Dọc theo đường đi, Doãn Kỳ bị kéo đến lảo đảo, bước đi loạng choạng.
Bởi vì mùi tin tức tố trên người anh quá nồng, ở cạnh Tại Hưởng, không sai biệt lắm có thể nhấn chìm người ta, hai người cứ vậy lôi kéo, lại cứ như tình nhân vừa gặp nhau đã phát tình.
Trong tiểu khu cũng sẽ có người tới, nhưng khi nhìn thấy họ, ánh mắt đều rất kỳ lạ, còn có người đỏ mặt chạy đi, vì thế nên chẳng ai đến gần nữa.
Doãn Kỳ có cầu cứu cũng không ai đoái hoài gì nữa cả.
Anh phát tình, bị du͙© vọиɠ hành đến không ra hình người, Tại Hưởng bởi vì tức giận mà cũng phóng ra tin tức tố, áp chế lên khiến anh muốn quỳ cả người xuống cạnh Tại Hưởng.
Vào thang máy, mồ hôi trên chóp mũi Doãn Kỳ như những hạt mưa nhỏ, rơi xuống tay Tại Hưởng
Tại Hưởng như là bị bỏng, ngón tay căng thẳng, cắn chặt khớp hàm, dùng sức kéo anh một cái, cả người anh dựa vào hắn, là cái ôm mà bao lâu nay hắn vẫn mong ước.
Hai người trái ngược nhau, lại dính vào nhau như đống kẹo mạch nha, Tại Hưởng cùng anh ở trong tối khẽ phân cao thấp, không biết làm sao khi khí lực mình đánh không lại người ta, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì đứng vững.
Ra khỏi thang máy, Tại Hưởng vội vã đem Doãn Kỳ về phòng mình.
Cửa mở ra, ngay lúc sắp bị kéo vào, Tại Hưởng chợt bộc phát nguồn sức mạnh, gắt gao túm chặt cửa không buông, run run nói: "Tại Hưởng! Không muốn.."
Tại Hưởng không nhịn được thô bạo, dễ như ăn cháo liền gỡ được tay anh đang nắm trên cửa.
- - Doãn Kỳ cuối cùng cũng bị kéo vào.
May mà dưới nền nhà có đặt thảm len, anh ngã xuống cũng không khó chịu. Anh muốn khóc, thế nhưng do thói quen đành nhịn xuống, cánh tay đỡ lấy cơ thể, mơ hồ nhìn Alpha đang đứng trên cao nhìn mình.
Tại Hưởng ngồi xổm xuống, cùng anh đối mặt.
Đột nhiên, hắn kề sát vào, mê muội ngửi khắp người anh, càng tựa sát, mùi tin tức tố càng nồng, càng hấp dẫn, hắn chỉ mới vừa ngửi một chút, thần kinh đã run lên, như lập tức muốn đến xxx.
Doãn Kỳ thở hổn hển lùi về phía sau.
Nhưng bởi vì động tác của anh, thảm len trống ra một chỗ nhỏ, Tại Hưởng thuận thế quỳ gối xuống, theo tốc độ lùi lại của anh sát lại gần, cuối cùng cả người đều quỳ đến trước mặt anh. Nằm lên người anh, thâm trầm nhìn anh.
Doãn Kỳ không chịu được nghiêng đầu tránh đi, thuận thế đẩy hắn một cái.
- - Tại Hưởng nắm lấy tay anh, như được mở ra một công tắc nào đó! Thô bạo mà đem anh khóa tiến vào trong lòng, ôm anh thở dốc.
Bỗng dưng, Doãn Kỳ hai mắt trợn to --
Bất quá ôm xong cũng không có làm gì tiếp theo, chỉ vội vã cúi đầu ngửi tuyến thể của anh, dường như không biết phải làm thế nào.
Bởi khoảng cách khá gần, Doãn Kỳ có thể nghe được tiếng nghiến răng của hắn, mạnh mẽ, thô bạo, hơi nóng cùng tin tức tố Alpha xâm chiếm sau gáy anh, thân thể mềm mại, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Một giây sau, Tại Hưởng không chút lưu tình cắn xuống.
Doãn Kỳ cả người kịch liệt co rút! Đau nhức tập kích đầu óc của anh, anh không khỏi kêu lên thảm thiết!
Một tiếng kêu này ảnh hưởng đến đến Tại Hưởng, Tại Hưởng khôi phục chút tỉnh táo, miễn cưỡng rời miệng.
Tuyến thể sau gáy Doãn Kỳ đổ máu, mùi máu tanh theo hàm răng của hắn lửng lơ giữa chóp mũi hai người, Tại Hưởng đem môi đặt lên gò má Doãn Kỳ, đặt xuống nụ hôn mang ý tứ cổ vũ.
