Hai tuần sau,
Đáng lẽ theo đúng lịch trình thì tối nay Cố Trạch Dương mới có chuyến bay từ Monaco về thành phố Y nhưng vì cô gái kia mà hắn không quản mệt mỏi, mới hoàn thành xong vòng đua liền đặt luôn chuyến bay gần nhất để về.
Trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ được chạm khắc lạ mắt, bên trong là chiếc nhẫn uốn lượn vô cùng cầu kỳ, đây là chiếc nhẫn Cố Trạch Dương đặc biệt đặt làm theo thiết kế của chính hắn, phía trên có đính hột kim cương màu xanh cẩm thạch tinh tế.
Ở đây nổi tiếng về kim cương với các màu sắc hiếm có nổi tiếng trên thế giới, vì vậy khi tới đây hắn liền nghĩ tới món quà khi trở về sẽ tặng cho cô gái mà hắn ngày nhớ đêm mong, tâm can bảo bối của hắn.
Nghĩ tới Hoắc Ngữ Yên, khoé môi khẽ nở nụ cười ngọt ngào, đã hai tuần rồi không được gặp cô, thật muốn nhanh chút chạy tới ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng để bù đắp hết nỗi nhớ mong bao ngày qua.
——//——
Máy bay đáp tới sân bay ở thành phố Y cũng đã năm giờ chiều. Đón một chiếc taxi mang hành lý về chỗ ở rồi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo lịch sự khác với quần jeans bạc màu cùng áo thun thường này, hôm nay hắn muốn xuất hiện trước mặt cô phải tươm tất chỉnh chu một chút.
Vừa xuống dưới chỗ đậu xe đã thấy bạn tốt Lâm Dật đang đi tới:
"Này, mới về lại đi đâu vậy? Thằng nhóc, hôm nay thấy cậu khác với thường ngày nhiều đấy"
Lâm Dật trên tay cầm một cuốn tạp chí, thấy Cố Trạch Dương hôm nay mặc áo sơmi trắng cùng quần âu màu xám, trông rất lịch lãm, phong độ thì nhíu mắt tò mò hỏi.
"Hôm nay tôi có việc, nếu tới rồi thì lên phòng đi, quà cho ba mẹ cậu với cậu tôi để trên đó, đi trước đây!"
Sau đó bước lên xe, bàn tay quay vô lăng một cách chuyên nghiệp rời đi trước ánh mắt ngơ ngác của Lâm Dật.
"Cái thằng, có chuyện gì mà đi gấp như vậy? Aizz, đang định nói nó chuyện quan trọng này mà ...."
——//——
Vừa đi vừa nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình trong xe, gần bảy giờ rồi, không biết cô gái ham làm việc đã về nhà chưa hay vẫn còn đang ở công ty? Nhưng không sao, nếu cô chưa về hắn có thể đợi được!
Khoé môi lại nhếch lên, hôm nay hắn cũng không nhớ đã cười một mình bao nhiêu lần?
Sáu năm trước, từ lúc bị tống vào tù vì tội danh cưỡиɠ ɧϊếp, hắn đã nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại cô. Vậy mà ông trời đã thương hại cho hắn được gặp lại Hoắc Ngữ Yên lần nữa. Tuy bây giờ hắn không phải quá thành công nhưng với công việc và tài sản hiện tại, hắn tin mình có thể lo được cho cuộc sống của cô.
Xi nhan xe để quẹo vào chung cư nơi Hoắc Ngữ Yên đang ở, vừa mới ngước mắt nhìn về phía trước thì nụ cười trên môi Cố Trạch Dương chợt cứng đờ.
Hoắc Ngữ Yên mặc một chiếc đầm hoa dài đến đầu gối, mái tóc mềm mại dài tới ngang eo đang bay bay trong gió, nở nụ cười thật tươi cùng với Lăng Hạo Thiên đang đứng ở cửa xe làm hành động như cúi chào quý cô ở Phương Tây, còn cô thì đưa bàn tay trẵng nõn của mình đặt trong bàn tay to lớn của anh.
Một lúc sau thì chiếc xe cũng nhanh chóng rời đi.
