Chương 25: Ghen tị khiến con người ta phát điên.
Giản Ninh bị khống chế cổ tay và nửa thân trên, cơ bản là không thể cử động được. Cô phải nghiêng đầu sang một bên và dùng chân đá mạnh vào chân anh. Sớm biết thế này đáng lẽ hôm qua cô nên dùng súng cao su bắn vỡ trứng anh mới phải, như vậy xem anh còn ngạo mạn kiểu gì.
Hứa Trạch khẽ cúi xuống, môi anh ngày càng gần môi cô, cuối cùng dừng lại bên tai cô, nói một câu.
Cả lớp lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người đều chăm chú nghe đến dựng hết cả tai lên, nhưng thật đáng tiếc là chẳng ai nghe thấy rốt cuộc Hứa Trạch nói gì.
Những bạn học ngồi gần chỉ có thể nhìn thấy ba chữ anh nói. Mà ba chữ đó chỉ mình Giản Ninh nghe thấy. Khuôn mặt vốn dĩ đã nóng bừng, lúc này lại càng đỏ chẳng khác gì quả cà chua chín.
Hứa Trạch buông cô ra, rồi trở về vị trí ngồi của mình, phong cách giống như một vị tổng tài bá đạo.
Giản Ninh chạy ra khỏi lớp, xem ra là vừa vội, vừa tức giận lại vừa xấu hổ. Cô chạy một mạch lên sân thượng mới dừng lại, rồi dựa lưng vào tường, há to miệng thở hổn hển. Tim đập bình bịch như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Anh nói: “Anh thích em.”
Anh đứng trước mặt hơn bốn mươi người trong lớp, giữ cô lại rồi nói với cô rằng anh thích cô. Cũng may chỉ có cô là người duy nhất nghe thấy.
Giản Ninh đứng một lúc để bình tĩnh lại, khi sắp đến giờ vào lớp cô mới từ sân thượng đi xuống, chuẩn bị về lớp học. Đáng tiếc điều không may mắn đó là, tiết học sau đó là tiết tự học, trong lớp không có giáo viên, lộn xộn cả đám, toàn bộ đang thảo luận về sự việc vừa rồi.
Cứ thế cho đến khi Giản Ninh xuất hiện tại cửa lớp học mọi người mới yên tĩnh trở lại. Cô quay về chỗ ngồi dưới sự quan sát của hơn bốn mươi cặp mắt trong lớp, sau đó lấy bài tập Toán ra làm.
Hứa Trạch đi tới, định nói gì đó nhưng lại bị Giản Ninh ném cho ánh mắt đầy sát khí. Vì trong lớp có quá nhiều tai mắt, nên Giản Ninh đã viết một mảnh giấy đưa qua.
Hứa Trạch mở tờ giấy ra, bên trên có viết một hàng chữ rất nực cười.
“Tôi không thích anh.”
Hứa Trạch trả lời lại cô: “Miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo.”
Giản Ninh không trả lời lại anh, bài tập của cô còn chưa làm xong, trước hết vẫn nên làm bài tập cái đã, bài tập quan trọng hơn.
Bài kiểm tra môn Ngữ Văn có kết quả đầu tiên. Bài làm của Giản Ninh không tệ, cô làm được 126/150 điểm. Hứa Trạch được 145 điểm, lại đứng đầu toàn khối.
“Đưa bài kiểm tra đây anh xem.” Hứa Trạch vươn tay ra, nói: “Xem sai ở chỗ nào.”
Áp lực từ luồng khí của học bá là quá mạnh, Giản Ninh vô thức đưa bài kiểm tra của mình qua.
“Em viết tên anh làm gì?” Hứa Trạch nhìn thoáng qua dòng tên bên trên, trước tên cô là hai hình tròn được tô màu đen.
Giản Ninh nhìn anh một cái, vô cùng kinh ngạc đối diện ánh mắt anh, đã bị cô tô thành ra thế này rồi mà anh vẫn có thể nhận ra!
