Chương 51: Hiện tại anh không muốn nói chuyện, chỉ muốn hôn cô.
Trong kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học, không có bài tập về nhà, không có biển câu hỏi, chỉ có niềm khao khát với cuộc sống đại học. Giản Ninh đã bắt tay vào chuẩn bị những đồ cần thiết để nhập học. Cô mua một cặp vali đôi, sắp xếp hết quần áo cần mang khi đến trường.
Vì là người hiểu chuyện, lý tưởng của cô là vào được một trường đại học tốt và rời khỏi thành phố này, nhưng hiện tại cô không thiết tha gì đến việc ra đi và không bao giờ quay trở lại nữa. Hiện tại cô đã có Hứa Trạch, nơi đây là nhà của Hứa Trạch, ba mẹ yêu thương anh đều ở đây, gia đình của anh, mọi thứ về anh đều nơi này. Cô sẵn sàng cùng anh trở về sau khi tốt nghiệp đại học.
“Giản Ninh.” Hứa Trạch ngồi trong hoa viên nhìn cô, nói: “Sau khi tốt nghiệp đại học trở về, em không cần về nhà họ Giản nữa.”
“Vậy em sẽ đi đâu?” Giản Ninh vừa nhai một viên kẹo cam vừa nói: “Ngủ ngoài đường hả?”
“Đương nhiên là ở cùng anh rồi, chúng ta sẽ có gia đình mới.” Hứa Trạch nhìn những ngôi sao sáng trên trời, nói.
“Gia đình mới.” Giản Ninh nhỏ giọng nhắc lại.
Khi còn nhỏ, cô không có khái niệm đặc biệt gì về sự ấm áp của gia đình, thời gian còn sống trong ngôi nhà ở núi Đại Linh, ngày ngày văng vẳng bên tai là tiếng cãi vã giữa Chu Thế Hải và Vương Như Mộng, cô chưa từng biết một gia đình yêu thương nhau là như thế nào, sau này đến nhà họ Giản, vì không có nền tảng tình cảm sâu sắc cộng thêm sự phòng bị của Diêu Tĩnh Vân đối với cô, nên càng không thể tính là một gia đình trọn vẹn. Sau khi gặp ba mẹ Hứa, Giản Ninh mới biết vợ chồng yêu thương nhau và không khí gia đình ấm áp là thế nào.
“Em thực sự ngưỡng mộ anh.” Giản Ninh thở dài, nói. Nói xong, cô lại cầm một chiếc kẹo cam trên bàn lên bóc ra cho vào miệng, vẫn là vị chua chua ngọt ngọt đó, cô nhìn Hứa Trạch, đột nhiên cảm thấy vị ngọt còn mạnh mẽ hơn vị chua.
“Đừng ngưỡng mộ anh, của anh chính là của em. Tất cả của anh đều là của em.” Hứa Trạch nhìn vào mắt Giản Ninh, nói: “Bao gồm cả thịt vừa tươi vừa đẹp của bổn thiếu gia.”
Nói xong liền sờ sờ lên ngực và đùi mình mà không biết xấu hổ.
“Em cũng đâu phải yêu quái, không ăn thịt người, cảm ơn.” Giản Ninh cắn cồm cộp viên kẹo trong miệng.
“Anh cũng muốn ăn kẹo.” Hứa Trạch kéo ghế về phía Giản Ninh, nói.
“Cho anh này.” Giản Ninh lấy một viên kẹo trên bàn đưa qua.
“Muốn em đút.” Hứa Trạch làm nũng.
“Há miệng.” Giản Ninh bất lực bóc vỏ kẹo cho anh, rồi đưa viên kẹo đến miệng anh.
“Không muốn.” Hứa Trạch ngậm chặt miệng lại.
“Vậy xin hỏi Hứa thiếu gia muốn thế nào đây ạ?” Giản Ninh kiên nhẫn chơi đùa với anh.
“Muốn em dùng miệng đút.” Hứa Trạch vừa nói vừa nhìn vào đôi môi anh đào của Giản Ninh.
