Ngọt Ngào Nho Nhỏ

Chương 29

Chương 29: “Vì anh thích em, không muốn em phải chịu ấm ức.”

Hứa Trạch quay lại phòng học, phơi cả người bò ra bàn không nhích nhích. Anh quay mặt lại, vô cùng uất hận nhìn cô. Trước đây, lúc nào cũng nghe thấy cô nói vỡ trứng, tưởng rằng cô chỉ đang nói đùa muốn dọa anh sợ mà thôi. Thật không ngờ, cô lại bắn anh thật!

“Em, thật là ác độc.” Hứa Trạch bày ra bộ mặt tang thương, hạ thấp âm thanh, nói: “Cũng không thèm lo đến việc đánh mất hạnh phúc nửa đời còn lại của chính mình nữa.”

“Chữ trên bảng là do anh viết phải không?” Giản Ninh vừa viết bài tập trong vở vừa hỏi.

“Chữ gì, sao anh không biết.” Hứa Trạch phủ nhận, đáp.

Nói xong anh lại tiến đến gần cô, thấp giọng nói: “Mấy chữ nào thế, để anh nhớ lại một chút xem có phải mình viết hay không.”

“Giản Ninh thích Hứa Trạch.” Giản Ninh không hề để ý đến việc mình đã rơi vào bẫy của người nào đó.

“Em nói cái gì, anh không nghe rõ.” Hứa Trạch nhìn cô, cười.

Cuối cùng, Giản Ninh cũng phản ứng lại và nhấc tay đập vào đùi anh một cái. Hứa Trạch đau đớn gào thét vô cùng khoa trương. Giản Ninh chẳng cản nổi, nên càng không thèm để ý gì đến anh.

Sau bữa trưa, Giản Ninh mới phát hiện không để ý cũng không được. Rất nhanh một bài đăng lại xuất hiện trên diễn đàn trường, có tên là: Người theo đuổi hotboy trường thứ một nghìn linh một. Mở ra xem bên trong có mấy tấm ảnh.

Hôm qua, Giản Ninh giúp người khác gửi thư tình cho Hứa Trạch bị người nào đó chụp lại, những người hóng hớt lại chẳng cần biết bức thư tình đó là của ai, dù sao thì người đưa là Giản Ninh, vậy thì chắc chắn là cô viết, quần chúng rất tự tin vào sức hấp dẫn của hotboy trường.

Bao gồm cả sáng nay, mấy chữ viết trên bảng cũng bị chụp lại rồi đăng lên. Lần này, Giản Ninh có nói thế nào cũng chẳng thể giải thích rõ được rồi. Đây là bài đăng do tên ngốc nào đăng lên không biết, thực sự không sợ chủ nhiệm khối phát hiện hay sao?

Nữ sinh ở bàn trước giải đáp cho thắc mắc của Giản Ninh, biểu thị rằng việc này chủ nhiệm khối sẽ không quản lý, bởi vì người theo đuổi Hứa Trạch quá nhiều, cơ bản là muốn quản cũng không nổi, lại chẳng thấy nữ sinh nào thành công, sau đó dứt khoát không quản nữa.

Giản Ninh đã xem ID của người đăng bài, tên là Kẹo Cam ngọt ngào. Kẹo cam?

Giản Ninh liếc nhìn Hứa Trạch một cái, lạnh lùng gọi anh một tiếng: “Kẹo Cam ngọt ngào.”

“Há.” Hứa Trạch đáp lại trong vô thức.

“Giải thích một chút đi nhỉ.” Giản Ninh đưa điện thoại đến trước mặt anh: “Người theo đuổi hotboy trường thứ một nghìn linh một, còn có thể tự luyến đến mức này nữa hay sao?”

“Bị em phát hiện rồi à? Bạn gái của anh quả thực là thông minh.” Hứa Trạch nhìn cô mỉm cười.

“Biến đi.” Giản Ninh liếc anh một cái: “Đừng có gọi lung tung, ai là bạn gái của anh?”

“Em chứ ai.” Hứa Trạch vui vẻ đáp.

“Anh có được không thế?” Giản Ninh liếc nhìn xuống quần anh một cái, nói: “Trứng bị vỡ cả rồi, còn muốn tìm bạn gái, anh đúng thật là lực bất tòng tâm.”

Mẹ kiếp? Ý cô là gì thế, cô gái này đang đùa với lửa hả?

