Ngọt Ngào Nho Nhỏ

Chương 45

Chương 45: Anh chẳng thể bình tĩnh khi ở trước mặt vô như vậy sao?

Hứa Trạch nhìn chiếc chìa khóa trong tay, anh biết cô sẽ không quên sinh nhật mình. Anh cầm chìa khóa mở cửa, không gian bên trong khá rộng, ở giữa có một chiếc bàn tròn được chạm khắc xinh đẹp, được làm bằng băng. Trên bàn có một chiếc bánh gato ba tầng với mười tám cây nến.

Ánh nến lung linh, chiếu vào màn đêm khiến nó trông thật ấm áp. Trần phía trên căn nhà tuyết được điểm xuyết bằng những ngôi sao nhỏ, lấp lánh ánh đèn mờ ảo, lãng mạn đến không thể nói nên lời. Dưới sàn là một lớp băng được chạm khắc hình trái tim, bước đi không hề trơn, mà còn tràn ngập cảm giác huyền ảo.

Hứa Trạch đến gần chiếc bánh gato, có một vòng hoa loa kèn xung quanh chiếc bánh. Anh lặng lẽ hít một hơi, thầm nghĩ thật may mình không phải là con gái, nếu không chắc chắn sẽ đồng ý gả cho người ta ngay tại trận luôn rồi.

“Sinh nhật vui vẻ.” Triệu Dã và Vệ Thành Thành từ cửa chạy vào, trên tay cầm pháo giấy bắn lên đầu Hứa Trạch.

“Thế nào, thích không tiểu mỹ nhân của anh?” Triệu Dã đi tới, hỏi.

“Sao lại là tiểu mỹ nhân của cậu rồi?” Hứa Trạch phủi phủi pháo giấy trên người, nói: “Cảm ơn nhé.”

“Có thích không, có bất ngờ không?” Vệ Thành Thành đi tới, khoác vai Hứa Trạch nói.

Hứa Trạch mỉm cười nhìn Giản Ninh, giọng điệu có chút ấm ức: “Anh còn tưởng là em quên rồi cơ.”

“Sao em có thể quên được chứ?” Giản Ninh mỉm cười: “Lại đây đón sinh nhật nào.”

“Happy birthday to you, happy birthday to you…” Hứa Trạch đã ước một điều ước trong khúc hát, sau đó thổi nến.

Giản Ninh giúp anh cùng cắt bánh, Triệu Dã và Vệ Thành Thành ăn vội hai miếng rồi mỗi người cầm một đĩa bánh nhỏ chuẩn bị ra ngoài.

“Về sớm vậy sao?” Giản Ninh mỉm cười nói: “Cả chiếc bánh to thế này, đã ăn được bao nhiêu đâu.”

“Lát nữa anh Trạch mang đến nhà hộ tôi nhé.” Vệ Thành Thành vừa đi vừa nói: “Nếu hai cái bóng đèn to đùng này còn ở lại thì e là sẽ có người nổi giận đó.”

Hứa Trạch liếc nhìn Triệu Dã và Vệ Thành Thành một cái, biết rồi còn không mau biến đi.

Triệu Dã đi ra ngoài rồi đóng cánh cửa căn nhà tuyết, rồi lại thò đầu vào hỏi: “Có cần bọn tôi khóa cửa vào không?”

Nói xong liền cười xấu xa đóng của lại, “cạch” một tiếng, của đã bị khóa lại thật. Giản Ninh đi đến kéo tay nắm cửa nhưng không kéo được. Vậy tối nay phải ở lại căn nhà tuyết này sao, thế thì không phải sẽ chết cóng, rồi đợi người hôm sau đến lấy xác à?

“Phương pháp sưởi ấm tốt nhất.” Hứa Trạch mỉm cười nhìn Giản Ninh: “Lại đây.”

Cô luôn cảm thấy người trước mặt không có ý gì tốt đẹp, nên theo phản xạ lùi lại sau hai bước.

“Em còn chưa chúc mừng sinh nhật anh đâu.” Hứa Trạch nhìn vào mặt Giản Ninh: “Anh đã đợi cả một ngày rồi, đợi muốn chết luôn đây này.”

