Yêu Em Đến Điên Cuồng

Chương 36.Không muốn giấu diếm nữa

Trước kia cô đã từng đọc ở đâu đó một câu, vào thời điểm lúc hai người yêu nhau làʍ t̠ìиɦ, khi thân xác cả hai hoà vào làm một thì người phụ nữ không chỉ bị tiến vào cơ thể mà còn có cả tim cùng tâm trí.

Thật sự bây giờ cô đã hiểu sâu sắc!

Thời gian hai người ở bên nhau không tính là lâu nhưng bất tri bất giác, cô đã đặt Cố Trạch Dương vào vị trí quan trọng trong lòng. Mấy ngày qua không được gặp nhau, tâm trí cô hầu như lúc nào cũng hiện lên hình bóng của người đàn ông này.

Cô sợ hãi, sợ hãi sẽ mất hắn! Sợ rằng nếu để đám cưới kia diễn ra cô sẽ không còn cơ hội nào thay đổi vận mệnh của hai người nữa!

Hai người bọn họ tuy là bởi vì ngoài ý muốn mà gặp gỡ, trải qua bao nhiêu dằn vặt, tổn thương, dùng cả một quãng thời gian dài của thời thanh xuân mà đau đáu trong lòng, bây giờ khi tình cảm đã đủ sâu đậm, khi cả hai thấu hiểu cho đối phương thì lại không thể hạnh phúc ở bên nhau.

Khóe mắt không hiểu sao lại rơi xuống mấy giọt nước. Nằm trên giường lớn ôm cô gái của mình trong lòng, Cố Trạch Dương thấy trước ngực ươn ướt thì vội đưa tay nâng cằm cô lên, mi tâm nhíu chặt, giọng nói tràn ngập lo lắng:

"Sao lại khóc? Em không khoẻ ở đâu? Vừa nãy anh làm em đau sao? Bảo bối, đừng khóc, ngoan..."

Sau đó bàn tay to của hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt dính trên má cô.

Hoắc Ngữ Yên nhìn sâu vào đôi mắt đen thâm tình của hắn, ngốc ngếch nở nụ cười méo xệch:

"Trạch Dương, hôm nay anh xuất hiện ở đây em thực sự rất vui, nhưng nếu mẹ em biết được bà ấy chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu. Em không muốn anh phải gặp nguy hiểm hay bất trắc gì vì em, chúng ta không..."

Chưa để Hoắc Ngữ Yên nói hết câu, Cố Trạch Dương đã cúi xuống ngậm lấy cánh môi của cô, ngăn cản âm thanh đang muốn phát ra.

Đầu lưỡi giao nhau hết liếʍ lại mυ'ŧ, nụ hôn lần này mang theo tia ôn nhu triền miên làm cho cô thấy hắn đối với mình như trân bảo mà nâng niu.

Lúc hai đôi môi rời nhau thì cả hai người cũng đã liên tục thở dốc, khuôn mặt Hoắc Ngữ Yên ửng hồng, đầu mũi cùng mắt do vừa mới khóc xong vẫn còn hơi hoe đỏ nhưng trong mắt Cố Trạch Dương, cô lúc nào cũng là tiểu tiên nữ xinh đẹp nhất.

"Ngữ Yên, ngoài em ra anh cũng không có gì để sợ mất, anh cũng không phải là kẻ hèn nhát, vì vậy em đừng nói câu "chúng ta không thể" được không? Ngày mai khi trở về, anh sẽ đến cầu xin ba mẹ em cho chúng ta được ở bên nhau, dù có bị đối xử như thế nào anh cũng sẽ chịu đựng, vì tương lai của chúng ta, chỉ cần em đừng rời xa anh là được. "

Ánh mắt Hoắc Ngữ Yên đã trở nên mông lung, bọn họ thực sự có thể làm được sao? Cô không dám chắc, cũng không hề tự tin!

"Nhưng...nếu như họ làm anh bị tổn thương giống như năm đó..."

