Yêu Em Đến Điên Cuồng

Chương 23.Hình ảnh gây tin đồn

Thời tiết ngoài trời càng về đêm càng lạnh, lúc này mới phát hiện ra chiếc áo khoác mình để quên trong phòng ăn nên Cố Trạch Dương quay lại đưa chìa khoá xe cho Hoắc Ngữ Yên, se se tai mỉm cười nói:

"Anh để quên áo khoác bên trong, em ra xe ngồi đợi trước nhé!"

"Ân, vậy cũng được"

Hoắc Ngữ Yên gật gật đầu, hai tay kéo cao cổ áo khoác lên, một phần vì lạnh, một phần cũng không muốn ai nhận ra mình, nén lại khó chịu giữa hai chân di chuyển nhanh ra xe.

Có lẽ cả ngày làm việc mệt mỏi cùng với việc mới bị tên sói đói kia ăn sạch sẽ nên khi ngồi vào ghế lái phụ êm ái chỉ định chợp mắt nghỉ một lúc ai ngờ lại ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Cố Trạch Dương vừa mới bước vào quầy lễ tân thì đã thấy phục vụ phòng ăn khi nãy tay cầm chiếc áo khoác nở nụ cười chuyên nghiệp khẽ nói:

"Áo khoác của quý khách đúng không ạ? Tôi vừa dọn dẹp xong thì phát hiện ra"

"Đúng là áo khoác của tôi, cảm ơn cô!"

Cố Trạch Dương lịch sự gật nhẹ đầu đáp lời.

"Không có gì ạ, hân hạnh được phục vụ quý khách!"

Người phục vụ được huấn luyện bài bản nên cũng cười tươi cúi đầu chào khi khách ra về.

Khoác vội áo lên người, bước chân Cố Trạch Dương chợt khựng lại khi có tiếng gọi phía sau:

"Anh Trạch Dương!"

Theo phản xạ quay người lại thì liền thấy một cô gái mặc chiếc đầm đen dài gần tới mắt cá chân, bên ngoài khoác một chiếc áo len màu vàng cam to sụ như muốn bao trùm cả người, trên đầu lại đội chiếc mũ vải hiệu MLB đang thịnh hành bây giờ, khẩu trang màu xám vẫn còn đeo trên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn.

Mi tâm Cố Trạch Dương chợt nhăn lại suy nghĩ, nhìn có vẻ quen nhưng thật sự vẫn không thể nhận ra dưới bộ dạng này.

"Cô gọi tôi?"

Thấy hắn còn mang vẻ nghi ngờ thì cô gái liền tiến lại gần kéo hắn ra khoảng sân rộng ít người qua lại gần đó, bỏ nón ra, kéo khẩu trang xuống dưới cằm, nói nhỏ:

"Là em, Mặc Lam. Anh thật sự không nhận ra em sao?"

Mặc Lam khẽ bĩu môi tỏ vẻ giận hờn nhìn hắn.

"Ông trời ơi, em ăn mặc như quấn chăn kín mít hết người thế này làm sao anh nhận ra được."

Nhận ra cô gái nhỏ, hắn liền giống như người anh trai lâu ngày gặp lại em gái mà đưa bàn tay to lên đầu cô khẽ xoa xoa mái tóc dài của Mặc Lam.

"Anh thật là...đừng có vò đầu em như vậy, rối hết mất!"

Mặc Yên đưa tay lên đánh nhẹ lên cánh tay hắn, điệu bộ vừa như làm nũng vừa như hờn dỗi.

"Anh quên mất bây giơ cô bé năm nào đã trở thành minh tinh nổi tiếng rồi, nên đi ra ngoài phải cải trang như bà thím vậy đây"

"Anh dám nói em là bà thím...vậy thím đây phải xoa lại đầu cháu trai mới được"

Vừa nói xong Mặc Lam liền kiễng chân nhảy lên đưa bàn tay vò đầu Cố Trạch Dương xem như trả thù vừa nãy hắn đã vò đầu cô.

Có lẽ lâu ngày gặp lại nên cảm giác vui mừng lấn áp hết sự cảnh giác mà Mặc Lam đã phòng bị.

Cố Trạch Dương bật cười, vui vẻ nói:

"Chẳng đáng yêu chút nào."