Đây là sự thật, trong khi chơi đánh trận bóng tuyết, Giản Ninh đã bắt đầu mềm lòng rồi. Nhưng Triệu Dã nói thất vọng càng lớn thì khả năng bất ngờ lại càng cao, nên cô mới kìm lại đến bây giờ vẫn chưa nói.

“Sinh nhật vui vẻ.” Giản Ninh vừa ăn bánh vừa nói.

“Em nói gì cơ, anh không nghe thấy.” Hứa Trạch nhìn cô đầy ngạo mạn.

“Sinh nhật vui vẻ.” Giản Ninh lớn tiếng nói.

“Không nghe thấy.” Hứa Trạch đáp.

Giản Ninh chỉ đành đặt bánh xuống, ghé sát vào tai anh, hai tay làm thành hình cái loa, nói với anh: “Chúc mừng sinh nhật.”

“Còn gì nữa không?” Hứa Trạch tỏ ra không hài lòng.

“Em yêu anh!” Giản Ninh nhỏ giọng nói, khuôn mặt khẽ ửng hồng.

Cô đứng bên cạnh chiếc bàn tròn điêu khắc bằng băng, trên đầu là cả bầu trời sao, dưới chân là những tảng băng được khắc hình trái tim, cả người chìm trong ánh đèn vàng cam êm dịu, có một cảm giác đẹp khó thể diễn tả thành lời.

Anh nhìn đến mê mẩn, cúi đầu muốn hôn cô. Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào lớn. Nhà tuyết à, kỳ lạ thật đó, rất nhanh một đám “giặc” bắt đầu hung hăng mở cửa. Ngôi nhà làm bằng tuyết có thể vững trãi đến mức nào cơ chứ, chẳng bao lâu sau cả căn nhà tuyết bắt đầu rung chuyển.

“Tên giặc nào thế hả?” Hứa Trạch mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Vài đứa trẻ không lớn cũng chẳng nhỏ đang định phá cửa, nhìn thấy cửa sổ bên này đang mở liền vây lấy thử trèo vào từ cửa sổ.

Chỗ này chẳng còn cách nào ở lại được nữa rồi, thật đáng tiếc, một căn nhà tuyết đẹp và lãng mạn như vậy. Hứa Trạch nắm tay Giản Ninh dắt cô bò ra ngoài cửa sổ, ở phía cửa sổ còn lại đã có mấy tên nhóc chui vào trong rồi.

“Mấy đứa ăn bánh đi nhé, không được đυ.ng vào dây điện.” Giản Ninh bò trên bậu cửa sổ nhìn vào bên trong.

Hứa Trạch đi đến bên cạnh căn nhà tuyết, rút hết ổ cắm điện rồi mang theo. Có thể nói là vô cùng chu đáo.

Một nhóm “giặc” nhảy nhót trong căn nhà tuyết. Hứa Trạch môt tay ôm ổ cắm, tay còn lại nắm tay Giản Ninh rời đi. Về đến nhà Giản Ninh đã là hơn chín giờ.

Cô rót một cốc nước nóng đưa cho Hứa Trach: “Làm ấm tay này.”

“Vẫn lạnh.” Hứa Trạch nhận lấy cốc nước, ôm trong tay.

“Vậy để em tăng độ điều hòa lên một chút.” Giản Ninh vừa nói vừa cầm điều khiển bấm nút.

Hứa Trạch đặt cốc nước lên bàn trà, không nói một lời cứ thế đi thẳng lên phòng ngủ của Giản Ninh ở trên lầu.

“Anh đi đâu thế?” Giản Ninh đi theo sau anh, hỏi.

“Đến đây tính sổ.” Hứa Trạch mở cửa phòng ngủ, kéo Giản Ninh vào trong. Cô không đứng vững nên ngã ngay vào vòng tay anh.

“Anh không thích nhà tuyết sao?” Giản Ninh nằm trong vòng tay anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Không phải, cả ngày nay em không nói chuyện với anh, anh muốn bù đắp.” Hứa Trạch vừa nói vừa cúi đầu xuống hôn cô.