“Có phải đầu nghĩ thế nào, bút viết thế đó không?” Hứa Trạch vô cùng vui vẻ nhìn cô.
Đã thích người ta thế này rồi mà còn nói là không thích. Cô gái bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo này, xem ra nếu không hung hăng “thịt” cô một trận thì cô sẽ chẳng chịu nói sự thật phải không.
“Liên quan gì tới anh.” Giản Ninh chẳng thể nói gì hơn, chỉ đành nói ra một câu tàn nhẫn: “Còn nói nữa tôi bắn anh đó.”
Hứa Trạch kẹp chân lại. Không phải anh sợ cô mà là nhường nhịn cô. Chính là nhường nhịn cô.
Hứa Trạch kiểm tra lại bài kiểm tra của Giản Ninh một lượt.
“Chỗ này không đáng để mất điểm, em làm ẩu quá rồi. Chỉ cần đọc bài khóa nhiều hơn một chút là được. Chỗ này…” Hứa Trạch liếc nhìn Giản Ninh một cái: “Anh dạy em làm.”
“Tự tôi làm được.” Giản Ninh trả lời.
Hứa Trạch mỉm cười, tiếp tục giảng đề kiểm tra cho cô.
Rất nhanh, điểm số của tất cả các môn đã có, tuy rằng bài làm môn Ngữ Văn của Giản Ninh tạm ổn, nhưng thành tích của môn Toán và tiếng Anh lại thấp nghiêm trọng, xếp thứ mười hai trong lớp.
Điều này còn tồi tệ hơn cô dự đoán, nhưng tính ra thì cũng hợp lý, trước khi chuyển trường cô luôn đứng nhất lớp, nhưng trường học bên đó không tốt, tỷ lệ chọi thấp. Và không thể so sánh với trường học tư thục cao cấp này.
Không có gì ngạc nhiên, Hứa Trạch lại xếp thứ nhất, còn bỏ xa vị trí thứ hai tới hai mươi điểm.
Buổi chiều tan học, Giản Ninh không rời đi, cô muốn ở lại lớp đọc sách thêm một lúc, lát nữa sẽ tự bắt xe bus về nhà. Bà nội không cho cô ngồi xe bus, nhưng cô đã quen rồi, nếu có xe bus sẽ không muốn bắt taxi nữa. Mặc dù bây giờ mỗi tháng cô đều có rất nhiều tiền sinh hoạt, nhưng người nghèo đói đã quen vẫn sẽ thích tiết kiệm tiền.
“Em không về sao?” Hứa Trạch vừa thu dọn sách vở vừa hỏi.
“Mấy người về trước đi.” Giản Ninh trả lời.
Hứa Trạch bảo đám Triệu Dã về trước, còn mình thì ở lại cùng Giản Ninh. Anh đeo tai nghe nghịch điện thoại còn cô thì đọc bài. Khi cô không nói chuyện với anh, anh sẽ không làm phiền cô, ngoại trừ việc giúp cô lấy nước ra. Anh còn muốn giúp cô massage, nhưng chắc chắn là cô sẽ không đồng ý.
“Anh về trước đi, không cần ở lại cùng tôi đâu.” Giản Ninh đổi sang cuốn sách Lịch Sử, mở nó ra rồi nói với anh.
“Không sao, lát nữa anh đạp xe đưa em về nhà.” Hứa Trạch đáp.
“Tôi có hẹn với người khác rồi.” Giản Ninh cúi đầu, nói.
Rõ ràng là Hứa Trạch không tin lời Giản Ninh, các mối quan hệ của cô ra sao anh quá hiểu rồi, cô chưa từng lọt ra khỏi lòng bàn tay anh.
“Thật sự có hẹn.” Giản Ninh lặp lại: “Anh về trước đi.”