"Hừ, em có còn là con nít nữa đâu mà đáng yêu. À phải rồi, hôm trước em có kể cho mẹ nghe đã gặp lại anh, mẹ nói em nhất định phải dẫn anh về nhà để mẹ nhìn thấy thì mới tin được. Đúng dịp là cuối tuần này em không có lịch diễn, anh có thể sắp xếp thời gian về nhà thăm mẹ cùng em được không?"

Mặc Lam ngước mặt lên nhìn hắn tỏ vẻ chờ mong.

"Cuối tuần này...ừm, anh cũng không có việc gì quan trọng, vậy anh sẽ ghé đón em cùng về thăm dì. Anh cũng nhớ dì, nhất là mấy món ăn của dì Lưu!"

"Vậy là anh đồng ý rồi nhé? Em sẽ gọi điện báo cho mẹ biết trước, chắc chắn mẹ sẽ rất vui! Phải rồi, anh đi ăn cùng ai đó? Có phải là chị dâu của em không?"

Mặc Lam nhíu nhíu mắt đầy nghi ngờ nhìn hắn rồi ngó nghiêng xung quanh xem có người nào đó gần đấy không!

"Cô ấy ra xe ngồi trước rồi, không có ở trong đây đâu mà kiếm. Còn em đi ăn với ai?"

Cố Trạch Dương phì cười vì bộ dáng như thám tử theo dõi người của Mặc Lam.

"Ai da! Thật tiếc, em không được gặp mặt chị dâu rồi. Em đi ăn cùng mấy người trong đoàn làm phim, mới quay xong nên mọi người đi ăn mừng luôn. Hay là cuối tuần này anh dẫn chị dâu theo cùng được không?"

Mặc Lam khẽ chu đôi môi đỏ mọng vẻ mặt đầy tiếc nuối.

"Không tiện! Cô ấy sẽ sợ khi gặp em đó, tiểu nghịch ngợm."

"Anh...em có phải người xấu đâu..."

"Tiểu Lam, đạo diễn Vương đang kiếm em đó, mau trở lại đi"

Quản lý Tiểu Ly mới từ bên trong khách sạn đi ra đã thấy người của mình đang đứng nói chuyện cùng người đàn ông trẻ, dáng dấp cao lớn anh tuấn, rất có mị lực. Hai người họ lại cười nói có vẻ rất hào hứng thì tâm lý của một người quản lý ngôi sao khiến cô liền có chút đề phòng.

Lỡ như có ai chụp hình được thì thể nào cũng sẽ bị mấy tờ báo lá cải xuyên tạc thành đủ loại chuyện tình cảm phức tạp.

"Ân, lại bị chị ấy tìm thấy rồi, em phải vào trong đó, anh về trước nhé, cuối tuần gặp lại sau!"

Mặt Mặc Lam ỉu xìu đội nón cùng kéo lại khẩu trang.

"Được rồi, em có việc thì đi trước đi, anh cũng về luôn đây!"

"Bye anh!"

Ra tới xe ngồi vào ghế lái thì đã thấy cô gái nhỏ bên cạnh đang ngủ ngon lành, Cố Trạch Dương mỉm cười cưng chiều, điều chỉnh ghế thấp xuống cùng tư thế ngồi cho cô ngồi thoải mái nhất rồi mới khởi động xe rời đi.

Xe bắt đầu xuyên qua màn đêm an tĩnh, chạy một mạch trên đường cao tốc.

Lúc Hoắc Ngữ Yên tỉnh lại, thì xe đã ngừng, xung quanh chỗ nào cũng tối đen như mực, xa xa mới có ánh đèn le lói.

Đây là đâu, không phải nhà của cô cũng không phải nhà Cố Trạch Dương. Hoắc Ngữ Yên dụi dụi mắt, ngồi thẳng người, thoáng chốc thanh tỉnh.

Nếu không phải có tiếng hít thở rất nhỏ bên cạnh, cô cũng không biết là có người ngồi.

"Trạch Dương"

Hoắc Ngữ Yên do dự lên tiếng, chỉ thấy người bên cạnh đang quay đầu ra cửa sổ bên kia, trên tay có một đốm lửa hồng mỏng manh, thoang thoảng là mùi thuốc lá, Hoắc Ngữ Yên nhìn kỹ lại thì hình như là hắn đang hút thuốc!

