Chương 43: “Biết tặng quà sinh nhật gì cho anh đây?”
Sinh nhật Hứa Trạch là vào sau kỳ thi cuối kì, cách Tết chỉ khoảng hơn nửa tháng. Giản Ninh đã suy nghĩ từ rất sớm, không biết nên tặng gì cho anh. Người như anh đương nhiên là chẳng thiếu thứ gì.
Cô phải nghĩ ra món quà gì đó mà người khác đều không tặng, một món quà sinh nhật có thể khiến anh nhớ cả đời, dù sao thì đây cũng là lần sinh nhật đầu tiên mà cô ở bên anh.
Mắt thấy thời gian sắp trôi qua, Giản Ninh vẫn không thể nghĩ ra nên tặng anh thứ gì. Hứa Trạch lại chẳng hề biết ý tứ, mỗi lần gặp đều gặng hỏi cô, này sắp đến sinh nhật anh rồi, em định tặng anh quà gì thế? Mỗi lúc như vậy, Giản Ninh chỉ đành nở một nụ cười bí hiểm với anh.
“Nếu không nghĩ ra phải tặng quà gì, thì…” Hứa Trạch thì thầm nói: “Tặng em cho anh đi.”
Nói xong còn nhìn cô cười xấu xa.
“Đừng nghĩ vớ vẩn nữa.” Giản Ninh trừng anh một cái: “Không có khả năng đó đâu.”
Anh đã thành niên, nhưng cô thì chưa. Sinh nhật của cô là vào tháng bảy, sau kỳ thi tuyển sinh đại học.
“Em ra ngoài một lát.” Giản Ninh đẩy Hứa Trạch ra ngoài cửa, nói: “Anh về nhà trước đi.”
“Em ra ngoài chọn quà sinh nhật cho anh à?” Hứa Trạch không chút khách sáo, nói.
“Anh không thể giả vờ không biết gì được à?” Giản Ninh bất lực thở dài một hơi, làm gì có ai ngày nào cũng đuổi theo sau mông người ta đòi quà sinh nhật cơ chứ.
Sau khi Hứa Trạch về, Giản Ninh cũng ra khỏi nhà. Cô đến một trung tâm mua sắm gần đó và lang thang không mục đích, từ lầu một lên lầu sáu, nhưng chẳng thu hoạch được gì, nhìn thấy đồ gì cũng vừa được lại vừa không được. Cuối cùng, cô dừng lại trước một cửa hàng văn phòng phẩm, dường như những chiếc bút bên trong không tệ, rất phù hợp với anh.
Giản Ninh chọn đi chọn lại, ngắm nghía tỉ mỉ, nhưng có vẻ đều không xứng với anh. Cô cứ thế đi quanh trung tâm mua sắm hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn chẳng có thu hoạch gì cả.
Giản Ninh tay không ngồi trên ghế sofa trong khu trung tâm thương mại để nghỉ ngơi, xa xa hình như có người đang tranh cãi gì đó. Một người phụ nữ trung niên trên người đắp đầy đồ trang sức và một nhân viên mặc trên người bộ đồng phục. Trái tim Giản Ninh khẽ chùng xuống khi nghe thấy cuộc cãi vã giữa hai người họ.
Thật tình cờ, Diêu Tĩnh Vân và Vương Như Mộng đã đυ.ng mặt nhau rồi. Nói một cách logic thì đáng lẽ hai người này chưa từng gặp nhau và không nhận ra nhau mới đúng. Nhưng Giản Ninh có thể chắc chắn rằng Diêu Tĩnh Vân đã nhận ra Vương Như Mộng. Dù sao thì bà ta cũng từng đến núi Đại Linh nhiều lần, nhất định đã cố ý tìm hiểu về gia đình trước đây của Giản Ninh.
Giản Ninh cau mày, cô không hề có ý định để ý tới cuộc cãi vã giữa hai người phụ nữ đó, người phải để ý tới là Giản Thế Huân.
“Tiểu Ninh.” Giản Ninh nghe thấy giọng nói của Diêu Tĩnh Vân nên dừng lại.