Cố Trạch Dương ngồi trong xe ngẩn người mấy giây, nhưng ngay sau đó cũng lái xe theo sau.
Sắc mặt hắn lúc này trở nên rất khó coi, dường như là tái mét, ánh mắt vừa nãy còn mang theo ý cười đột nhiên biến thành lạnh lẽo, cả người toát ra vẻ giận dữ, giống như muốn bóp nát người phụ nữ ngồi trong chiếc xe phía trước.
Xe của Lăng Hạo Thiên dừng ở một khách sạn sang trọng. Hai người họ, nam tuấn dật, nữ ôn nhu xinh đẹp, đứng ở đâu thì nơi đó chính là cảnh đẹp ý vui.
Lăng Hạo Thiên cùng Hoắc Ngữ Yên vừa tới đại sảnh đã có người chạy ra tiếp đón niềm nở rồi hướng dẫn họ tới một bàn hướng ngay ra khoảng sân vườn rộng lớn phía sau.
Nơi đó đã có bốn người đã tới trước, hai người là ba mẹ của Lăng Hạo Thiên, hai người còn lại, một là Lăng Nguyệt - em gái của Lăng Hạo Thiên cùng bạn trai của cô ấy.
Đây rõ ràng là một buổi họp mặt gia đình, mọi người gặp mặt đều cười nói vui vẻ, thân thiết tới mức như đã thân thuộc.
"Đó có phải Lăng tổng với Hoắc tiểu thư không? Nhìn quen quá!"
"Chính là họ đó! Aizz, không ngờ ở ngoài còn đẹp hơn trên tạp chí này!"
"Wow, tôi ngưỡng mộ đến ganh tỵ luôn đó, mấy bữa trước họ đính hôn liền trở thành tâm điểm, tràn đầy mặt báo, đi đâu cũng nào là: tiên đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, trời sinh một cặp...ôi ôi còn nhiều nữa "
"Haha, thì đúng mà! Nghe nói tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, tới lúc đó không biết còn long trọng xa hoa rới nhường nào...đúng là giới thượng lưu!"
Cố Trạch Dương đứng cách đó không xa nghe được câu chuyện của hai cô gái mới đi qua thì cơ thể cứng đờ, mím chặt môi, sắc mặt vô cùng khó coi, mơ hồ còn có mấy phần tức giận.
Đứng ở chỗ này nhìn lén gia đình nhà người ta quây quần vui vẻ hạnh phúc bên nhau hắn tự cười lạnh mỉa mai chính bản thân mình. Chỗ hắn đứng vốn không quá xa nơi Hoắc Ngữ Yên đang ngồi nhưng lúc này đối với hắn mà nói, khoảng cách giữa bọn họ lại giống như cách nhau tới mấy vạn dặm xa xôi.
Lúc xoay người rời đi, mỗi một bước chân thật rất vất vả, nặng trịch.
Bây giờ còn là mùa hè nhưng tim của hắn lại như hóa băng.
Hắn chẳng qua là người đã từng cứu cô khỏi bị cưỡиɠ ɧϊếp, nhưng cũng lại chính là hắn đã cưỡиɠ ɧϊếp cô.
Những ngày qua đều do hắn ép buộc cô ở bên mình, là hắn kiên trì muốn lừa gạt chính mình rằng cô cũng có tình cảm với hắn.
Cố Trạch Dương lãnh đạm rời đi, ngồi trong xe vừa gọi điện thoại, mắt nhìn phía trước chuyên chú lái:
"Dật, rảnh không? Đi uống rượu với tôi!"
"Này, giờ này mà uống rượu gì, tiểu Liên mới dọn cơm xong, tôi phải ăn xong rồi đi đâu thì đi!"
"Được, quán cũ, lát gặp"
Ngắt điện thoại, trong lòng không ngăn được cơn đau ê ẩm, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ký ức u ám từng xảy ra, trong một khắc kia như thủy triều xông tới.
"Hoắc Ngữ Yên, em có biết em quan trọng với anh như thế nào không?"