Đôi môi có màu đỏ anh đào tự nhiên, dưới ánh đèn như lấp lánh nước, hấp dẫn hơn cả những trái anh đào đỏ mọng tươi tắn nhất.
“Không ăn thì thôi?” Giản Ninh nói xong liền nhét viên kẹo cam vào miệng, ngậm lấy, hoàn toàn không có ý định đút cho anh ăn.
Còn muốn cô dùng miệng đút, đúng là lắm chuyện.
Hứa Trạch cong môi cười, ôm mạnh cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô. Với sức mạnh, anh quét quanh miệng cô rồi khéo léo móc viên kẹo ra khỏi miệng.
“Muốn ăn thì tới cướp lại, không chấp nhận thứ vũ khí nào khác ngoài miệng.” Hứa Trạch đắc ý nhìn Giản Ninh.
Giản Ninh thoát khỏi vòng tay Hứa Trạch, lập tức lấy khẩu súng cao su dưới gầm bàn ra.
“Lại còn giấu vũ khí nữa.” Theo phản xạ, Hứa Trạch che phía dưới lại.
“Chuyên dùng để phòng sói.” Giản Ninh vừa nói vừa nạp đạn vào súng cao su.
Hứa Trạch đứng dậy, nấp sau gốc cây trong hoa viên. Giản Ninh đuổi theo sau không chút thương tình bắn vào đùi anh.
“Xin nữ hiệp nương tay.” Hứa Trạch sờ sờ vị trí bị bắn trúng: “Đau.”
“Yên tâm, không bắn trứng của anh đâu.” Giản Ninh nói rồi lại bắn vào chân còn lại của anh.
“Em biết là được rồi!” Hứa Trạch xoa xoa chân, nói.
Hai người ầm ỹ trong hoa viên một hồi, Giản Ninh đuổi theo đến mệt, cô ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, Hứa Trạch tiến lại gần cô lại giơ súng cao su lên. Vì vậy, Hứa Trạch quyết định khi nào có cơ hội sẽ lấy trộm khẩu súng cao su này của cô. Nếu không sau này đóng vai lưu manh còn phải lo lắng đến việc bị bắn vỡ trứng.
Đến mười giờ tối, mẹ Hứa tan làm về nhà, ngang qua cổng nhà Giản Ninh.
“Tiểu Hứa.” Mẹ Hứa đứng ngoài gọi: “Về nhà thôi.”
Hứa Trạch đang còn muốn quấn lấy Giản Ninh nên giả bộ như không nghe thấy, không đáp lại.
“Mẹ vừa nghe thấy tiếng của con rồi, ra đây mau.” Mẹ Hứa gọi to.
Giản Ninh ra ngoài mở cửa.
“Chào dì My.” Giản Ninh đứng trước cửa ngọt ngào chào hỏi.
“Tiểu Ninh.” Mẹ Hứa mỉm cười, nói: “Tiểu Trạch đâu?”
“Con không có ở đây.” Hứa Trạch dựa vào gốc cây, nói.
Mẹ Hứa bước vào hoa viên, kéo Hứa Trạch từ sau gốc cây ra.
“Về nhà, có chuyện muốn nói với con.” Mẹ Hứa nhỏ giọng nói.
Về đến nhà, mẹ Hứa ấn Hứa Trạch xuống ghế sofa.
“Chuyện gì thế ạ, vừa thần bí lại vừa nghiêm túc.” Hứa Trạch hỏi.
“Chẳng phải sắp đến sinh nhật tiểu Ninh rồi sao, là ngày mốt phải không?” Mẹ Hứa ngồi bên cạnh, nói: “Cũng không biết con bé thích gì.”
“Giản Ninh thích gì ấy ạ?” Hứa Trạch nói: “Đương nhiên là thích bạn trai của cô ấy rồi.”
“Con nghiêm túc cho mẹ.” Mẹ Hứa đập vào cánh tay Hứa Trạch một cái: “Nói chuyện hẳn hoi.”