“Tiểu Ninh, sao trông thấy dì Tĩnh lại không đến hỏi một tiếng?” Diêu Tĩnh Vân đi tới, chắn đường Giản Ninh.
Giản Ninh liếc nhìn Diêu Tĩnh Vân, nhưng không có ý định lên tiếng.
“Là tiểu Ninh phải không?” Vương Như Mộng cũng đi tới, lúc này bà ta mới nghiêm túc đánh giá Diêu Tĩnh Vân, đây chính là vị nữ chủ nhân nhà họ Giản sao.
“Tiểu Ninh, con xem đi, nhân viên dọn dẹp này làm bẩn giày của dì, nhưng bà ta lại chẳng thể đền được.” Diêu Tĩnh Vân cười lạnh một tiếng, nhìn Vương Như Mộng.
Giản Ninh quay lại, nhìn một người là mẹ ruột, một người là mẹ kế. Cô thực sự không có gì để nói, nhất thời đứng yên tại chỗ, chẳng biết nên làm thế nào.
Ngay sau đó, Giám đốc trực ban tại trung tâm thương mại đi tới và vội vàng xin lỗi Diêu Tĩnh Vân: “Giản phu nhân, thực sự xin lỗi, là do nhân viên của chúng tôi phục vụ không tốt, giày của bà chúng tôi sẽ cử người tới tận nơi lấy rồi giúp bà xử lý miễn phí, bà xem có được không ạ?”
Diêu Tĩnh Vân là khách VIP của trung tâm thương mại nên Giám đốc đương nhiên phải cố gắng hết sức để giải quyết cho tốt.
“Không phải, tôi không…” Vương Như Mộng ở bên cạnh giải thích: “Là bà ta cố ý cọ giày vào cây lau nhà, Giám đốc anh có thể xem lại camera giám sát.”
“Làm sai mà vẫn còn ngụy biện.” Cho dù Giám đốc biết nhân viên của mình bị đổ oan, nhưng vì ổn định tâm trạng của khách hàng hạng sang, nên cũng không nói giúp nhân viên, cùng lắm chỉ an ủi một chút, rồi cho thêm vài trăm tệ tiền an ủi là xong.
Vương Như Mộng còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị ánh mắt của Giám đốc chặn lại, nên không dám lên tiếng.
“Giám đốc, ông cứ làm việc đi, chúng tôi có chút việc riêng cần giải quyết.” Diêu Tĩnh Vân nói với Giám đốc: “Ông có thể cho dì dọn dẹp này nghỉ nửa ngày được không?”
“Được.” Giám đốc trực ban nói với Vương Như Mộng: “Tiểu Vương, phải lịch sự với khách hàng.” Nói xong liền rời đi.
“Tiểu Ninh.” Vương Như Mộng đi đến bên cạnh Giản Ninh: “Hôm nay lạnh thế này sao con lại mặc ít vậy?”
“Không lạnh.” Giản Ninh trả lời ngắn gọn.
“Hai người biết nhau sao, đúng thật là trùng hợp.” Ánh mắt của Diêu Tĩnh Vân liếc đi liếc lại trên mặt Giản Ninh và Vương Như Mộng: “Trông cũng giống nhau đấy chứ.”
“Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.” Giản Ninh nói xong liền quay người đi về phía thang máy.
“Tiểu Ninh.” Vương Như Mộng gọi Giản Ninh một tiếng, chẳng biết xấu hổ chạy tới.
“Cô gái nhỏ phát tài rồi nhỉ, đến mẹ ruột cũng không thèm nhận.” Diêu Tĩnh Vân cười chế nhạo về phía Giản Ninh.
“Con mẹ nó, bà câm ngay cho tôi.” Giản Ninh quay người lại, đi đến bên cạnh Diêu Tĩnh Vân, nhỏ giọng nói.
“Đứa nhỏ này sao lại nói bậy rồi.” Diêu Tĩnh Vân giả bộ kinh ngạc và tủi hờn, nhìn Vương Như Mộng nói: “Này, cô dạy dỗ con cái kiểu gì vậy hả?”
“Đầu óc có vấn đề.” Giản Ninh phớt lờ lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Diêu Tĩnh Vân, bước xuống thang cuốn bên cạnh đi xuống lầu.
