Kiều Thê Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 27: Bắt đầu muốn yêu

Cao Trọng đang ở phòng làm việc, thì nghe tiếng gõ cửa. Chỉ thấy Mộng Uyên cầm một tờ giấy đi đến trước mặt anh "Chủ tịch,tôi muốn xin phép anh. Tôi muốn trồng một số cây hoa ở khu vườn phía sau gần đình hóng mát được không ạ?". Rồi đặt bản vẽ thiết kế vẽ tay trước mặt anh.

Cao Trọng cầm lấy xem xét hồi lâu mà vẫn chưa có câu trả lời lời.Mộng Uyên sợ Cao Trọng không đồng ý nên bổ sung thêm " Chủ tịch tôi chỉ trồng vài cây theo dọc hàng rào cũng được "

Cao Trọng mỉm cười nhìn cô " Tôi không rành việc trang trí này cho lắm, nếu em thích thì có thể làm. Em cần gì thì cứ tìm Đằng Phong là được "

Mộng Uyên cười hớn hở " Cảm ơn chủ tịch.Tôi sẽ trang trí khu vườn thật đẹp. Vậy chủ tịch làm việc đi ạ, tôi ra ngoài trước"

"Ừm"

Trong thấy Mộng Uyên vui mừng như vậy Cao Trọng cảm thấy cô có mặt trong căn nhà của anh thật là một điều tốt.

Hôm nay cũng đã là cuối tuần nên Mộng Uyên cũng không có nhiều việc, chạy sang phòng nhân sự tìm Dương Dương để báo cho cô một tin tốt.

Mộng Uyên tiến đến bàn làm việc của Dương Dương nói nhỏ vào tai cô cái gì đó chỉ thấy Dương Dương vui vẻ cười với cô cái, nhéo mũi cô gật đầu.

Mộng Uyên liền trở lại vị trí làm việc của mình. Một màng tình bạn thân thiết xuất hiện trên màng hình của Cao Trọng. Lúc này Cao Trọng lại muốn được Mộng Uyên tỏa ra thân thiết với mình như vậy, có lẽ anh đang ganh tị với người khác.

Buổi trưa đúng như đã hẹn Mộng Uyên đợi Dương Dương cùng lên tầng, trợ lý Hà niềm nở đón hai cô " Hai cô vào trong đợi một lát chủ tịch họp sắp xong rồi ạ "

Mộng Uyên chỉ ra phí ngoài hành lang " Chúng tôi có thể ra đó đợi được không?"

"Được ạ"

"Cảm ơn thư ký Hà"

Mộng Uyên kéo tay Dương Dương ra chiếc bàn thủy tinh ngồi. Có lẽ do nơi này cao nên gió thổi rất mát lại yên tĩnh. Hai người đang thả hồn theo gió. Đúng lúc Cao Trọng họp xong về thấy hai người đang ngồi bên ngoài đợi anh.

Cao Trọng ra hiệu cho thư ký không nên làm phiền hai người. " Cậu mang cơm ra ngoài này giúp tôi".

"Vâng, chủ tịch "

Thư ký mang hai hộp cơm đưa cho Mộng Uyên " Chủ tịch còn hợp rất lâu, bảo hai người ăn trước đi ạ". Nói xong thư ký về chỗ làm việc không quấy rầy hai cô ăn trưa nữa.

Mộng Uyên nhanh tay bày cơm ra " mau ăn đi dì Dương nấu cơm rất ngon".

"Cậu chỉ cần có đồ ăn là luôn luôn ngon rồi. Đồ ham ăn"

Mộng Uyên chu miệng "Xì, ai nói vậy. Đồ ăn là mạng sống của mình mà". Hai người cùng nhau ăn rất vẻ. Cao Trọng vén màng lên trong thấy Mộng Uyên rất vui vẻ khi ăn cùng bạn, lại cảm thấy vui mà cười một cái. Quyết định của anh có lẽ là đúng rồi chỉ cần để cô vẻ là được.

Đợi hai người ăn xong Cao Trọng liền giả vờ mới đi hợp về, ghé qua " Hai người ăn xong rồi à". Mộng Uyên đang xoa xoa cái bụng căng tròn của mình nghe thấy giọng nói liền giật mình đứng dậy.

Dương Dương cũng từ từ đứng dậy, cúi chào anh, nhưng Cao Trọng nào có để ý đến, trong mắt anh hiện chỉ có mỗi Mộng Uyên. Nếu như các cô gái phòng nhân sự của cô biết được chắc là sẽ đau lòng chết mất.

"Chủ tịch anh họp xong rồi ạ. Tôi với Dương Dương đã ăn xong rồi ạ. Vậy chúng tôi về làm việc trước đây ạ."

Mộng Uyên nắm lấy tay Dương Dương kéo cô đi, liền bị Cao Trọng cầm lấy cánh tay còn lại của của cô

"Dì Dương có gửi bánh pudding cho em, để trong tủ lạnh bên trong. Em mau lấy ăn đi rồi về làm việc "

"Dạ được " vì thấy Cao Trọng mãi vẫn chưa chịu buông tay nên Mộng Uyên nhắc nhở " chủ tịch, còn việc gì nữa sao ạ"

"À không có gì, tôi lấy cho em"

Cao Trọng vừa đi vào bên trong lấy cho Mộng Uyên thì Dương Dương nhìn cô mà cười khúc khích nói vào tai của Mộng Uyên " Chủ tịch nhà chúng ta có vẻ đã thích cậu rồi "

"Cậu đừng nói bậy, mình chỉ là chuột thí nghiệm cho bệnh chủ tịch thôi"

"Cậu thật là ngốc mà"

Thấy hai cô đang cười đùa nói gì đó Cao Trọng lại muốn được nhìn thấy Mộng Uyên cười mỗi ngày với anh như vậy.

Cao Trọng đưa hộp bánh cho Mộng Uyên

"Cảm ơn chủ tịch, tôi về làm việc trước đây ạ "

"Ừm "

Mộng Uyên nắm lấy tay Dương Dương đi về làm việc. Cao Trọng vẫn hướng mắt nhìn theo bóng lưng của cô rời đi. Thiên Minh và thư ký lại thấy anh nở nụ cười liền đã hiểu được, khối băng ngàn năm đã bắt đầu tan chảy.

Cao Trọng quay qua trong thấy Thiên Minh đang nhìn anh mà cười liền lộ nguyên bản chất " Cậu rảnh lắm à"

"Tôi đi làm việc đây" Thiên Minh liền quay đi, anh lầm bầm một mình đúng là tảng băng mà, làm gì có tan chảy đâu, là tôi nhìn nhầm rồi.

Cao Trọng quay lại làm việc, anh lại bỏ bữa. Mãi làm việc mà đã quên mất thời gian, khi Cao Trọng nhìn ra ngoài thấy trời đã tối, các tòa nhà khác cũng đã lên đèn, liền nhìn đồng hồ đã 6 giờ 30 rồi.

Cao Trọng vội vàng đứng dậy cầm lấy áo vest bước ra khỏi phòng làm việc. Thiên Minh thấy Cao Trọng vội vã đi,liền nhìn lại thấy đúng đã trễ rồi, chắc là đang non nóng sợ cô Mộng Uyên đợi đây mà. [Đúng là nam nhân khó qua ải mỹ nhân].