“Được hay không thì thử là biết ngay mà.” Hứa Trạch phản công lại, nói với nụ cười tự mãn trên môi.

“Khốn nạn.” Giản Ninh không thèm để ý tới anh nữa, mà cúi đầu làm bài tập.

Suốt cả buổi chiều, Giản Ninh không nói với Hứa Trạch bất cứ câu nào, bất luận là anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ ra sao, cô cũng không thèm để ý, nếu có bị anh chọc đến khó chịu cô cũng chỉ trừng mắt lườm anh hai cái nhưng không lên tiếng. Thậm chí anh còn cố ý giấu cục tẩy của cô đi, rồi đợi cô mượn mình, nhưng cô lại chỉ quay đầu lại hỏi mượn Triệu Dã và Vệ Thành Thành.

Chẹp, bạn gái của anh đúng thật là cứng đầu.

Đúng vậy, trong lòng của Hứa Trạch cô đã là bạn gái của anh rồi. Chỉ là hiện tại anh chưa có cách nào làm những việc của một người bạn trai với bạn gái, ví dụ như nắm tay, ôm, hay hôn chẳng hạn.

Đương nhiên là Hứa Trạch cũng nghĩ tới tầng quan hệ sâu hơn một chút, nhưng nó chỉ tồn tại trong tưởng tượng, trong giấc mơ của anh mà thôi.

Tối thứ sáu, Giản Ninh nhận một cuộc điện thoại, tuy rằng không có tên trong danh bạ, nhưng chỉ cần nhìn cô cũng biết đó chính là cuộc gọi từ mẹ ruột của mình. Giản Ninh không nhấc máy mà ấn từ chối. Ngay sau đó, số điện thoại đó lại gọi đến lần nữa. Giản Ninh không từ chối, cũng không bắt máy, cứ thế đợi nó tự kết thúc.

Theo lý mà nói, thì mẹ cô không thể có số điện thoại của cô, trước giờ cô chưa từng cho bất cứ người nào ở núi Đại Linh biết số điện thoại của mình, ngoại trừ ông cụ bánh Óc chó. Ông cụ bánh Óc chó không có thiện cảm với ba mẹ trước đó của Giản Ninh nên sẽ không nói ra số điện thoại của cô. Vậy thì có thể là ai được chứ?

Ngoài phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa, Giản Ninh mở ra, nhìn thấy Giản Thế Huân.

“Ba.” Giản Ninh gọi một tiếng ngọt ngào: “Muộn thế này rồi, có việc gì sao ạ?”

Giản Thế Huân bước vào ngồi xuống chiếc ghế sofa sau bàn học: “Mẹ con gọi tới, nói bà ta đổ bệnh rồi, nhớ con, hy vọng con có thể về thăm bà ta.”

Giản Ninh đã hiểu, số điện thoại của cô là mẹ cô lấy từ chỗ ba cô.

“Ngày mai ba đi cùng con một chuyến nhé?” Giản Thế Huân tiếp tục nói.

Khi Giản Thế Huân đón Giản Ninh về nhà, Vương Như Mộng vẫn luôn đóng vai một người mẹ yêu thương con cái.

“Để con tự đi ạ.” Giản Ninh trả lời.

Cô không muốn những người khác trong gia đình họ Giản biết rằng cô có một quá khứ đáng xấu hổ, cha nuôi của cô cũng không biết sẽ phát điên thế nào khi nhìn thấy Giản Thế Huân.

“Vậy ngày mai bảo tài xế đưa con đi.” Giản Thế Huân nhìn cô, nói: “Con cũng lâu lắm không về nhà rồi, chắc cũng nhớ mẹ, đều tại ba không tốt đã quên mất việc này.”

Nhớ mẹ?

Chính xác, trong lời nói dối của Vương Như Mộng với Giản Thế Huân thì tình cảm của mẹ con họ rất tốt, cuộc sống gia đình vô cùng ấm áp, cũng dựa vào đó mà đã moi được của Giản Thế Huân một món tiền lớn.

“Cảm ơn ba.” Giản Ninh trả lời.

Lý do cô đồng ý về đó một chuyến chủ yếu là do cô để quên một chiếc hộp bút ở đó, nó là món quà sinh nhật mà ông cụ bánh Óc chó tặng cho cô từ rất lâu trước đây. Cô muốn lấy lại nó.