Khốn khϊếp, cái cảm giác bị vứt bỏ này, một lần nữa lại xảy ra trong cuộc đời hắn!
Trong lòng khổ sở đau xót, đáy mắt ánh lên tia thống khổ sâu đậm.
Nắm tay cầm vô lăng nổi gân xanh, đem chân ga dẫm tăng tốc nhanh hơn.
Hộp đêm là nơi để say rượu tốt nhất, nơi đây có sàn nhảy, ánh đèn chập chờn, tiếng nhạc xập xình, còn có những cô gái hấp dẫn đến chơi.
Bình thường Cố Trạch Dương hắn cũng không hay tới đây, nhưng hôm nay chứng kiến một màn kia, tâm trạng liền tồi tệ, không muốn trở về căn phòng đơn độc một mình.
Cố Trạch Dương ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, sắc mặt tối sầm.
Nhiều ngày chưa gặp cô, nỗi nhớ cồn cào như gặm nhấm tâm trí, nhưng tới lúc gặp lại....trái tim hắn lúc này một lần nữa như bị ai bóp nát.
Thì ra tình yêu thật sự là thứ làm tổn thương người ta nhất.
Hắn đã cầu xin cô đợi hắn, cho hắn một cơ hội nhưng thực tế thì thế nào? Cô vui vẻ cười nói, trái ôm phải ấm cùng người đàn ông khác, lại còn sắp kết hôn....thật buồn cười đúng không?
Vẫy tay gọi batender lấy thêm một ly rồi lại ngửa đầu uống cạn một hơi. Vị cay nồng của rượu khiến hắn nhăn mày, hắn muốn mượn những ly rượu này để cuốn trôi những khó chịu trong người.
Rượu nhanh chóng bị uống một cách nhanh chóng nhưng mà vẫn không thể nào dập tắt lửa nóng trong lòng, hắn nhếch môi cười, gọi luôn một chai rượu mạnh, định ngửa đầu lên uống thì một bàn tay vươn ra ngăn lại:
"Này! Uống như vậy, cậu muốn say rượu mà chết à? Làm sao vậy? Không phải lúc nãy gặp tâm trạng còn tốt lắm sao!"
Lâm Dật dùng sức giữ lấy chai rượu trong tay Cố Trạch Dương không cho hắn uống nữa.
Cố Trạch Dương không hé răng, chỉ nhếch miệng cười, một lúc lâu mới thì thào nói nhỏ, vô cùng thống khổ:
"Cô ấy sắp kết hôn!"
Tim của anh chưa bao giờ lạnh lẽo giống giờ phút này.
"Ai?"
"À, cái cô Hoắc tiểu thư gì đó đúng không?"
Lâm Dật phát hiện ra điểm mấu chốt nên tiếp tục nói
"Tớ cũng mới biết, báo chí hai ngày này toàn là tin này thôi! Lần trước gặp ở khách sạn đã thấy có chút quen quen, không ngờ lại đúng là cô ta. Sao? Vẫn chưa quen được vị thiên kim tiểu thư đó à? Cậu cũng đừng quên chính vì cô ấy mà cậu chịu đựng ba năm khổ sở ở trong tù."
"Lỗi của mình, mình chưa bao giờ trách cô ấy!"
"Này! Nói thật đừng đau lòng nhé, cậu với cô ta không có tương lai đâu. Cậu cùng với cô ấy, khoảng cách ngăn cản giữa hai người đâu phải chỉ là tiền bạc và quyền lực? Gia thế, bối cảnh, còn cả nền giáo dục từ nhỏ đến lớn của hai người..... Tuy bây giờ cậu có nhiều tiền, là ông chủ rồi đấy, nhưng mà xuất thân của hai người quá chênh lệch, không thể nào hoà hợp được, vì vậy...buông tay đi?"
Lâm Dật thấy dáng vẻ chật vật này của hắn thì chịu không nổi nên nói ra suy nghĩ của bản thân.
Cố Trạch Dương lạnh lùng nhìn bạn tốt, lúc này cầm cả chai rượu ngửa cổ lên mà uống.
