Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không?

Chương 4

Edit: Dánh

Tô Cận lại ngừng lại. Anh nhìn Thích Nguyệt, nhanh chóng nhớ lại lời nói và hành động vừa rồi của cô, ánh mắt ý vị thâm trường.

"Anh còn có chuyện gì sao?" Thích Nguyệt bị anh nhìn đến cả người không được tự nhiên, theo bản năng sờ mặt mình.

Chẳng lẽ mặt cô dính gì sao? Vì sao anh cứ nhìn chằm chằm cô chứ?

Thích Nguyệt chỉ là cô gái 17 tuổi, lúc trước cô chưa từng gặp qua người đẹp trai hơn Tô Cận.

Bị anh nhìn thẳng chằm chằm lâu như vậy, khuôn mặt trắng nõn của cô dần ửng đỏ.

Tô Cận nhìn tiểu nha đầu dưới ánh nhìn chăm chú của anh vẻ mặt e lệ, trong lòng chậc một tiếng.

Quả nhiên.

"Em đang ghen." Ngữ khí anh khẳng định, trần thuật một sự thật khách quan.

"A?" Thích Nguyệt ngốc, vẻ mặt không thể hiểu được.

Cô ghen cái gì? Vì sao cô cảm thấy bản thân mình không theo kịp tư duy của Tô Cận?

Tô Cận logic rõ ràng nói: "Vừa rồi lúc em miêu tả Tống Khả Tiêu, ngữ khí cẩn thận, chứng minh em cực kì để ý sự xuất hiện của người này. Em cảm thấy dung mạo cô ấy tạo thành uy hiếp với em. Đương nhiên, ..."

Anh nhướng mày, "... đó chỉ là dung mạo em cho rằng, trên thực tế trong mắt tôi, cô ấy và em không khác gì nhau, thậm chí còn không bằng em."

Cả người Thích Nguyệt ngây ngốc. Lời anh nói, mỗi chữ cô đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau cô lại hoàn toàn không hiểu anh có ý gì.

"Em đừng lo, cô ấy sẽ không tạo thành bất kì uy hiếp gì với em đâu." Tâm tình Tô Cận đột nhiên rất tốt, tốt bụng giải thích, "Đàn ông giống như rôi, đúng là rất khó khiến người khác không động tâm. Nhưng rất rõ ràng, Tống Khả Tiêu không phù hợp tiêu chuẩn chọn bạn đời của tôi."

Thích Nguyệt: "..."

Anh rốt cuộc muốn nói gì vậy. Còn có, cô lo lắng cái gì?

Tô Cận gắp thức ăn, "Thích Nguyệt, em ghen là chuyện bình thường, nhưng nhớ kĩ bảo vệ tốt lòng mình."

Buổi tối đi ngủ, Thích Nguyệt nằm trên giường suy nghĩ hồi lâu, mới dần hiểu rõ ý của Tô Cận.

Cô tức giận đến lăn qua lộn lại không ngủ được, hung hăng đánh vài cái lên giường.

A a a tức chết cô, sao lại có loại đàn ông tự luyến như thế chứ!

///

Hình thức ở chung của hai người còn nhẹ nhàng hơn trong tưởng tượng của cô, vì Tô Cận rất ít khi về nhà.

Mỗi ngày Thích Nguyệt ngoại trừ đọc sách ôn tập, chính là ăn xong dắt Tiểu Bạch đi dạo công viên.

Tiểu Bạch là tên cô đặt cho chú chó Tô Cận nuôi.

Trong khoảng thời gian này, cô cùng cô hàng xóm Tống Khả Tiêu rất thân. Thích Nguyệt cảm thấy, chị gái xinh đẹp này không chỉ lớn lên xinh đẹp, tính tình cũng rất ôn nhu. Khuyết điểm duy nhất chính là quá thích Tô Cận.

"Nguyệt Nguyệt?" Tống Khả Tiêu kêu cô một tiếng, mặt ửng đỏ nói: "Tô tiên sinh thích loại phụ nữ gì thế?"