"Tỉnh rồi sao?!"

Cô không nhìn rõ mặt anh, chỉ nghe anh bình thản nói.

"Ân, đây là đâu?"

Hoắc Ngữ Yên lấy điện thoại trong giỏ ra mở lên nhìn đồng hồ, đã gần 11g đêm.

"Ngủ tới nỗi mơ màng luôn sao? Chỗ này gần nhà em, chạy 5 phút là tới nơi rồi!"

Hắn xoay người rồi cúi xuống thấp, giơ tay một cách thật ôn nhu mà chạm lên gương mặt cô khẽ vuốt, thấp giọng nói thanh âm hơi khàn khàn.

Cô lần đầu tiên biết là Cố Trạch Dương cũng hút thuốc, khói thuốc vẫn lượn lờ xung quanh, cô liền

ngẩng đầu liếc anh một cái, lạnh nhạt nói:

"Hút thuốc không tốt cho sức khoẻ."

Cố Trạch Dương nghe vậy liền mở cửa xe, ném điếu thuốc đang hút dở trên tay xuống đất rồi lấy mũi giày dập tắt.

Tất cả xong xuôi mới trở lại ghế ngồi quay qua cô cười cười lấy lòng nói:

"Nghe lời em, từ nay anh sẽ không hút nữa"

"Ngoan, rất biết nghe lời"

Hoắc Ngữ Yên hài lòng vui vẻ cười vì hành động cùng lời nói của hắn.

Nhờ ánh trăng, hắn nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của cô lúc này quyến rũ cực kì, ánh mắt đen sâu hiện tia sáng khác thường, hắn đưa tay ôm lấy cần cổ mảnh khảnh mượt mà của cô vuốt ve lên xuống, giọng nói đã có chút kích động, trầm thấp đầy cám dỗ:

"Vậy có phải nên thưởng không?"

"Anh...anh muốn gì?"

Hoắc Ngữ Yên nhìn khuôn mặt anh tuấn mị hoặc của hắn lúc này đã kề sát mặt mình, hơi thở ấm áp phả lên cổ cô, ngưa ngứa, như có luồng điện chạy khắp toàn thân, cô nuốt nước bọt cười gượng nói.

Mắt hắn loé lên đốm lửa, cúi người hôn lên môi cô:

"Anh muốn em."

Gương mặt trắng nõn của Hoắc Ngữ Yên đã đỏ như quả cà chua chín mọng. Cô vội vàng vươn tay để lên ngực Cố Trạch Dương, cảm thấy người hắn nóng rực như lửa sợ hãi rụt tay lại lắp bắp nói:

"Không được... Vừa rồi còn chưa đủ sao? Nếu còn...tiếp tục, ngày mai em sẽ không còn sức đi làm mất!"

Cố Trạch Dương cười lưu manh, lấy ngón tay gẩy nhẹ đầu mũi cô

"Vậy lần này anh sẽ cho em nợ, lần sau tính luôn một thể"

"Làm gì có ai nói chuyện vô lý như anh chứ! A...không đùa với anh nữa, nhanh đưa em về đi!"

Bàn tay to của Cố Trạch Dương từ lúc nào đã lặng lẽ đặt lên đùi cô, nhẹ nhàng vuốt ve, thỉnh thoảng xấu xa chạm vào đùi trong kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Nhưng hắn cũng hiểu được tình hình hiện tại nên không làm khó cô nữa, nuối tiếc lấy bàn tay ra rồi khởi động xe chở cô tới trước cửa chính của Hoắc gia.

Thấy cô đã vào trong nhà thì mới an tâm lùi xe rời đi.

——//——

Buổi sáng cuối tuần,

"Hi, không ngờ anh lại chính xác tới từng phút như vậy! Làm việc tốt lắm"

Mặc Lam mặc bộ đồ kiểu dáng thể thao trẻ trung, trên đầu vẫn không quên đội chiếc mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, kính đen như chim được sổ l*иg từ trong toà nhà chung cư ở khu Masibay bước nhanh tới chiếc xe Ferrari của Cố Trạch Dương đang đậu ngay dưới bãi chờ.