Hứa Trạch cầm cặp sách trên bàn lên, không nói không rằng cứ thế bước ra khỏi lớp. Giản Ninh thấy anh như vậy, còn tưởng rằng mình đã khiến anh tổn thương, trong lòng cảm thấy có chút hối hận. Kỳ thực cô chỉ là chưa có cách nào xác định tâm tư của mình, cũng không có dũng khí và tự tin để tham lam mà thôi.
Sau khi Hứa Trạch rời đi, Giản Ninh cũng thu dọn sách vở rồi đi ra cổng trường. Cô đi bộ đến bến xe bus cách cổng trường không xa. Không có nhiều người đang đợi xe, trong ngôi trường dành cho giới quý tộc này, hầu hết học sinh đều được đưa đón bằng xe hơi sang trọng, nếu không cũng sẽ bắt taxi về nhà.
“Tiểu Ninh Ninh.” Dương Phi từ bên cạnh chạy tới, gọi to: “Cậu đợi xe đó à, thật trùng hợp, tớ cũng vậy.”
Thực ra, xe của nhà cậu ta đang đỗ cách đó không xa, cậu ta là vì nhìn thấy Giản Ninh nên mới chạy tới.
Giản Ninh liếc nhìn đối phương một cái rồi gật đầu. Chẳng mấy chốc, xe mà cô đợi đã đến, Dương Phi cũng lên theo. Nhưng cậu ta không có thẻ xe bus, cũng không có tiền lẻ, cuối cùng còn hỏi mượn Giản Ninh hai tệ tiền xu.
Hứa Trạch dựa vào gốc cây to trước cổng trường, nhìn thấy Giản Ninh và Dương Phi lên xe bus cùng nhau. Anh đạp xe đuổi theo, cứ thế đạp như điên chạy theo xe bus.
Giản Ninh lên xe, phía trước không còn chỗ ngồi, hàng ghế cuối cùng còn lại hai chỗ trống. Hai người cùng ngồi xuống đó.
Từ trường về đến nhà còn ba trạm dừng, rất nhanh là đến, nhưng Giản Ninh vẫn lấy sách giáo khoa ra đọc. Vì đọc sách có thể khiến Dương Phi ngậm miệng lại. Trên mặt cô như được viết dòng chữ: xin lỗi tôi đang đọc sách, làm phiền không lên tiếng. Nhưng Dương Phi vẫn không thể khép miệng cậu ta lại.
“Tiểu Ninh Ninh nhìn kìa, phía sau có một tên ngốc đang đuổi theo xe bus kìa.” Dương Phi quay đầu lại chỉ về phía sau.
Giản Ninh không quan tâm tới điều này, chỉ tập trung vào cuốn sách.
“Nhìn rất quen mắt, là Hứa Trạch thì phải?” Dương Phi nhìn kỹ lại: “Ô đúng thật này!”
Giản Ninh đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Trạch đạp xe, đang cố gắng lao về phía trước. Cũng may trong thành phố người đông, xe nhiều, nên xe bus không đi quá nhanh.
Giản Ninh ngả người sau tấm kính, thò nửa người ra ngoài. nhìn chằm chằm vào Hứa Trạch. Tóc và quần áo anh bị gió thổi bay, chân đạp từng vòng từng vòng xe, ánh mắt nhìn về phía trước, đạp rất ổn định, trông có cảm giác như không hề mệt mỏi. Đột nhiên cô cảm thấy đau lòng, anh ngốc rồi hay sao, tự nhiên lại đi đuổi theo xe bus.
“Thằng ngu.” Dương Phi giơ ngón tay giữa về phía Hứa Trạch.
“Cậu im ngay cho tôi!” Giản Ninh trừng mắt với anh ta một cái.
Dương Phi sợ khiến cô tức giận nên lập tức ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.