Ngay khi Giản Thế Huân rời đi, Giản Ninh bắt đầu thu dọn balo, cô gói tất cả những viên bi vào lại cầm thêm hai cuốn sách, trên người chỉ mang theo tiền ăn cơm và tiền phòng ở. Cô tuyệt đối sẽ không ở lại căn nhà đó, có đánh chết cũng không.

Khi chuẩn bị đi ngủ, Hứa Trạch gửi đến một tin nhắn, hỏi cô cuối tuần có kế hoạch gì không.

Giản Ninh chỉ đáp lại hai từ: “Sao thế?”

Hứa Trạch lại hỏi: “Em đi chơi ở đâu, anh cũng muốn đi.” Phía sau còn đính kèm một hình mặt đáng thương.

Giản Ninh xuống giường, đứng trước cửa sổ nhìn sang bên phía nhà Hứa Trạch. Không có ai đứng bên cửa sổ, có lẽ người đang nằm trên giường.

“Anh ở dưới lầu nhà em, anh muốn gặp em.” Tin nhắn mới của Hứa Trạch rất nhanh lại đến.

Giản Ninh nhìn xuống lầu, phát hiện Hứa Trạch đang ngước nhìn lên cửa sổ phòng cô.

“Ngày mai tôi còn có việc, không xuống đâu.” Giản Ninh trả lời lại.

Ngay sau đó, Hứa Trạch gọi điện tới. Gọi điện cho người ta nhưng lại chẳng nói chẳng rằng câu gì, Giản Ninh áp điện thoại trên tai nghe thật kỹ, nửa phút sau đó bên kia vẫn không có tiếng động nào cả, cô còn tưởng là điện thoại của mình bị hỏng mất rồi.

“A lô?” Giản Ninh ngập ngừng thử nói, không phải điện thoại của cô hỏng thật đó chứ?

“Sao thế?” Hứa Trạch cảm nhận được tâm trạng không mấy tốt của cô.

“Không sao cả.” Giản Ninh đáp.

Hứa Trạch không tiếp lời, vừa nghe đã biết cô không muốn nói với anh, cô đang coi anh là người ngoài.

Lại qua nửa phút, Giản Ninh mới nói: “Ngày mai tôi đến núi Đại Linh, ngày mốt về.”

“Được, anh đi cùng em.” Hứa Trạch nhanh chóng đáp lại: “Đừng vội từ chối, những nơi khác anh có thể không đi cùng, nhưng nếu em đến núi Đại Linh thì anh nhất định phải đi cùng em.”

Anh đã nhìn thấy gia đình trước đây của cô, nơi đó cơ bản không phải là nơi mà con người có thể ở.

“Hứa Trạch, tại sao?” Giản Ninh cầm điện thoại, hỏi.

“Cái gì mà tại sao?” Hứa Trạch ngẩng đầu nhìn cô: “Vì anh thích em, không muốn em phải chịu ấm ức.”

Ngăn cách bởi sắc đêm và hai tầng lầu, cô nhìn không rõ biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng có thể nghe ra sự kiên quyết trong giọng điệu của anh.

“Được!!!” Cuối cùng Giản Ninh cũng đáp: “Lên nhà đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Em xuống đây.” Hứa Trạch ngẩng lên nhìn cô: “Nếu em không xuống, anh sẽ không về.”

“Lớn vậy rồi sao cứ như một đứa trẻ thế hả?” Giản Ninh bất lực nói.

“Đúng, đứa nhỏ của chúng ta thích ăn kẹo cam rồi.” Hứa Trạch lại nói.

Giản Ninh cúp máy, cầm theo một nắm kẹo bỏ vào túi, đi xuống lầu. Trong phòng khách không có ai xem TV, Diêu Tĩnh Vân đã về nhà ngoại, phải hai ngày nữa mới quay lại.

Giản Ninh ra khỏi cửa, đi đến trước mặt Hứa Trạch, đưa kẹo cho anh: “Được rồi chứ, mau về ngủ đi.”

“Giản Ninh.” Hứa Trạch nói: “Ngày mai anh đến đó cùng em, sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Ừm.” Giản Ninh quay lại mỉm cười với anh.

Hơn chín giờ sáng ngày hôm sau, hai người xuất phát, không cần tài xế của gia đình mà tự bắt xe đi.

“Chị tiểu Ninh!” Ngay khi Giản Ninh vừa xuống xe, liền nghe thấy có người gọi mình.