Nụ hôn này ôn nhu lại vội vàng, giống như chuồn chuồn lướt nước vừa chạm vào liền tách ra, Doãn Kỳ hai mắt trống rỗng, nước mắt nhịn nãy giờ thi nhau chảy xuống.
Du͙© vọиɠ bởi vì đau nhức mà cũng dần tan ra, anh tỉnh táo lại, đưa tay dùng sức đẩy Tại Hưởng trong ngực ra, nghẹn ngào từ trong họng phát ra ngoài, chân hướng về phía hắn đạp loạn xạ, lớn tiếng hét lên: "Tại Hưởng! Anh là anh trai em!"
Nhưng mà Tại Hưởng chả cần dùng đến bao nhiêu sức lực, dễ dàng đem anh đang giãy dụa trấn áp.
Bởi vì huyết dịch lưu động, hắn có thể cảm nhận mùi tin tức tố ngày càng nồng, nếu lúc trước nói Doãn Kỳ giống cái bình mật, thì bây giờ nó giống như đã bị đập nát, mùi hương phân tán càng mạnh mẽ, mùi hương bây giờ thật sự đáng sợ, đủ khiến cho hắn mất hết lý trí.
Hắn chỉ do dự chốc lát, rất nhanh lại cắm răng nanh sâu vào bên trong tuyến thể Omega.
Doãn Kỳ cạn ngôn, há to mồm, toàn thân đau đớn. Kêu một tiếng cũng không nổi.
Tay anh vô lực nắm chặt Tại Hưởng, ngón tay non mềm trắng bệnh, buông ra lại nắm chặt, cứ như vậy, mãi đến khi Tại Hưởng buông lỏng miệng.
Tin tức tố của Alpha lần đầu tiên rót vào, chảy vào máu anh, hoà làm một, có thể coi như bước đầu của việc đánh dấu.
Từ bây giờ cho dù anh có chạy thật xa, cho dù đến bất cứ đâu, chân trời góc bể đi chăng nữa, Alpha đều có thể thông qua lần đánh dấu này mà tìm được anh, bắt lấy anh, sau đó lại điên cuồng đánh dấu anh.
Toàn thân anh lại phát nhiệt, thần trí bị thiêu đốt không còn đủ tỉnh táo.
Tại Hưởng cúi đầu, cùng anh mặt đối mặt, hô hấp đan vào nhau, tín tức tố quấn quýt, tia lửa bắn ra bốn phía, không khí cũng vì bọn họ mà như sắp bốc cháy.
Doãn Kỳ môi đỏ hé mở, đầu lưỡi lấp ló lộ ra, Tại Hưởng mặt đỏ tới mang tai, mắt tập trung nhìn thẳng
Nói cái gì mà trình độ, hắn vẫn là một tên chưa trải sự đời, cái gì cũng không biết chưa từng trải qua...
Hắn chưa từng đánh dấu bất kỳ Omega nào, cũng chưa từng cảm nhận được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến ngất đi, hắn là bị động câu dẫn, trước đây còn chưa từng phát tình.
Doãn Kỳ là Omega đầu tiên hắn tiếp xúc.
Cũng rất nhanh sẽ trở thành Omega duy nhất của hắn.
Chỉ cần nghĩ như vậy, hắn liền nhịn không được càng dùng sức ôm chặt Doãn Kỳ, để Doãn Kỳ tiến sâu hơn vào l*иg ngực hắn, dừng lại trên eo, bóp một cái, thật mềm mại.
Doãn Kỳ bị ngạt trong l*иg ngực hắn rất không thoải mái, chỉ có thể dơ chân dơ tay đạp loạn xạ, có điều anh là Omega, lại đang trong kỳ phát tình, chân tay vô lực, cũng chẳng có tác dụng là bao.
Tại Hưởng cũng không nhịn được nữa, cúi đầu hôn lên môi anh.
Thời điểm môi chạm môi, trái tim hắn phảng phất như có dòng điện chạy qua, tốc độ tim đập nhanh hơn, gần như muốn nghẹt thở.
Đầu óc hắn rất nhanh trống rỗng, tê dại, tay chân mềm nhũn, không còn đỡ nổi Doãn Kỳ, cùng anh ngã xuống, thảm len mềm lại như dòng nước đỡ lấy hai người.
Doãn Kỳ rên một tiếng, lại bị môi hắn bao lấy, môi như bị cắn đến chảy máu, vị rỉ sắt hòa trộn với mùi tin tức tố, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Tại Hưởng trở nên thôi bạo mà cắи ʍút̼.
