Yêu Em Đến Điên Cuồng

Chương 33.Khó chịu trong lòng

Nhìn cảnh đêm lấp lánh những ánh đèn lướt nhanh qua tầm mắt, nhưng cho dù bên ngoài có rực rỡ sôi động thế nào đi chăng nữa thì Hoắc Ngữ Yên cũng chẳng có tâm trạng mà thưởng thức.

Vừa rồi sau khi Cố Trạch Dương ký giấy xác nhận sẽ thanh toán số tiền vào ngày mai thì hai người đàn ông hung tợn kia cuối cùng cũng đồng ý để cô gái Đồng Ngải Vi đi.

Số tiền ba mươi ngàn tệ tuy không phải quá lớn đối với cô, nhưng việc Cố Trạch Dương dễ dàng giúp cô gái đó thanh toán thì chắc chắc phải có ẩn tình gì đó.

Đã vậy cô ta còn luôn nói nhất định sẽ trả hết số tiền đó bằng bất cứ giá nào. Vậy chẳng phải bọn họ vẫn sẽ tiếp tục liên lạc với nhau sao?

Càng nghĩ cô lại càng thấy buồn bực.

Cố Trạch Dương thấy cô cứ ngây ngốc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chẳng nói thêm một lời với hắn, nhất thời cũng trở nên hoang mang, không biết sao bỗng dưng tâm trạng của cô lại đi xuống như vậy.

"Em không có gì muốn hỏi anh sao?"

Không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt như vậy, Cố Trạch Dương mới khẽ lên tiếng hỏi.

"Nếu anh không muốn nói thì em hỏi cũng vô ích!"

Hoắc Ngữ Yên vẫn nhìn ra bên ngoài, mở miệng nhàn nhạt nói.

Lúc xe đi ngang qua tiệm thuốc cô mới chợt nhớ ra, từ đêm qua tới trưa nay, lúc quan hệ cùng nhau Cố Trạch Dương hoàn toàn không lần nào mang bao, dù cô đang trong thời kỳ an toàn, nhưng hầu như lần nào hắn cũng bắn trực tiếp vào sâu bên trong, mỗi lần đều nhiều và đặc, ngộ lỡ như có đứa bé...

Cô lo lắng cắn nhẹ môi, mi tâm cũng nhíu lại, với tình trạng hiện tại của bọn họ thì không nên có vẫn tốt hơn. Suy nghĩ một chút mới nhớ tới gần chung cư mình ở cũng có một nhà thuốc mở 24/7 thì mới an tâm.

"Thật ra anh..."

"Lát nữa anh dừng ở tiệm thuốc gần chung cư một chút"

Cả hai người cùng lên tiếng, nhưng câu nói của Hoắc Ngữ Yên lại làm Cố Trạch Dương ngạc nhiên hơn, hắn lo lắng hỏi:

"Em thấy không khoẻ ở đâu sao?"

"Không có!"

"Vậy em ghé tiệm thuốc..."

"Em mua thuốc tránh thai."

Hoắc Ngữ Yên có chút không kiên nhẫn cắt ngang câu hỏi của hắn.

Cố Trạch Dương sửng sốt, ngay sau đó hắn liền nhớ tới kỳ an toàn của cô thì ngập ngừng hỏi lại:

"Không phải đang trong kỳ an toàn sao? Thuốc tránh thai không tốt cho phụ nữ"

Nói xong câu này hắn chợt tự trách bản thân mình ghê gớm. Chỉ vì sung sướиɠ của bản thân mà không mang đồ bảo hộ, dù sao kỳ an toàn cũng chỉ là cách tính để tránh thai tương đối, nhiều khi mang bao vẫn còn có khả năng trúng thưởng huống gì hắn lại không mang, đã vậy còn làm liên tục nhiều giờ liền, mỗi lần bắn xong còn cố tình không rút ra ngay.

Hai hàm răng Cố Trạch Dương cắn chặt vào nhau, cằm cũng bạnh ra căng cứng, tròng mắt đen trong nháy mắt thâm trầm nhìn không ra được hắn đang suy nghĩ gì.

"Thái độ này là sao?"

Hoắc Ngữ Yên quay đầu qua nhìn thấy mặt hắn tỏ ra không hài lòng thì càng khó chịu. Bây giờ là hắn đang trách cô sao?

Từ lúc bắt đầu mối quan hệ này, hắn đối với cô luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng, cưng chiều hết mức có thể, chưa từng dùng khẩu khí tra hỏi như vậy nói với cô.

Vậy mà giờ phút này, không biết vì sao, cô lại cảm thấy ủy khuất hơn bao giờ hết.

Cố Trạch Dương, anh giỏi lắm, chuyện cô gái Đồng Ngải Vi kia cô còn chưa hỏi rõ ràng mà hắn còn bày ra bộ mặt thối này với cô.

"Dừng xe!"

Cô lạnh lùng cất lời.

"Em...chưa tới nhà mà, em muốn đi đâu?"

Cố Trạch Dương nghe ra được cô đang tức giận, biết mình nói có chút quá đáng liền đưa một tay qua nắm lấy tay cô đưa lên miệng hôn một cái, cười lấy lòng.