"Chuyện năm đó là do anh không đúng với em trước, anh cũng chưa bao giờ oán trách họ, ba mẹ nào cũng sẽ làm như vậy cả, cho nên bảo bối...chỉ cần bây giờ em đồng ý ở bên anh, làm người phụ nữ của riêng anh, anh hứa sẽ luôn yêu thương cưng chiều em đến hết cuộc đời này, cái gì anh cũng nghe theo em hết"

Cố Trạch Dương chân thành nhìn cô âm thanh trầm ấm nói.

Cánh tay thon dài của cô đang đặt bên hông Cố Trạch Dương đột nhiên ôm chặt tay lấy thắt lưng hắn, khóe miệng không tự chủ được cong lên, người đàn ông này, lời ngon tiếng ngọt nói càng ngày càng trơn tru, lúc trước cô làm sao có thể cho rằng hắn lạnh lùng khô khan ít nói chứ?

"Được, em đồng ý, Hoắc Ngữ Yên là người phụ nữ của Cố Trạch Dương, và anh cũng chỉ có thể là người đàn ông của em thôi, nếu có một ngày anh thay lòng đổi dạ thì chắc chắn em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh"

Hoắc Ngữ Yên dịu dàng đáp lại, giờ phút này cô mới hiểu ra rằng, trừ hắn ra, cô không còn muốn yêu một ai khác nữa.

"Bảo bối, đời này anh chỉ cần một mình em"

Ánh mắt tràn ngập tình yêu của Cố Trạch Dương làm cho tim cô đập thình thịch không thôi.

Cả hai đang đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào, đột nhiên tiếng điện thoại trong túi xách của Hoắc Ngữ Yên vang lên, sắc mặt Cố Trạch Dương hơi trầm xuống, hắn có thể đoán được người đang gọi là ai.

"Mau đưa điện thoại cho em, chắc Lăng Hạo Thiên đang kiếm em"

Hoắc Ngữ Yên ngồi bật dậy, bàn tay vỗ nhẹ lên cánh tay Cố Trạch Dương, cô có chút khẩn trương, nghĩ tới việc lát nữa sẽ phải đối mặt với Lăng Hạo Thiên, cô quyết định sẽ nói rõ mọi chuyện cùng anh, cô không muốn lừa dối anh thêm nữa, người đàn ông tốt như vậy sẽ gặp cô gái tốt hơn cô nhiều.

Mặc dù không thích nhưng Cố Trạch Dương vẫn miễn cưỡng xê dịch thân hình với lấy chiếc túi xách trên đầu giường đưa cho cô.

Lúc cô nghe điện thoại chân mày của hắn đã nhíu chặt lại dính sát vào nhau.

"Ân, em đang ở gần đó, anh đợi một chút em sẽ về ngay, Hạo Thiên, em...có chuyện muốn nói cùng anh"

Hoắc Ngữ Yên sau vài giây ngập ngừng liền dứt khoát nói. Dù sao sớm muộn gì rồi cũng phải đối mặt, cô đã làm đà điểu lâu như vậy rồi, bây giờ không được nhát gan như thế nữa!

Ở phía bên này Cố Trạch Dương lại cố tình áp sát thân thể vào người cô, gắt gao ôm chặt, hận không thể đem cô nhập vào thành một. Đang ở trên giường với hắn mà lại gọi tên người đàn ông khác dịu dàng như vậy?

Bàn tay xấu xa kéo khăn choàng tắm đang khoác ở trên người cô xuống, hai vυ' tròn đẩy cùng hai nụ hồng mai đã đập ngay vào mắt, Cố Trạch Dương không do dự liền cúi thấp đầu ngậm lấy một bên dùng sức mυ'ŧ vào.

"Ưʍ.."

May mà Hoắc Ngữ Yên kịp lấy tay che lại miệng ngăn cho tiếng rên không phát ra, nếu để bên kia Lăng Hạo Thiên nghe được thì xấu hổ tới cỡ nào.

Hai mắt trừng lớn, cô thật sự đang tức giận!

"Được, năm phút nữa gặp lại!"

Nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, vừa ngắt máy cô liền hung hăng đẩy hắn ra, giọng có chút lạnh:

"Anh...đáng ghét, rõ ràng em đang nghe điện thoại mà anh lại làm vậy..."