Nơi cổ họng phát ra từng tiếng rên đứt quãng, việc nuốt nước bọt đối với hắn trở nên cực kỳ khó khăn, càng khiến hắn khó chịu, đồng thời cảm thấy khoảng trống trong mình ngày càng lớn.
Phía dưới anh bắt đầu chảy nước, từng dòng nhỏ chảy ra, thấm ướt đồ lót, Tại Hưởng ở trên người anh, tay mò đến vạt áo phía dưới.
Doãn Kỳ bị tay của hắn làm cho giật mình, tỉnh táo thêm một chút, vội vàng giữ lấy hắn, lắc đầu co lại phía sau, nhưng anh đang bị nhốt trong l*иg ngực của hắn, bộ ngực của hắn như tường đồng vách sắt, rắn chắc bao bọc lấy anh, không thể tránh cũng tránh không thoát.
Nước mắt ấm áp của anh không giữ lại được nữa, tí tách rơi xuống thảm len.
Tại Hưởng hôn anh, cảm nhận vị mặn chát trong miệng, là vị của nước mắt, hắn cứng lên, dương v*t nâng cao giống như cái chày gỗ, chọc chọc vào đùi non Doãn Kỳ, thỉnh thoảng lại cố tình đẩy mạnh vài cái.
Doãn Kỳ bị hắn hôn hôn, không biết thế nào lại hé miệng ra, Tại Hưởng bắt được cơ hội, nhanh nhẹn đưa đầu lưỡi vào, liếʍ láp cuốn lấy đầu lưỡi anh, tay cũng không rảnh rỗi, thò vào bên dưới lớp áo anh, chạm đến da thịt mềm mại.
Da anh vốn rất trắng, chỉ cần bấu nhẹ một cái sẽ đỏ lên, thật sự rất mỏng, Tại Hưởng từ trước đến giờ chưa từng sờ qua làn da như vậy, giống như bọn hắn không cùng một giống loài.
Tay của hắn tiếp tục dò xét, kéo quần Doãn Kỳ, để lộ nửa mông anh ra ngoài, tay sờ điểm giữa chân anh, không ngoài dự đoán đã ướt sũng.
Tại Hưởng như muốn nổ tung, hắn bỗng nhiên nắm chặt vật mềm mại kia không ngừng xoa nắn, Doãn Kỳ giằng co, nức nở mang theo giọng mũi, mơ hồ cầu xin tha thứ: "Tại Hưởng! Tại Hưởng! Xin em... A, không muốn...."
Tại Hưởng không nghe được lời cầu xin của anh, cúi đầu ngăn chặn miệng của anh, đầu lưỡi luồn vào quấy phá một trận, thô bạo nắn bóp mông anh, dùng vật đã sưng to giữa háng cọ cọ vật cũng giống hắn của Doãn Kỳ, cả người hắn hoàn toàn trấn áp người dưới thân.
Doãn Kỳ bị ép tới thở không ra hơi, hai chân mở rộng, chỉ còn một chút xíu, quần liền bị hoàn toàn cởi ra.
Đầu lưỡi quấn quýt tạo thành tiếng nước, anh mở to mắt, khóc chẳng ra hơi, rốt cuộc chẳng còn chút liêm sỉ, a a giãy dụa.
Tại Hưởng trút cởi bỏ quần của anh, rút ra đầu lưỡi, hôn mắt anh cắn cắn má anh, sau đó cởϊ áσ của anh.
Doãn Kỳ vẫn đang mặc sơ mi trắng để đi học, cùng loại với quân trang, nhưng không giống với chính trang, vốn dĩ còn có áo khoác, nhưng áo khoác đã sớm vứt trên xe.
Tại Hưởng không còn kiên nhẫn để cởi từng cái cúc áo, trực tiếp xé rách áo sơ mi của anh, cúi đầu hôn xương quai xanh của anh, l*иg ngực cùng núʍ ѵú, liếʍ láp gặm cắn, vô cùng hung ác, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Doãn Kỳ một chút, liếʍ sạch nước mắt của anh.
Doãn Kỳ khóc đến đầu váng mắt hoa, thời kỳ phát tình sẽ khiến Omega mất hết lí trí, nội bích của anh liên tục co rút, như phát điên lên muốn cái gì đó lấp đầy.
Cái gì cũng được, ngón tay cũng được.
- - Nhưng tuyệt đối không thể là dương v*t Tại Hưởng.
Trong lòng anh vẫn tồn tại thứ gọi là đạo đức, nếu như Tại Hưởng với anh không có chút quan hệ máu mủ nào, vẻn vẹn chỉ là cái người xa lạ, anh lúc này sẽ nằm ngửa, mặc sức cho dương v*t Tại Hưởng ra vào, nhưng không được.