Thích Nguyệt thật sự nhìn không nổi nữa, cô vẻ mặt nghiêm túc khuyên cô ấy: "Thật ra Tô Cận không tốt giống như chị nghĩ, anh ấy ngoại trừ lớn lên đẹp trai, còn lại không có ưu điểm gì nữa."

Cô vắt hết óc nói xấu Tô Cận từ trên xuống dưới một lần, nhưng lông mày Tống Khả Tiêu còn không hề nhúc nhích một chút.

Thích Nguyệt đành phải từ bỏ.

Hai người lại nói chuyện thêm một lúc mới ai về nhà nấy.

Sau khi về đến nhà, Thích Nguyệt tính thời gian, còn ba ngày nữa là khai giảng, nếu tìm được việc làm thêm, lúc đó cô sẽ càng bận hơn.

Lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, Thích Nguyệt vừa rửa sạch đồ ăn, liền nghe thấy thanh âm mở cửa.

Cô ngẩn người, Tô Cận không nói hôm nay về nhà mà.

Nghi ngờ đi đến phòng khách, cô liếc mắt thấy Tô Cận đang được người đàn ông lần trước gặp mặt được một lần đỡ.

"Ấy, tiểu mỹ nữ, chúng ta lại gặp nhau rồi." Một đôi mắt hoa đào của Triệu Sùng nhìn Thích Nguyệt, mặt nhiều chuyện, "Chuyện lạ nha, thế mà có con gái trong nhà lão đại, quan hệ hai người thật không bình thường."

Đầu óc Tô Cận choáng váng cực kì, anh vẫn là lần đầu tiên uống say đến như vậy.

Nghe xong lời nói của Triệu Sùng, ánh mắt anh lạnh lùng, tâm tình đột nhiên khó chịu, chỉ vào cửa, "Cậu có thể đi rồi."

Triệu Sùng nhún vai, cho Tô Cận một ánh mắt, "Yên tâm đi lão đại, tôi hiểu."

Sau khi Triệu Sùng rời đi, Thích Nguyệt lập tức tiến lên. Cô vốn là muốn đỡ Tô Cận, nhưng nhớ tới anh không thích người khác chạm vào mình, nên ngừng ở trước mặt anh không dám nhúc nhích.

"Anh không sao chứ?" Trên mặt cô mang theo lo lắng.

Hàng xóm trước kia của cô, người đàn ông đó chính là vì mỗi ngày thường xuyên uống rượu hút thuốc, đến mức thân thể tổn hại, nên Thích Nguyệt cực kì không thích đàn ông hút thuốc uống rượu.

"Ừ." Tô Cận ngồi xuống, duỗi tay móc thuốc lá ra.

Anh cắn điếu thuốc, lại không tìm thấy bật lửa.

"Em lấy giúp tôi ..."

"Đừng hút." Thích Nguyệt cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, trực tiếp tiến lên cầm lấy điếu thuốc anh đang cắn, "Hút thuốc không tốt."

Không khí trở nên yên tĩnh.

Cô lấy hết can đảm, "Uống rượu cũng không tốt. Sau này anh cũng đừng uống rượu."

Tô Cận dựa vào sô pha, đầu ẩn ẩn đau. Say rượu khiến ánh mắt anh phủ lên một tầng mê ly, anh ngước mắt nhìn cô gái yên tĩnh ngoan ngoãn trước mặt.

Hình như cô mập lên một tí, đôi môi đỏ bừng cắn rất chặt. Lông mi tinh mịn nhỏ dài, nhẹ nhàng run rẩy. Trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn, toàn bộ đều là lo lắng.

Chậc, người này là ai? Hình như anh có quen.

Đầu Tô Cận ngày càng choáng, anh thật sự say cực kì, vừa rồi trong nháy mắt, anh thế mà cảm thấy cô gái này rất đẹp.

Đẹp đến khiến anh muốn ôm cô.

Ánh mắt Tô Cận sâu hơn, trên dưới bắt bẻ đánh giá Thích Nguyệt. Sống hơn 20 năm, anh vẫn là lần đầu tiên cảm thấy có cô gái đẹp.