"Anh không thích em thân thiết cùng người đàn ông kia, càng thông thích hắn ta được quang minh chính đại chạm vào em. Thân thể em là của một mình anh, bảo bối, nếu em dám để người đàn ông khác nhúng chàm, anh nhất định sẽ gϊếŧ hắn ta!"

Hoắc Ngữ Yên nghe xong, trái tim cũng đập loạn, vội nâng tay che miệng hắn lại:

"Anh đừng nói linh tinh. Em muốn trở về để nói rõ mọi chuyện với anh ấy, Lăng Hạo Thiên là người tốt, em tin anh ấy sẽ hiểu chuyện."

Cô bước nhanh xuống giường nhặt lại quần áo còn vương vãi trên sàn nhà mặc lại.

Sau khi điều chỉnh lại bản thân gọn gàng cô hít sâu một hơi, cắn chặt môi, đưa mắt nhìn Cố Trạch Dương vẫn còn ngồi bất động trên giường nhìn cô không chớp mắt.

Trông hắn lúc này hệt như chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ đang co ro ở một góc nhỏ ven đường giương đôi mắt đáng thương vô tội nhìn người đang đứng lại nhìn nó như cầu xin đừng bỏ rơi nó lại đây.

"Anh với em cùng đi nói rõ mọi chuyện được không? Anh không muốn là kẻ hèn nhát núp ở đằng sau để người yêu mình hứng chịu tất cả."

Qua một lúc, Cố Trạch Dương từ trên giường lớn vội bước xuống cũng nhanh chóng mặc lại quần áo, kiên định nói.

Hoắc Ngữ Yên nhìn hắn cố tỏ ra mình vẫn ổn, đau lòng, lắc đầu khe khẽ trả lời:

"Không được, nếu bây giờ anh cùng em xuất hiện chắc chắn sẽ làm anh ấy khó xử, biến anh ấy thành một người bị lừa dối đáng thương. Chuyện này hãy để em một mình xử lý, em sẽ mau quay lại. Còn ngày mai chúng ta sẽ đối mặt cùng nhau, được không anh?"

Hoắc Ngữ Yên nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt đã lấp lánh nước, ôn nhu nói rõ suy nghĩ của mình cho hắn biết.

"Nhưng...anh sợ em sẽ gặp nguy hiểm, lỡ hắn ta có làm gì em.."

"Sẽ không, Lăng Hạo Thiên sẽ không làm gì tổn thương em cả. Trong chuyện này em là người sai trước, em muốn xin lỗi anh ấy một cách chân thành nhất, vì vậy anh có thể yên tâm ở lại đây đợi em."

Hoắc Ngữ Yên hình như không muốn mất thêm nhiều thời gian nên nói xong liền dứt khoát xoay người đưa tay đẩy cửa bước ra.

Còn lại một mình đứng trong phòng, Cố Trạch Dương cảm thấy không gian xung quanh trở nên rất nặng nề. Ngồi trở lại trên giường hai tay vò mái tóc trở nên hỗn độn, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa.

Nếu được hắn thật muốn cùng cô bỏ đi thật xa, dù sao ở thành phố Y hắn cũng không có gì ràng buộc, nhưng còn cô...

Cố Trạch Dương biết Hoắc Ngữ Yên rất yêu gia đình của mình, nếu muốn cô từ bỏ gia đình để đi theo hắn thì khả năng sẽ chỉ là năm mươi năm mươi.

Giả sử nếu cô có đồng ý đi cùng thì hắn biết, cô sẽ không thể sống vui vẻ được. Tình yêu và tình thân là hai thái cực tình cảm nghe qua có vẻ tương đồng nhưng thật chất chúng lại có rất nhiều điểm khác biệt.

Còn nếu như cô chọn gia đình thì hắn sẽ phải mất đi cô, không...hắn không muốn, hắn nhất định sẽ điên mất, nhất định sẽ điên!

Dù làm thế nào hắn tin cũng vẫn sẽ có cách giải quyết để có thể vẹn toàn đôi ngả, hắn không muốn giấu diếm chuyện này nữa....