Hứa Trạch thu lại vẻ đùa cợt trên mặt, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ tự tay vào bếp nấu bữa trưa, chắc chắn cô ấy sẽ thích.”
“Tại sao lại là bữa trưa, buổi tối thổi nến bánh sinh nhật mới có cảm giác chứ.” Mẹ Hứa không hiểu, hỏi.
“Buổi tối có việc khác rồi.” Hứa Trạch đáp.
Gương mặt mẹ Hứa lộ ra nụ cười ẩn ý và khá vui mừng.
“Con trai, cố lên.” Mẹ Hứa mỉm cười, nói. Đối với việc thấy con heo nhà mình đi ăn bắp cải trắng nhà người khác, thì bố mẹ heo thực sự rất vui khi được chứng kiến.
“Cái đó.” Mẹ Hứa nhỏ giọng nói: “Nhớ dùng biện pháp an toàn.”
“Nếu con gái nhà người ta không đồng ý thì con đừng có ép nghe chưa.” Không đợi Hứa Trạch lên tiếng, mẹ Hứa lại tiếp tục: “Cẩn thận một chút.”
“Lát nữa mẹ bảo thư ký Lý chuẩn bị cho con vài bộ phim để con học tập nhé?” Rõ ràng là mẹ Hứa còn lo lắng hơn cả Hứa Trạch.
Phim mà lại còn cần thư ký Lý chuẩn bị nữa, anh có sẵn trong máy tính rồi kìa. Hơn nữa, anh là thiên tài, vẫn cần phải học sao? Hứa Trạch bất lực nhìn mẹ Hứa.
“Không cần.” Hứa Trạch xua tay, chủ đề này có chút này nọ nên anh đứng dậy chuẩn bị lên lầu.
“Thân trọng nhé.” Mẹ Hứa không yên tâm dặn dò: “Con gái nhà người ta mềm mại, con nhẹ nhàng chút.”
Nói thì có vẻ như anh hoang dã lắm không bằng. Xem ra mẹ anh thật sự hiểu con trai mình.
Chỉ mười phút sau khi Hứa Trạch vào phòng, bên ngoài lại có người gõ cửa.
“Vào đi.” Hứa Trạch nói.
Mẹ Hứa bước vào, đặt một chiếc hộp nhỏ trên đầu giường Hứa Trạch.
“Nhớ dùng đấy.” Mẹ Hứa nói xong liền quay người đi ra ngoài.
Chẳng cần nhìn cũng biết đó là cái gì, là một hộp bαo ©αo sυ. Hứa Trạch mở nó ra, bên trong có tổng cộng sáu cái. Sáu cái, Hứa Trạch nghĩ, không biết có đủ dùng hay không, hay là mua thêm vài hộp? Không biết loại này có size không, liệu có nhỏ không?
Anh bóc một chiếc ra, cầm lên dùng tay đo thử, rồi lại kéo kéo, độ đàn hồi tốt, chắc là vừa. Một hộp sáu cái mà anh phí phạm mất một cái rồi, bây giờ chỉ còn lại năm cái. Chỉ có năm cái, vậy thì chắc chắn không đủ dùng, phải đi mua thêm vài hộp mới được.
Hứa Trạch nằm trên giường mở điện thoại lên, vào ngày sinh nhật anh, cô đã gửi cho anh một tấm ảnh, ảnh cô mặc bộ váy ngủ hai dây, nói sau kỳ thi đại học sẽ thực hiện, nhưng vì việc nhà họ Giản nên vẫn chưa có cơ hội để thực hiện. Cả hai người đã ngầm định ngày vào sau sinh nhật cô.
Hứa Trạch nhìn ảnh trên điện thoại, cô gái trắng trẻo xinh xắn, đôi môi hé mở, ánh mắt có chút mờ ảo, dường như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ người nhìn. Hứa Trạch nhìn đi nhìn lại trong lòng như có ngọn lửa đang bắt đầu bốc lên.