Hứa Trạch ngẩng đầu lên nhìn thấy Giản Ninh và Dương Phi đang bò trên tấm kính nhìn mình và cũng thấy rất rõ Dương Phi giơ ngón tay giữa về phía mình. Anh không quan tâm đến Dương Phi, anh chỉ để ý mình Giản Ninh.
Ánh mắt Hứa Trạch và Giản Ninh chạm nhau, gương mặt anh không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt lại nóng rực đến đáng sợ. Giản Ninh hơi quay đầu lại, không dám nhìn anh nữa.
Phía trước là đèn giao thông, khiến Hứa Trạch bị chặn lại đằng sau. Xe bus tiếp tục chạy về phía trước, Giản Ninh nhìn thấy Hứa Trạch cách mình mỗi lúc một xa. Trái tim cô khẽ nhói đau, như thể bị ai đó dùng búa đập phải, thực sự rất đau. Khoảng cách chỉ là một con đường, nhưng thứ mà cô nhìn thấy dường như lại là sự sống và cái chết.
Đúng thật là đạo đức giả.
Cô dần dần không thể nhìn rõ khuôn mặt anh nữa, cứ thế cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của anh. Lúc này Giản Ninh mới phát hiện cô không thể rời xa anh. Trái tim cô sẽ rất đau khi phải rời xa anh. Cô chẳng còn cách nào để rời khỏi đây một cách thanh thản nữa rồi.
Khi đến trạm xe bus, Giản Ninh xuống xe, Dương Phi cũng xuống theo. Cô đeo cặp sách, đi bộ đến cổng khu biệt thự.
“Ngày mai gặp lại.” Dương Phi vẫy vẫy tay, rồi quay người chạy sang bên đường vẫy một chiếc taxi về nhà.
Giản Ninh vào khu biệt thự, nấp sau hòn non bộ. Không lâu sau, Hứa Trạch cũng về tới. Anh cúi đầu dắt xe, tốc độ rất chậm, trông có vẻ mệt mỏi.
Giản Ninh giật thót mình, đứng yên bất động nhìn anh đi về phía nhà mình. Đợi anh đi xa một chút, cô mới ra khỏi ngọn núi giả, lặng lẽ theo sau.
Cô nhìn theo bóng lưng anh, thường ngày là một người phong độ ăn vào tận xương cốt, lúc này lại vô cùng trầm mặc, trên người như được treo dòng chữ: tôi rất không ổn.
Đang đi, đột nhiên anh quay đầu lại. Nhìn thấy Giản Ninh đi theo sau, ánh mắt anh lộ rõ vẻ kinh ngạc, rồi lại tiếp tục dắt xe về phía trước.
Giản Ninh có chút hoảng hốt, cô tưởng rằng anh sẽ lại chạy đến trước mặt quấy rầy mình như trước đây, hoặc dứt khoát trêu chọc cô một chút, không thì chạy đến mắng cho cô một trận cũng được. Khi anh không nói, khiến lòng cô thật khó chịu, khó chịu như thể bị ai đó cầm dao cứa vào tim.
Phía trước là một ngã rẽ, Hứa Trạch rẽ vào đó. Giản Ninh cúi đầu, lặng lẽ đi về phía trước. Khi cô vừa đến ngã rẽ, cổ tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, sau đó một vòng tay ấm áp bao quanh cô.
Một giây tiếp theo, cô đã bị anh ấn lên tường. Ghen tuông khiến con người ta phát điên, anh không thể nào kiểm soát được tính chiếm hữu của bản thân đối với cô nữa.
Anh cúi đầu, hôn cô thật sâu.
“Em là của anh.” Anh vừa hôn vừa nói: “Em là của anh.”
“Ưm…” Giản Ninh bị anh hôn đến không thở nổi.
Cuối cùng, Hứa Trạch buông cô ra, rồi quay người dắt xe đi. Giản Ninh chạm vào môi mình, trên ngón tay có dính chút máu.
Cái mẹ gì thế này!