Nguyệt Nguyệt, anh không có kinh nghiệm."

Cô gái nhỏ không nói chuyện.

Anh nghĩ nghĩ, xoay người cô lại, nghiêm túc nói: "Anh bảo đảm sau này sẽ không xuất hiện chuyện như vậy nữa."

Thích Nguyệt hừ một tiếng, đầu choáng váng nặng nề nhớ lại bộ dáng người đàn ông vừa rồi, vẫn là có chút sợ, "Anh cũng không thể quá nóng vội như vậy, em cũng không nói không cho anh hôn."

"Đều là anh không tốt." Vẻ mặt Tô Cận đứng đắn xin lỗi, nâng mặt cô gái nhỏ lên, "Nguyệt Nguyệt, chúng ta lại thử vài lần, quen tay hay việc."

Thích Nguyệt mặt đỏ hồng nhỏ giọng phản bác: "Vẫn là thôi đi, em không ... Ngô ..."

...

Khi lần thứ hai hôn môi kết thúc, Thích Nguyệt không còn sức dựa vào ngực anh.

Tô Cận ôm cô gái nhỏ, đang tinh tế nhớ lại cảm giác vừa rồi. Ngoại trừ hưởng thụ sung sướng trên mặt sinh lí, mà cảm giác thỏa mãn trong tâm lí không thể miêu tả kia, là cảm giác anh chưa từng trải qua.

"Nguyệt Nguyệt," Anh xoa xoa đầu cô gái nhỏ, "có mệt không?"

Cho dù là lần đầu tiên hôn môi, anh cũng có thể khiến cô gái nhỏ trầm mê trong đó.

Thích Nguyệt hít hít cái mũi, ngoan ngoãn gật đầu, "Rất mệt, muốn tắm."

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, không vui nói, "Trên người em rất không thoải mái, muốn tắm."

Tô Cận cảm thấy tình cảm là thứ rất kì lạ. Trước kia anh chưa hiểu rõ lòng mình, nhìn Thích Nguyệt chỗ nào cũng không hài lòng.

Bây giờ cô gái nhỏ chỉ nhăn mày một chút, ở trong mắt anh đều đẹp cực kì.

Tô Cận ôm Thích Nguyệt đi vào phòng tắm, đặt cô lên bồn rửa tay, ôm mặt cô, cúi đầu hôn môi cô vài cái, "Nguyệt Nguyệt, có thích anh vừa rồi hôn em như vậy không?"

Kết hợp phản ứng của cô gái nhỏ và hành động chủ động đáp lại của cô, Tô Cận tự nhiên biết biểu hiện bản thân tốt hơn dự kiến.

Nhưng anh vẫn muốn nghe cô gái nhỏ chính miệng nói anh nghe.

Nghe xong lời anh, Thích Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tô Cận, trong đầu đứt quãng hiện lên hình ảnh hai người hôn môi.

"Em không biết nữa." Cô lắc đầu.

Con gái phải rụt rè, cô không thể nói bản thân rất thích được anh hôn được.

"Sao lại không biết?" Tô Cận thấp giọng vừa dụ vừa dỗ, "Nguyệt Nguyệt, em nghĩ kĩ lại xem, nghĩ xong thì nói anh nghe, anh giúp em tắm."

Thích Nguyệt không vui phồng mặt lên, "Anh giúp em tắm trước, em rất khó chịu."

Ánh mắt hơi đi xuống liếc nhìn một cái, Tô Cận ép bản thân dời tầm mắt đi. Anh cũng muốn giúp cô gái nhỏ tắm, nhưng bây giờ còn chưa được.

Anh nói: "Em nói với anh trước, có thích anh hôn em như vậy không?"

"Anh thật là phiền." Cả người Thích Nguyệt không được tự nhiên, mặt đỏ đến nhỏ ra máu, cuối cùng mới cắn môi nhỏ giọng nói, "Thích."

Khóe miệng Tô Cận không khống chế được giương lên, "Hài lòng với kĩ thuật hôn môi của anh không?"

"Hài, hài lòng." Mặt này Thích Nguyệt nóng nảy, "Anh lại lừa em, em cũng nói cho anh nghe rồi, anh còn không chịu giúp em."

Cô tức giận đến dùng chân đá anh, "Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo."

Tô Cận dễ như trở bàn tay ngăn lại động tác của cô gái nhỏ, "Câu hỏi cuối, em trả lời thì anh giúp em."

Thử động đậy, phát hiện không động được, Thích Nguyệt chỉ có thể trừng anh.

"Nguyệt Nguyệt, anh và người đàn ông lúc trước hôn em, kĩ thuật ai tốt hơn, khiến em khắc sâu ấn tượng?"

Người đàn ông lúc trước hôn cô? Thích Nguyệt mơ mơ màng màng suy nghĩ thật lâu, mới hừ một tiếng thật mạnh, "Người kia rất không tốt."

Tô Cận thật sự quá đáng ghét.

Thích Nguyệt nhìn người đàn ông trước mặt, ngoan ngoãn nghiêm túc nhấn mạnh, "Người kia là một người đàn ông rất đáng ghét đó, em, em sẽ không thích người đó."

Nghe cô gái nhỏ nói ghét người kia, sắc mặt Tô Cận càng thêm nhu hòa, "Vậy có phải em thích anh hôn em hơn không?"

Thích Nguyệt đột nhiên không nói, cô nhìn chằm chằm anh, kinh hoảng thất thố nói: "Anh, anh chính là Tô Cận."

Cô vội vàng xua tay, "Em em em không thích anh, thật sự không thích anh."

Cô vẫn luôn nhớ rõ lời Tô Cận nói, không được thích anh.

Tô Cận nghĩ cô gái nhỏ đang say nói bậy, cũng không để ý. Anh hôn mặt cô, ôm cô rời đi, không chút để ý nói: "Anh cho phép em thích anh."

Ngây ngốc nhìn anh, Thích Nguyệt ấp úng nói: "Anh, anh cho phép em, thích anh?"

"Không sai." Ôm cô gái nhỏ đi đến trước bồn tắm, anh nói: "Bây giờ em có thể thích anh."

Thích Nguyệt cảm thấy rất tức giận, cực kì cực kì tức giận. Trước kia Tô Cận không cho cô thích anh, bây giờ lại nói cho phép cô thích anh.

Sao anh có thể như vậy!

Tô Cận không cảm nhận được sự tức giận của Thích Nguyệt, anh nhìn chằm chằm nước trong bồn tắm, lại cúi đầu, nhìn khuôn mặt trắng nõn hồng hào của cô, đầu quả tim run rẩy.

***

Mel có lời muốn nói:

Như đã thông báo thì chúng mình đang dần dời nhà qua Wordpress rồi, mình vẫn chưa có thời gian beta bộ CPAMHEK này nên vẫn chưa dời bộ này qua. Khoảng 10 chương cuối và ngoại truyện mình sẽ set pass đăng trên Wordpress, mọi người nhanh nhanh follow WP chúng mình nhé !

Link: https://melirna.wordpress.com/