Anh dùng lực quá mạnh, cô có chút đau nên đẩy anh ra, lại phát hiện chẳng thể nào đẩy nổi.

“Em đau.” Giản Ninh nức nở một tiếng, âm thanh như phát ra từ cổ họng.

Nhưng lúc này, Hứa Trạch hoàn toàn không hề có ý định thương hoa tiếc ngọc, anh càng dùng lực mạnh hơn, tay cũng bắt đầu không an phận lần mò vào trong người cô.

Mặc dù Giản Ninh mạnh mẽ hơn các cô gái bình thường, nhưng khi Hứa Trạch không chịu nhường, thì cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, đơn giản và gọn gàng, toàn bộ cơ thể dường như đều đã bị anh khống chế.

“Anh bình tĩnh một chút.” Giản Ninh hít một hơi, nói.

Giọng cô rất nhẹ nhàng, nói anh bình tĩnh nhưng khi rơi vào tai anh lại nghe như thể là một lời động viên.

“Không thể bình tĩnh.” Hứa Trạch trong “trăm công nghìn việc”, trả lời cô một câu: “Nhớ chết đi được.”

Giản Ninh ôm anh, cũng may đang là mùa đông, mặc nhiều quần áo, nếu không cô sợ sẽ cào lưng anh đến bật máu mất. Hiện tại Hứa trạch đã thành niên, anh cho rằng mình có thể làm những chuyện mà người trưởng thành có thể làm.

“Anh muốn em.” Anh cắn cô, thấp giọng nói.

Giản Ninh nghiêng mặt lại nhìn anh, ánh mắt anh không còn trong sáng như bình thường nữa, lúc này nó đang lóe sáng và được nhuộm một tầng du͙© vọиɠ dày đặc.

“Em vẫn còn nhỏ.” Giản Ninh ra đòn trong thời khắc quan trọng nhất. Anh đã trưởng thành, nhưng cô thì chưa.

“Không nhỏ, rất lớn rồi.” Hơi thở của anh đã không còn chút ổn định nào nữa, như thể một giây tiếp theo sẽ biến thành thú hoang vậy.

“Tay anh ngoan ngoãn một chút đi.” Giản ninh hoàn toàn hiểu được anh đang nói đến cái gì, đúng là không nhỏ nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô lại phải mua áo tăng thêm một số mất.

Giản Ninh bị anh ép không còn đường lui chỉ đành dựa vào tường, cô bị anh khống chế đến chẳng thể nhúc nhích, chỉ cần khẽ cử động là lực của anh sẽ tăng lên một chút, cuối cùng người chịu khổ vẫn là cô.

Hai người cứ thế quấn quýt lấy nhau một lúc lâu, cuối cùng trong một tràng tiếng chuông điện thoại, Giản Ninh dùng sức đẩy anh ra, mặc áo khoác vào rồi lao ra khỏi cửa.

Hứa Trạch muốn bắt cô lại nhưng cô đã trốn thoát được rồi. Anh dựa vào tường nơi cô vừa bị ép vào, cố bắt bản thân mình phải bình tĩnh trở lại. Sau khi đã bình tĩnh, anh chỉnh sửa lại quần áo, rồi đứng soi trong gương, cô gái kia miệng thì nói là không muốn nhưng ra tay đúng là chẳng nhẹ nhàng chút nào.

Phải rồi, cô vẫn chưa thành niên, cho dù anh có kích động đến mấy thì cũng phải biết chừng mực. Tuy nhiên, khi ở trước mặt cô anh lại chẳng thể nào bình tĩnh nổi.

Hứa Trạch bước vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt, rồi mới ra khỏi phòng ngủ đi tìm Giản Ninh. Dưới lầu không có người, có lẽ dì giúp việc cùng không muốn ở lại phòng khách làm “bóng đèn”, nên tám mươi phần trăm là trốn trong phòng ngủ của mình rồi.

“Giản Ninh.” Hứa Trạch dựa trên lan can lầu hai gọi một tiếng: “Ra đây.”

Cả căn biệt thự yên lặng, không có ai đáp lại anh.