Trên cái thế giới này có một từ, gọi là "không xứng", hắn đã biết từ lúc bước chân vào căn nhà mà mẹ hắn đã mang hắn tới rồi bỏ rơi lại, vậy mà tới bây giờ hắn vẫn ngu ngốc hi vọng.
Nghĩ đến cô gái kia...... hắn không sao quên được!
Trên thực tế uống từ nãy giờ hắn đã rất say, rượu theo cổ họng trượt vào trong dạ dày, nhức nhối nóng bừng thiêu đốt dạ dày, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Đứng dậy định đi toilet thì do cơ thể lảo đảo mà đυ.ng phải người đang đi ngược lại.
Một tên liền tức giận hét lớn:
"Con mẹ nó, mắt mù sao!"
"Cố tổng, anh không bị sao chứ!"
Tên mặc bộ đồ kiểu cách của mấy dân ăn chơi mới chửi xong liền quay sang người bên cạnh nịnh nọt.
Cố Trạch Dương bị va chạm mà lui về sau, phải đỡ lấy cạnh quầy bar mới đứng vững, lắc lắc đầu lạnh giọng nói:
"Không cố ý, xin lỗi"
Mới ngửa mặt lên để nhìn đối phương, cho dù là say chuếnh choáng, ánh sáng lập loè, nhưng khuôn mặt trước mắt dù có bị thiêu thành tro hắn cũng vẫn sẽ nhận ra.
Cố Viễn Đông!
"Aizzz, này, hộp đêm hôm nay chó hoang cũng cho vào luôn sao?"
Giọng nói mang đầy ý cười cùng giễu cợt của Cố Viễn Đông khiến đám người đi cùng hắn liền cười ồ lên.
Con ngươi đen trong mắt Cố Trạch Dương nổi lên một trận bão táp:
"Mày...thằng khốn!"
"Sao, hình như tiếng chó sủa lại vang lên này! Muốn xin lỗi sao? Vậy thì quỳ xuống.... cái thứ thấp kém bẩn thỉu như mày đυ.ng vào tao mà chỉ nói xin lỗi suông thì không thể đủ được...hắc hắc"
Cố Trạch Dương cắn răng nghiến lợi, tay nắm thành quyền, càng nắm càng chặt, chặt đến mức gân xanh như muốn đứt ra, hai mắt cũng đã đầy tơ máu.
Từ nhỏ khi bước chân vào cái gia đình kia, hắn bị chính cái tên em trai cùng cha khác mẹ - Cố Viễn Đông này hành hạ nhẫn tâm, hãm hãi không biết bao nhiêu lần, trong mắt Cố Viễn Đông hắn chẳng khác nào một con chó nuôi trong nhà, không, còn không bằng con chó!
Những nỗi uất ức kìm nén bấy lâu nay cùng tâm trạng tồi tệ ngày hôm nay khiến hắn không thể nén xuống được nữa, dù sao hắn cũng không gì để mất, muốn ra sao thì ra...
Xoay người, nhắm ngay khuôn mặt đang cười khinh bỉ của Cố Viễn Đông đấm "bốp".
Cố Viễn Đông không kịp phản ứng liền hứng trọn cú đấm kinh người ẩn chứa đầy sức mạnh tức giận, cơ thể liền nằm ngã trên mặt đất, ly bàn xung quanh do lúc ngã hắn đυ.ng phải liền đồng loạt bị đổ vỡ vang lên một tiếng thật lớn, chú ý tất cả mọi người có mặt tại đây.
Khoé môi Cố Viễn Đông nhanh chóng liền chảy ra một ít máu tươi, hắn hung tợn ngẩng mặt, ánh mắt như những mũi dao nhọn hướng về Cố Trạch Dương đầy kinh ngạc:
"Thằng chó chết, mày chán sống rồi phải không? Hôm nay dám đánh tao....tụi bay, đêm nay không đánh nó chết tao không còn là Cố thiếu!"
Cố Trạch Dương đè nén bạo nộ trong lòng, đi đến trước mặt Cố Viễn Đông, lạnh lẽo nói:
"Được, nếu vậy hôm nay tao cùng mày một chết một còn..."