"Hẹn với người nổi tiếng nên anh phải trân trọng từng giây từng phút chứ"

Cố Trạch Dương vừa giúp cô cầm mấy túi đồ xếp vào sau xe vừa vui vẻ đáp trả.

"Được rồi được rồi, anh không cần nói móc em như vậy. Anh có biết là công việc diễn viên này em bận đến không có thời gian ăn cơm, ngay cả cái gì mà gọi là giải trí cuối tuần lâu rồi em cũng không biết cảm giác nó như thế nào nữa. Em đúng là đáng thương như cô bé lọ lem!"

Bộ dáng mếu máo, giọng nói chán chường than thở của Mặc Lam làm Cố Trạch Dương vừa có chút tội nghiệp nhưng lại chút buồn cười.

"Không phải hôm nay đã được đi chơi rồi sao? Mời ngôi sao nổi tiếng lên xe."

Cố Trạch Dương cúi thấp người, lịch sự mở cửa xe đưa tay ra mời như một thân sĩ khiến Mặc Lam phải phì cười, vui vẻ nói:

"Anh Trạch Dương là người tốt nhất trên đời!"

Xe bon bon chạy trên đường cao tốc, suốt quãng đường đi hai người nói với nhau rất nhiều chuyện, từ lúc bé cho tới cuộc sống hiện tại nên thời gian chẳng mấy chốc mà trôi qua nhanh chóng.

Thời gian vui vẻ luôn trôi rất mau, lần gặp lại này của Cố Trạch Dương cùng mẹ con của Mặc Lam khiến hắn càng trân trọng hơn phần tình cảm này.

Hắn có thể cảm nhận được tình thương như một người mẹ của Lưu Tử Hiền - mẹ Mặc Lam dành cho mình.

"Hôm nay, cảm ơn em."

Lúc này đã là chiều muộn, xe đang trên đường từ Liên Hoa trở về thành phố Y, Cố Trạch Dương vẫn im lặng nãy giờ chợt lên tiếng.

Mặc Lam ngồi bên cạnh ngạc nhiên ngước mắt sang nhìn hắn hỏi:

"Cảm ơn em cái gì?"

"Cảm ơn em hôm nay đã cho anh biết được không khí gia đình là như thế nào!"

Tiếng nói của Cố Trạch Dương tựa như từ nơi xa vọng đến, hư vô mờ ảo.

Mặc Yên suy nghĩ mấy giây sau đấy mới kịp hiểu, liền cười híp mắt trả lời:

"Hôm nay em và mẹ cũng rất vui mà"

Cố Trạch Dương chỉ cười không nói tiếp, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua....

——//——

Ngày hôm sau,

Hôm nay là đầu tuần, thường thì không khí trong văn phòng sẽ hơi trầm lắng một chút, nhưng không hiểu sao, lúc Hoắc Ngữ Yên đến công ty thì thấy mọi người đang tụ năm tụm ba thành từng nhóm bàn tán rất sôi nổi, tới khi cô đã vào tới phòng làm việc của mình thì mọi người cũng không ai hay biết.

Chuyện gì mà hấp dẫn lôi cuốn tới vậy?

Ngồi vào ghế dựa, mở máy tính lên, nhân lúc còn chưa tới giờ làm Hoắc Ngữ Yên cũng có chút tò mò liền mở máy lên mạng.

Click chuột vào một trang tin tức khá nổi tiếng, thì topic nổi bật chiếm gần nửa màn hình là tin

"Tiểu hoa đán Mặc Lam đang hẹn hò cùng tay đua F1 chuyên nghiệp thế giới Cố Trạch Dương"

Bên dưới là những tấm hình đầy sức thuyết phục, có những tấm chụp vào buổi tối tại một quán ăn, còn có những tấm chụp vào buổi sáng tại một toà chung cư cao cấp. Tuy là chụp lén nhưng hình ảnh khá rõ nét, mà điều khiến mọi người càng tin đó là sự thật chính là đôi trai gái trong hình ở bên cạnh nhau rất hạnh phúc, từng cử chỉ, hành động như một đôi tình nhân đang yêu đương mặn nồng...