“Anh đếm đến ba.” Hứa Trạch tiếp tục nói: “Một, hai…”

Vẫn không có ai trả lời anh.

“Hai phẩy năm, hai phẩy sáu…” Hứa Trạch đếm.

Đáng tiếc là cứ thế đếm đến ba mà cô vẫn không xuất hiện.

Giản Ninh dựa vào cửa thư phòng, nghe Hứa Trạch đếm, cô muốn ra nhưng lại không ra, hoàn toàn không phải vì sợ Hứa Trạch sẽ làm gì, mà là vì cô không tự tin vào bản thân, sợ mình kích động, sợ mình tự dâng hiến bản thân. Cô không thể cưỡng lại anh.

“Nếu còn không ra là anh về đó.” Giọng nói của Hứa Trạch trầm xuống rõ ràng, nghe vẻ có chút chán nản.

“Đến đây.” Giản Ninh từ thư phòng bước ra, đi đến trước mặt Hứa Trạch.

“Đừng sợ.” Hứa Trạch hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng nói: “Việc em không muốn, anh sẽ không ép buộc em.”

“Không phải.” Giản Ninh cúi đầu lên tiếng: “Không phải sợ anh mà là sợ bản thân em.”

Cô không nói hết câu.

“Em xem em cắn anh này.” Hứa Trạch hiểu ý của cô, anh mở cổ áo cho cô xem: “Tím hết cả rồi.”

“Đâu có.” Giản Ninh liếc nhìn một cái, nghiêng mặt nói: “Vậy nên em mới sợ.”

Giọng điệu của cô nhẹ nhàng mềm mại, mang theo chút ngượng ngùng, đột nhiên lại khơi dậy ngọn lửa trong lòng anh.

“Anh về nhà đây.” Cổ họng Hứa Trạch có chút thắt lại, vì để cắt đứt hoàn toàn dòng suy nghĩ của mình, anh chỉ có thể làm vậy.

“Ừm, đi đường cẩn thận nhé.” Giản Ninh nhỏ giọng nói.

“Lại đây, ôm ôm.” Hứa Trạch ôm Giản Ninh vào lòng, dùng lực ôm chặt lấy cô, sau đó quay người đi xuống lầu.

“A Trạch, sinh nhật vui vẻ.” Giản Ninh hét vọng xuống dưới.

Hứa Trạch thay giày, quay lại mỉm cười với cô, gửi cho cô một nụ hôn gió.

Sau khi anh rời đi, Giản Ninh quay về phòng ngủ lấy điện thoại ra xem, cuộc gọi vừa ngăn họ lại là một số rác. Cô đặt điện thoại xuống, lấy quần áo trong ngăn kéo ra rồi đi vào phòng tắm.

Hứa Trạch ra khỏi nhà Giản Ninh, anh đi đến chỗ căn nhà tuyết xem sao, không ngoài dự đoán, quả nhiên nó đã bị đám “giặc” kia phá hỏng cả rồi, trước mắt còn lại một mảng tuyết lớn, chỉ có thể nhìn thấy đường viền bức tường bên dưới.

Lúc này anh mới nhớ ra mình còn chưa chụp ảnh, món quà sinh nhật mười tám tuổi mà Giản Ninh tặng cho anh, anh còn chưa chụp lại. Chỗ này chỉ còn lại phế tích, chẳng còn cái mẹ gì nữa rồi.

Sau này muốn hồi tưởng lại đoạn quá khứ lãng mạn sẽ chẳng có mối liên hệ nào nữa rồi, trong nỗi tuyệt vọng, anh chỉ đành lấy điện thoại ra chụp lại đống tuyết bỏ đi trước mặt.

Sau khi chụp xong, thì Giản Ninh gửi tin nhắn Wechat tới, có thể nhìn thấy mấy chữ: Chúc mừng sinh nhật, lời hứa sau khi thi đại học…

Hứa Trạch mở ra xem, đập vào mắt là bức ảnh người đẹp trong chiếc váy hai dây. Xung quanh là trời băng đất tuyết, vậy mà anh chỉ cảm thấy dường như máu trong khắp cơ thể mình đang sôi trào.