Nhưng vì để ngày mốt có đủ sức chiến đấu nên anh đã quyết định chịu đựng, vì vậy anh tắt điện thoại đi, vào phòng tắm tắm một lượt mới bình tĩnh lại được một chút.
Sau khi Hứa Trạch bị mẹ Hứa kéo về nhà, Giản Ninh quay lại phòng ngủ, cô tắm xong ngồi trên giường, cầm tấm ảnh chụp chung với Hứa Trạch nhìn ngắm. Hôm nay thật lạ, điện thoại của cô không hề đổ chuông, thường ngày anh vẫn luôn chọc phá cô rồi trò chuyện, đong đầu lời lẽ yêu thương.
Giản Ninh tưởng rằng điện thoại của mình bị hỏng nên khởi động lại nhưng vẫn không có tin tức gì mới. Cô gọi điện tới lại phát hiện anh đã tắt máy. Hôm nay anh ngủ sớm vậy sao, dường như không được bình thường. Không có chuyện gì xảy ra chứ? Khi mẹ Hứa gọi anh về, xem ra có vẻ rất căng thẳng.
Giản Ninh mặc quần áo vào rồi ra ngoài. Cô đến bên cửa sổ phòng Hứa Trạch, thấy phòng anh vẫn sáng đèn, nên nhặt một viên đá dưới đất lên ném vào cửa kính. Hứa Trạch nghe thấy âm thanh bên ngoài cửa sổ, anh mở cửa ra thấy Giản Ninh đang ngẩng đầu nhìn mình.
“Xuống ngay đây.” Hứa Trạch nói với cô.
Vốn dĩ anh đang nhớ cô, nhưng để kiềm chế ham muốn của mình, anh đã phải tắt cả nguồn điện thoại, nhưng lại càng nhớ hơn. Hứa Trạch ra ngoài, đi đến trước mặt Giản Ninh, anh dựa sát vào người cô, l*иg ngực gần như áp sát vào cô.
“Nhớ anh rồi à?” Anh thở bên tai cô, đôi môi bắt đầu cắn lên vành tai.
“Không phải, muốn xem xem anh có chuyện gì, điện thoại hết pin sao?” Giản Ninh nghiêng đầu, nói.
“Không, vẫn còn pin.” Môi Hứa Trạch lại đuổi theo hướng mà Giản Ninh né tránh.
“Vậy sao anh chẳng nói chẳng rằng gì mà tắt máy thế, em còn tưởng xảy ra chuyện gì rồi cơ.” Giản Ninh lại tránh sang một bên: “Đừng cử động lung tung.”
Hứa Trạch không muốn nói rằng, chỉ cần anh mở máy là lại muốn nhìn tấm ảnh đó của Giản Ninh, ngắm mãi ngắm mãi anh sẽ chẳng thể bình tĩnh nổi. Mà hiện tại anh phải bảo toàn sức chiến đấu của một người đàn ông.
“Nếu không sao thì em về đây.” Giản Ninh nói xong muốn quay người rời đi.
“Ở cùng anh một lát.” Hứa Trạch nắm tay Giản Ninh: “Chúng ta nói chuyện về cuộc đời và lý tưởng.”
“Nói bao nhiêu tiền?” Giản Ninh quay đầu lại hỏi.
“Năm mươi tệ nhé.” Hứa Trạch mỉm cười đáp.
“Được, mười phút.” Giản Ninh lấy điện thoại ra xem: “Bây giờ bắt đầu tình giờ, anh Hứa, anh có thể bắt đầu nói rồi.”
Hiện tại anh không muốn nói chuyện, anh chỉ muốn hôn cô.
“Đừng đi vào bụi cây, muỗi.” Giản Ninh bị Hứa Trạch dắt vào khóm cây bên cạnh: “Anh làm vậy là phải thêm tiền đó nhé, em nói cho anh hay.”
Hứa Trạch nói nói lời nào, cứ thế ấn cô lên thân cây cúi đầu xuống hôn.