"Xin lỗi bảo bối, anh không nên nói như vậy, anh chỉ lo cho cơ thể của em, đều tại anh không tốt, chỉ nghĩ tới bản thân mình."

Hoắc Ngữ Yên liếc hắn một cái, giựt tay lại, rồi quay đầu nhìn ra bên ngoài im lặng không nói.

Không khí trong xe lại trở về tình trạng yên ắng, chạy được một lúc thì cũng tới tiệm thuốc gần nơi cô ở. Dừng xe ở ven đường, hắn mở cửa xe, trước khi bước xuống hạ giọng khẽ nói:

"Em ngồi đây chờ chút, anh đi mua cho em, không cần tức giận được không? Bảo bối..."

Đưa bàn tay lên xoa nhẹ lên má Hoắc Ngữ Yên, thấy cô vẫn không chịu nói chuyện, hắn hít vào một hơi thật sâu, ổn định tâm trạng, lúc bước xuống xe còn cố tình khoá cửa xe lại.

Giờ khắc này, suy nghĩ của cô thật hỗn loạn. Tuy chưa rõ được mối quan hệ giữa Cố Trạch Dương và cô gái tên Đồng Ngải Vi kia, nhưng theo linh cảm của phụ nữ, cô cảm thấy mình đã ghen tới mờ mắt.

Khi Cố Trạch Dương quay lại, miễn cưỡng đưa cho cô viên thuốc cùng chai nước suối, hai đầu chân mày nhíu chặt như muốn dính vào nhau, giọng nói đè nén:

"Chỉ lần này thôi, về sau anh sẽ mang bao"

Hoắc Ngữ Yên nhận lấy viên thuốc cùng chai nước rồi nhanh chóng mở ra uống vào.

Nhìn hắn gắt gao chằm chằm dõi theo từng hành động của mình, Hoắc Ngữ Yên có thể thấy rõ trong đáy mắt hắn hiện lên vài tia đau khổ cùng thất vọng, bàn tay cũng đã nắm thành quyền nổi đầy gân xanh.

Một đứa bé sinh ra mà không ai mong muốn thì tốt nhất ngay từ đầu không nên xuất hiện. Hắn không phải là một ví dụ điển hình sao? Bị bỏ rơi là một chuyện đau xót đến nhường nào!

Nếu có con, hắn muốn đứa bé phải được sống trong tình yêu thương của cả bố và mẹ, mà hắn và cô bây giờ, được ở bên cạnh nhau như lúc này đã là may mắn rồi, hắn không nên tham lam quá!

Dường như hiểu được suy nghĩ của hắn, Hoắc Ngữ Yên biết rằng mẹ mình không đồng ý chuyện của bọn họ, hơn nữa còn có Lăng Hạo Thiên, đột nhiên cô cảm thấy tương lai của hai người thật xa tầm với.

Viên thuốc mới uống vào lúc này thật khó chịu, chóp mũi đột nhiên xót xa, cô lấy tay xoa xoa mũi, sau đó mở mắt nhìn vô định về phía trước. Xe tiếp tục chạy trên đường lớn, nhưng rất lâu sau trong xe cũng không có động tĩnh.

Khi tới trước chung cư, xe ngừng lại, Cố Trạch Dương không kìm lòng được quay qua thân mật ôm chặt cô vào lòng, thầm thì nói bên tai:

"Đừng như vậy được không Ngữ Yên, khó khăn lắm chúng ta mới được ở bên nhau, vì vậy nếu em không hài lòng điều gì thì cứ nói anh biết, em cứ chửi mắng anh chứ đừng im lặng không nói gì. Bảo bối, xin em..."

"Anh yên tâm, em không sao."

Hoắc Ngữ Yên hít thật sâu thở ra một hơi, mềm lòng ôm lấy hai bả vai rộng lớn của hắn, khuôn mặt áp sát lên l*иg ngực ấm nóng, cô còn nghe rõ được trái tim của hắn đang đập thình thịch liên hồi, bỗng nhiên cảm xúc khó chịu khi nãy cũng tiêu tan ít nhiều.

"Anh luôn muốn mang đến cho em chỉ có vui sướиɠ và ngọt ngào, anh biết anh không phải là kiểu người galang, lãng mạn, thậm chí đôi lúc còn rất khô khan, cục cằn, quá khứ lại bất hảo, từng làm ra những việc khiến em bị tổn thương. Nhưng anh là thật lòng yêu thương em, Ngữ Yên, hãy tin tưởng anh!"

Cố Trạch Dương hơi thở hỗn loạn, nói thật nỗi lòng mình.

Hoắc Ngữ Yên lẳng lặng nghe hắn nói, nước mắt không hiểu sao lại rơi. Quen thuộc với sự thương yêu cưng chiều của hắn, quen thuộc với việc hắn luôn coi cô là trọng tâm, vì vậy sự xuất hiện của người con gái từng thuộc về quá khứ của Cố Trạch Dương khiến cô cảm giác mình thực sự chưa hiểu hết con người hắn.