"Lại đây." Thanh âm anh khàn khàn, nghe vào có khuynh hướng ái muội.

Thích Nguyệt không phát hiện sự bất thường của anh, thấy ánh mắt không thích hợp, đi vài bước đến trước mặt anh, sốt ruột nói: "Đầu có phải rất choáng không? Anh nghỉ ngơi một lúc trước đi, em đi nấu canh giải rượu cho anh ... A!"

Lời cô còn chưa dứt, thân thể đột nhiên bay lên, khi lấy lại tinh thần, cả người đã bị anh ôm vào lòng.

Thích Nguyệt đầy mặt kinh hoảng. Hôm đó sét đánh, cô dính trên người Tô Cận, cả đầu óc đều là sợ hãi, căn bản không ý thức được được đàn ông ôm có gì khác.

Nhưng bây giờ bị anh ôm, cách gần như vậy nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, thậm chí cả hô hấp đầy mùi rượu của anh cô cũng ngửi được.

Cả người Thích Nguyệt nóng cháy lên, tay chân có chút nhũn ra.

"Anh, anh làm gì vậy? Mau thả em ra!" Thanh âm cô mềm mại vô lực.

Tô Cận chôn mặt lên cổ cô, hít một hơi thật sâu mới ngẩng đầu lên.

Cô gái này, cùng những người phụ nữ trước kia xung quanh anh không giống nhau. Cô nhìn qua không có tính công kích, mềm như bông, khí chất cả người mềm mại mà sạch sẽ.

Tô Cận nhéo nhéo mặt cô, "Dùng nước hoa gì thế?"

Hương vị trên người cô rất dễ ngửi, anh thích hương vị sạch sẽ này.

"Em không có dùng nước hoa." Thích Nguyệt đẩy anh ra, nơi bị anh chạm qua nóng như bị phỏng, "Tô Cận, anh mau thả em ra."

"Không dùng nước hoa?" Ánh mắt Tô Cận sửng sốt, giọng nói hơi khàn, "Nhưng người em rất thơm, tôi thích."

Hai người dựa vào gần như vậy, mặt anh anh tuấn nói không nên lời, thanh âm cũng mang theo cổ thân mật dụ dỗ.

Sắc mặt Thích Nguyệt càng đỏ, "Anh, anh uống say rồi, anh đã nói không thích em, còn nói em lớn lên rất xấu."

Hửm? Anh nói qua cô gái trước mặt lớn lên rất xấu?

Tô Cận chớp chớp mắt, ngón tay thon dài nhéo cằm cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, nghiêm túc nhìn một hồi, lắc đầu, phun ra một câu: "Không thể nào."

Gương mặt trước mặt, làn da trắng nõn mềm mịn, hai tròng mắt hàm chứa xuân thủy long lanh. Khi nói chuyện, đầu lưỡi hồng nhạt đáng yêu như ẩn như hiện.

Mỗi một chỗ đều khiến anh hài lòng vô cùng, sao anh sẽ cảm thấy xấu?

Thân thể cô còn thơm mềm như vậy nữa.

Cả người Tô Cận khô nóng, thấp giọng hỏi: "Em tên là gì?"

Hai tròng mắt Thích Nguyệt trừng lớn, rốt cuộc xác nhận người đàn ông này thật sự uống say, say đến không biết trời trăng gì.

"Hả?" Tay Tô Cận đang nhéo mặt cô dùng thêm sức.

"Em là Thích Nguyệt." Cô nhỏ giọng nói.

"Thích Nguyệt?" Ngữ khí Tô Cận trầm thấp lặp lại.

Thanh âm khàn khàn, Thích Nguyệt nghe xong, lỗ tai tê dại, vành tai cũng đỏ bừng.

Tô Cận choáng váng, anh trầm ngâm nói: "Tên này rất quen."

Anh nhìn chằm chằm mặt Thích Nguyệt, "Mặt em cũng rất quen, chúng ta có phải quen biết không?"

"Đương nhiên quen biết." Thích Nguyệt thật sự chịu không nổi, cô không thể tưởng tượng được Tô Cận uống say sẽ là dáng vẻ này.