Ngay khi Giản Ninh đi khỏi, Diêu Tĩnh Vân cũng cảm thấy chẳng còn gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữa, bà ta nhìn Vương Như Mộng một cái rồi rời đi.
Vương Như Mộng thì chạy đến phía thang máy hộp. Bà ta xuống đến lầu một trước Giản Ninh. Thực ra cuộc sống của Vương Như Mông tốt hơn rất nhiều sau khi Chu Thế Hải bị bắt vào tù, ít ra thì hàng ngày không có ai đánh chửi đòi tiền bà ta. Kể từ đó, bà ta bắt đầu ngẫm nghĩ, người mà mình có lỗi nhất trong cuộc đời này chính là Giản Ninh.
Mười tám năm trước, Vương Như Mộng làm phục vụ trong một khách sạn ở núi Đại Linh, trông thấy một khách hàng có vẻ rất giàu có uống say, ví tiền của vị khách đó để trên đầu giường, ma xui quỷ khiến thế nào bà ta lại muốn lấy tiền để trả khoản nợ nần cờ bạc của Chu Thế Hải. Không hiểu vị khách đó nhầm bà ta là ai, cuối cùng hai người đã ngủ với nhau.
Nửa đêm, người khách đó biến mất và để lại hai vạn tệ cho bà ta. Vị khách đó chính là Giản Thế Huân. Sau đó, Vương Như Mộng mới phát hiện mình đã mang thai, vì lý do thể chất không thể bỏ đứa bé đi nên chỉ đành sinh đứa bé ra trong sự hành hạ mắng chửi của Chu Thế Hải.
Vì lấy lòng chồng mình, nên bao năm qua Vương Như Mộng đã đối xử không tốt với Giản Ninh. Trong tất cả những chuyện đó, người vô tội nhất chính là Giản Ninh. Khi Chu Thế Hải vào tù, bà ta đã hiểu ra đạo lý này, nhưng mọi chuyện đều đã muộn, con gái của bà ta đã rời xa bà ta rồi. Bà ta không còn mặt mũi nào tiếp tục đi tìm Giản Ninh nữa, muốn kiếm việc làm, tiết kiệm chút tiền để dưỡng già là xong.
Giản Ninh xuống khỏi thang cuốn, đi về phía lối vào của trung tâm thương mại. Vương Như Mộng đứng sau cột đá cẩm thạch, định mở miệng gọi tên Giản Ninh, nhưng cuối cùng lại không thể lên tiếng.
Giản Ninh bước ra khỏi khu mua sắm, bên ngoài gió đang thổi, cô không mặc áo phao mà chỉ mặc một chiếc áo khoác len nên gió cứ thế lùa thẳng vào trong.
“Em Ninh.” Giản Ninh nghe thấy tiếng ai đó gọi mình phía sau, nên quay lại nhìn.
Nghe ra thì là giọng của Triệu Dã, nhưng khi quay lại lại chẳng thấy người đâu.
“Em Ninh.” Đợi Giản Ninh chuẩn bị rời đi thì một giọng nói khác một lần nữa vang lên từ phía sau, lần này nghe như giọng của Vệ Thành Thành.
Cô quay lại, vẫn không nhìn thấy bóng dáng một ai. Giản Ninh mỉm cười biết Triệu Dã và Vệ Thành Thành đang đùa mình. Cô giả vờ như không nghe thấy, cứ thế tiếp tục đi về phía cổng khu biệt thự.
Hai người kia lại thay nhau gọi, trông thấy Giản Ninh chẳng có phản ứng gì cuối cùng không thể chịu được nữa đành tự nhảy ra ngoài.
“Em Ninh, đợi đã.” Triệu Dã và Vệ Thành Thành đuổi tới.
“Anh Trạch không đi cùng sao?” Vệ Thành Thành hỏi.
“Không, em đi một mình.” Giản Ninh mỉm cười, nói: “Chọn cả nửa ngày cũng chẳng được món quà sinh nhật nào phù hợp.”
“Em tặng cái gì anh Trạch đều thích cả.” Triệu Dã cười, nói.