Một cậu nhóc trông giống học sinh cấp hai chạy đến, Hứa Trạch đã từng gặp cậu nhóc này, cậu ta bán báo và nước suối ở cổng khu tham quan.

“Tam Thập.” Giản Ninh nói với cậu nhóc: “Lâu rồi không gặp, cao lên rồi này.”

Vương Thập Tam nhìn Hứa Trạch đứng bên cạnh Giản Ninh, thoáng qua đã nhận ra lần trước anh đã từng mua nước suối của mình.

“Thế nào, bán được bao nhiêu rồi?” Giản Ninh hỏi.

“Tám tờ bản đồ, mười hai chai nước.” Vương Thập Tam vô cùng tự hào đáp.

“Giỏi quá.” Giản Ninh khẽ cười.

“Không giỏi bằng chị tiểu Ninh.” Vương Thập Tam tươi cười nói. Bên cạnh có một đoàn khách du lịch đi tới, Vương Thập Tam nói với Giản Ninh: “Lát nữa gặp nhé, chị tiểu Ninh.” Nói xong liền chạy đi mất.

“Đi thôi.” Giản Ninh nói với Hứa Trạch.

“Ừm.” Hứa Trạch đáp.

Khi đến con phố mua sắm, Giản Ninh dừng lại nói với Hứa Trạch: “Anh đi dạo ở đây một lúc, tôi về nhà một chuyến rồi ra, mười hai giờ tập trung tại đây.”

“Được!!!” Hứa Trạch nhìn cô, nói: “Có chuyện gì thì gọi điện cho anh, nếu như mười hai giờ không thấy em, anh sẽ đi tìm.”

“Sao anh biết nhà tôi ở đâu?” Giản Ninh hỏi.

“Nếu đã muốn biết thì chắc chắn sẽ có cách.” Hứa Trạch xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Anh đợi em.”

“Tiểu Ninh.” Cách đó không xa có người gọi: “Con về rồi đấy à!”

Giản Ninh quay người lại, nhìn thấy mẹ cô. Vương Như Mộng một tay ôm con gà trống, tay kia cầm rau và trái cây, nhìn thì có vẻ như đang chuẩn bị cẩn thận tiếp đãi cô con gái lâu ngày không gặp này.

“Lát nữa gặp.” Giản Ninh nói với Hứa Trạch. Nói xong liền đi về phía Vương Như Mộng.

Cô không muốn Hứa Trạch tham gia vào mớ lộn xộn này của gia đình mình.

Giản Ninh đi tới trước mặt Vương Như Mộng.

“Đi thôi, bữa trưa mẹ làm đồ ăn ngon cho con.” Xem ra Vương Như Mộng vô cùng nhiệt tình.

Giản Ninh không tiếp lời, gương mặt không một tia cảm xúc, không buồn cũng chẳng vui, đem theo chút cảm giác tê dại.

Xuyên qua con phố mua sắm, đến khu dân cư, khu nằm ở cuối phía Đông chính là nhà của Giản Ninh. Nhà của cô ở lầu hai của một tòa nhà cũ kỹ với những dãy hành lang và bức tường loang lổ, nó chẳng có gì thay đổi so với trước đây.

Mẹ cô hôm nay rất nhiệt tình, vừa vào đã bảo cô ngồi trên sofa nghỉ ngơi, không cho làm bất cứ việc gì. Nếu là trước đây, thì cô sao có thể được hưởng thụ cái đãi ngộ này cơ chứ.

Căn phòng ngủ nhỏ được ngăn cách từ phòng khách trước đó của cô đã bị phá bỏ, hiện tại thay vào vị trí đó là một cái tủ. Đến cả giường cũng không còn, chứ đừng nói đến chiếc hộp bút, quả nhiên, khi Giản Ninh hỏi tới, thì Vương Như Mộng nói mình không nhìn thấy hộp bút nào cả.

Giản Ninh giữ chiếc dây đeo bao lô, muốn rời khỏi nơi này. Vương Như Mộng đang rửa rau trong bếp, nhất định muốn giữ cô lại ăn trưa. Nhưng Giản Ninh không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa, mặc dù chỉ mới qua hai mươi phút, nhưng cô lại có cảm giác như hai giờ đồng hồ vậy. Nhân lúc Chu Thế Hải không có nhà, cô vẫn nên rời đi sớm thì hơn.