"Em cảm thấy khó chịu khi anh quan tâm tới người phụ nữ khác, thật sự, thật sự không thích chút nào!"

Hoắc Ngữ Yên nghẹn ngào nói ra những ấm ức trong lòng nãy giờ.

"Cô bé đa nghi, em là đang ghen với Đồng Ngải Vi sao? Trước đây, khi anh còn nhỏ, mẹ cô ta từng giúp anh thoát chết một lần, vì vậy lần này xem như anh trả nợ ân tình cho họ đi"

Cố Trạch Dương khẽ lấy tay vuốt ve khuôn mặt cô, trong lòng lại có chút vui mừng. Cô gái nhỏ quan tâm để ý như vậy chắc chắn trong lòng cô hắn đã có một vị trí nhất định.

"Là thật?"

Hoắc Ngữ Yên từ trong l*иg ngực hắn ngước khuôn mặt đã thấm đầy nước mắt, đôi môi đỏ bừng hơi chu lên, đầu mũi ửng hồng thỉnh thoảng còn hít hít một cái, trông vô cùng đáng yêu.

Ánh mắt Cố Trạch Dương dịu dàng nhìn cô, vén mấy sợi tóc loà xoà bên má ra sau vành tai trắng nõn. Ham muốn hôn cô dâng lên, chưa để Hoắc Ngữ Yên kịp phản ứng hắn đã chuẩn xác ngậm lấy đôi môi mềm mọng, đầu lưỡi thô to xông thẳng vào khoang miệng thơm mát.

Đầu lưỡi cô bị Cố Trạch Dương mυ'ŧ chặt lấy, nhả ra, lại mυ'ŧ lấy, không ngừng đùa bỡn, thoáng chốc cả người đã biến thành một dây leo mềm mại quấn trên người hắn.

Trong xe lúc này chỉ còn tiếng hôn "chậc chậc" xen lẫn âm thanh rêи ɾỉ vụn vỡ, ngay cả khi nước bọt chảy xuống tới cổ áo cũng không hay biết.

"Bảo bối, em càng ngày càng thơm ngọt!"

Bàn tay to dày đưa tới ngực cô, bên ngoài áσ ɭóŧ mà xoa nắn, thỉnh thoảng còn cố ý nhéo vài cái.

"Ưʍ... đủ...đủ rồi, chúng ta đang ở bên ngoài, Trạch Dương, không...a"

Tiếng la của Hoắc Ngữ Yên phát ra khi một bàn tay còn lại của hắn đã luồn vào trong chân váy, ở đáy qυầи ɭóŧ sờ sờ ấn ấn, ma sát xoay tròn:

"Chỗ này của tiểu Yên đã ẩm ướt rồi đây này, có phải đã nhớ côn ŧᏂịŧ lớn của anh rồi không?"

"Không có..."

Hoắc Ngữ Yên khẽ thở gấp nói.

"Vậy anh buộc phải chạm trực tiếp vào miệng nhỏ này thì mời biết chính xác được, hử"

Sau đó hắn đột ngột vén đáy qυầи ɭóŧ của cô qua một bên, ngón tay cái đưa ra chạm ngay miệng huyệt nóng hầm hập.

"Ướt rồi, thật nhạy cảm, anh mới sờ sờ vậy mà cô bé của tiểu Yên đã chảy ra không ít nước. Nó còn đang mấp máy như muốn nuốt ngón tay anh rồi đây này.Thật dâʍ đãиɠ!"

"A...không phải, không cho anh nói bậy, đừng làm loạn nữa, em phải lên nhà rồi!"

Hít thật sâu, Hoắc Ngữ Yên đưa tay xuống giữ lấy bàn tay cùng ngón tay đang càn rỡ của hắn đẩy ra, thanh âm cũng đã mềm nhũn.

"Thật không nỡ xa em chút nào! Bảo bối, chỉ muốn mỗi ngày đều được ôm em, chỉ muốn mỗi ngày khi nhắm mắt hay mở mắt ra đều thấy em bên cạnh. Tâm can bảo bối của anh ở đây, anh làm gì còn tâm trí mà để ý tới người phụ nữ nào khác được chứ!"

"Càng ngày em thấy anh thật biết nói những lời ngọt ngào. Tốt nhất những gì anh nói là sự thật, nếu không..."

"Nếu không... thì sẽ thế nào?"

Thấy Hoắc Ngữ Yên ngập ngừng mãi vẫn chưa nói hết câu, Cố Trạch Dương liền nổi lên ý muốn trêu chọc mà mỉm cười hỏi ngược lại cô.

"Em...em sẽ làm cho anh thành người đàn ông bất lực...xem lúc đó còn ai muốn anh nữa"

Thẹn quá hoá liều, Hoắc Ngữ Yên thốt lên những câu mà nói xong cô mới biết mình thật lớn mật.

"Hắc...ha..ha..ha"

Lúc này trong xe liền vang lên tiếng cười nắc nẻ của Cố Trạch Dương. Cô bé đáng yêu này, lời hù doạ của cô cho dù rất đáng sợ nhưng cũng thật mê người...