"Anh thả em xuống trước được không?" Thích Nguyệt nhẹ giọng dỗ anh, "Em nấu canh giải rượu cho anh uống, nếu không ngày mai đầu anh sẽ rất đau."

Tô Cận không buông cô ra.

Hồi lâu, anh hạ quyết tâm nói: "Tôi là Tô Cận, năm nay 27 tuổi."

"Ừ, ừ, em biết rồi." Thích Nguyệt mặt đầy có lệ.

"Tôi còn độc thân." Anh nói tiếp.

Sắc mặt Thích Nguyệt nghi hoặc.

"Nghiêm túc mà nói, thật ra tôi đã độc thân 27 năm." Sắc mặt Tô Cận nghiêm túc, nhìn cô gái trong lòng ngực, "Cho nên thân thể đã không chịu nổi tịch mịch trên sinh lí."

Mặt Thích Nguyệt đỏ lên, tức giận nói: "Lưu manh, anh nói với em những chuyện này làm gì? Anh chịu không nổi tịch mịch thì tự mình ra ngoài tìm phụ nữ đi."

"Phụ nữ bên ngoài rất xấu, không xứng với tôi." Tô Cận đương nhiên mở miệng. Anh nhìn chằm chằm Thích Nguyệt, càng nhìn càng hài lòng, ánh mắt thâm thúy: "Em lớn lên rất đẹp, hoàn toàn đủ tư cách làm vợ tương lai của tôi."

Thích Nguyệt cả kinh ngây ngẩn cả người, ngây ngốc nói không nên lời.

"Vui vẻ đến choáng váng?" Khóe miệng Tô Cận hơi giương lên, sờ sờ đầu cô, "Tôi biết, được người đàn ông ưu tú như tôi tỏ tình. Chậc, em cần thời gian bình phục tâm tình kích động."

Mí mắt Thích Nguyệt giật giật, mặt đầy rối rắm. Cho dù uống say, người đàn ông này vẫn tự luyến như vậy. Dù sao anh uống say, ngày mai có khi lại không còn nhớ chuyện hôm nay.

Nghĩ như vậy, Thích Nguyệt đánh bạo nói: "Hừ, em mới không thích anh đâu."

Tươi cười trên mặt Tô Cận dần biến mất, anh nhíu mày: "Em có người em thích rồi?"

"Không có."

"Thế vì sao không thích tôi?"

Thích Nguyệt nhỏ giọng nói thầm: "Không thích chính là không thích, đâu có lý do. Anh cũng không thích em mà, còn nói em vừa xấu vừa ngốc, em mới không cần thích anh."

Mùi rượu xông lên, Tô Cận cảm thấy choáng váng đầu, yết hầu ngứa ngáy không thoải mái. Anh nghe không rõ lời Thích Nguyệt nói, trầm giọng hỏi lại một lần: "Vì sao không thích tôi?"

"Bởi vì tính tình anh không tốt," Thích Nguyệt nhỏ giọng nói, "Vừa uống say vừa hút thuốc, còn ..."

Tô Cận đã nghe không vào lời cô nói. Mọi lực chú ý của anh đều ở trên đôi môi lúc đóng lúc mở của cô, màu đỏ hồng hào kia, giờ phút này đối với anh có lực hấp dẫn trí mạng.

Tô Cận cảm thấy yết hầu càng thêm ngứa.

Đây là môi con gái, nơi anh chưa từng đυ.ng vào. Không biết tư vị nếm lên như thế nào.

Anh chậm rãi cúi đầu.

Lời của Mel: Khai hố mới nhá hàng với chị em 4 chương hihi. Mong mọi người sẽ yêu thích bộ truyện này của Team chúng mình. Đây là acc s1apihd.com của chị editor bộ này ạ: d4_nhh mọi người vào acc chị ủng hộ bộ truyện đồng tác giả Hề Thiển nhé, vì trước đây chị edit solo á nhưng sau này lại có cơ duyên gặp gỡ Team chúng mình, yêu nhắmmmm.