“Anh và Triệu Dã cũng vừa dạo một vòng, nhưng chẳng chọn được thứ gì thích hợp.” Vệ Thành Thành khoát tay, nói.
“Không sao.” Giản Ninh cười: “A Trạch không để ý vấn đề này đâu, hai người có mặt là được rồi.”
Giản Ninh đi giữa, Vệ Thành Thành và Triệu Dã đi hai bên giúp cô chắn gió.
“Anh Dã.” Giản Ninh ngập ngừng hỏi: “Trâu Dĩnh…”
“Em ấy gặp phải chút vấn đề tâm lý, đang điều trị bên Mỹ.” Triệu Dã đáp lại.
Thực tế, trạng thái tâm lý của Trâu Dĩnh không mấy lạc quan, nghe nói còn tự sát mấy lần, Triệu Dã nghĩ đến việc em họ của mình có lỗi với Giản Ninh nên không nói nhiều.
Giản Ninh gật đầu, không nói về chuyện của Trâu Dĩnh nữa. Trước mắt, quan trọng nhất chính là chỉ còn năm ngày nữa là đến sinh nhật Hứa Trạch vậy mà cả ba người bọn họ đều không nghĩ ra quà sinh nhật.
Khi đến cổng khu biệt thự, Triệu Dã dừng lại: “Anh có ý này.”
Giản Ninh và Vệ Thành Thành cùng vây đến. Triệu Dã nói ra ý tưởng của mình, Giản Ninh và Vệ Thành Thành cùng tỏ ra tán thành. Sau đó, cả ba người cùng bắt đầu bí mật mỉm cười.
“Cười cái gì mà vui thế?” Đột nhiên có giọng nói truyền đến.
Giản Ninh ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Hứa Trạch, liền hỏi: “Sao anh lại ra đây?”
“Nổi gió rồi, mang áo cho em.” Hứa Trạch nói xong, khoác chiếc áo khoác dày trên tay mình bên ngoài áo của Giản Ninh.
“Anh Trạch, người ta cũng lạnh, cần hơi ấm.” Triệu Dã nghẹn giọng nói: “Muốn ôm ôm.”
Vệ Thành Thành và Giản Ninh đứng bên cạnh bật cười vui vẻ, Hứa Trạch nhấc chân đá vào mông Triệu Dã: “Cần hơi ấm thì đi mà tìm học muội nhà cậu kìa.”
Sau khi “dạy bảo” Triệu Dã, Hứa Trạch ôm lấy vai Giản Ninh, nói: “Mua cho anh cái gì rồi thế?”
“Chưa mua.” Giản Ninh khoát tay: “Ngắm rất nhiều thứ, nhưng lại phát hiện chẳng có món nào phù hợp với khí chất của anh.”
“Ừm, ừm.” Triệu Dã và Vệ Thành Thành đồng thời gật đầu.
Giản Ninh nháy mắt với bọn họ, sau đó cả ba cùng âm thầm cười với nhau.
“Có phải mấy người giấu tôi điều gì không?” Hứa Trạch cảm thấy bầu không khí xung quanh vô cùng kỳ lạ.
“Không có gì.” Giản Ninh cười đáp.
“Thực sự không có gì sao?” Hứa Trạch quay sang hỏi Triệu Dã và Vệ Thành Thành.
“Thực sự không có gì cả.” Cả hai đồng thời đáp.
Hứa Trạch vừa đi vừa băn khoăn, anh luôn có linh cảm sắp có chuyện gì đó không lành xảy ra.
Khi đến khu biệt thự, Triệu Dã và Vệ Thành Thành ai về nhà nấy.
“Hôm nay em muốn sang nhà ba ăn cơm.” Giản Ninh nói với Hứa Trạch.
“Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Hứa Trạch hỏi. Hôm qua Giản Ninh mới về bên đó, đương nhiên sẽ không nhanh như vậy, hôm nay lại muốn sang. Anh biết cô hoàn toàn không thích ăn cơm ở đó.
“Không có gì.” Giản Ninh mỉm cười, nói: “Đi thôi, a Trạch.”