Yêu Hậu Ngốc Nghếch Của Yêu Vương Máu Lạnh

Chương 6:

Chương 6:

A Khất sẵn sàng hy sinh mọi thứ vì hoàng thượng của mình.

Chỉ hy vọng người đó luôn luôn đứng trên đỉnh cao danh vọng.

Ngay cả khi y nhìn thẳng vào thứ ánh sáng đó, có thể làm hư đôi mắt y.

Y cũng sẽ can tâm tình nguyện.

Bởi vì ánh sáng đó đang tồn tại trong tim người đó.

Có nhìn thấy hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Vân Kỳ đẩy cửa, nhìn thấy nam nhân loã thể nằm trên trường kỷ, mặt đất có một vệt máu đỏ tươi.

Quỷ dị lại gợϊ ȶìиᏂ.

“ Xin thứ lỗi. “

Nam nhân chú ý đến có động tĩnh, y chật vật chống đỡ thân trên của bản thân, vươn tay ra túm lấy một kiện quần áo để che đi thân thể của mình.

“ Ta. . . Ngươi. . . Thật xin lỗi, ta không cố ý nhìn! “

Vân Kỳ sửng sốt một hồi, sau đó mới vội vàng phản ứng lại, vội vàng xoay người.

“ Xin thứ lỗi, làm dơ nơi ở của đại nhân rồi, một chút nữa ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ. “

“ Không cần phiền tới Hoàng Hậu nương nương! “ Vân Kỳ cởϊ áσ khoác của mình, nhắm mắt đưa cho A Khất, “ Mặc vào đi, cẩn thận nhiễm lạnh. “

A Khất không nhận, phản ứng có phần nũng nịu đẩy trở ra.

“ Không cần đâu, ta sẽ. . . sẽ làm dơ áo của đại nhân. “

“ Chỉ là một kiện quần áo mà thôi. “

Vân Kỳ trực tiếp giúp y mặc lên.

Mặc dù hắn không biết giữa y và Yêu Vương có thâm thù đại hận gì.

Có điều đây là chuyện của người ta, hắn cũng không muốn dính vào.

Lại nói, hắn thân là một danh y, không muốn nhìn nhất là người khác bị thương.

“ Đa tạ. . . Đa tạ Vân Kỳ đại nhân. “

Vân Kỳ trực tiếp đi tới chỗ y đang nằm nhìn vũng máu nói, “ Ta thấy vết thương của ngươi. . . Có vẻ nghiêm trọng, ngươi đợi ta một chút, ta đi lấy thuốc cho ngươi. “

“ Không. . . . . Không sao đâu, Ta quay về ngủ một giấc là không có vấn đề gì rồi. “

“ Không được! “

Vân Kỳ giữ chặt y.

Vị Vương hậu này trong tưởng tượng của hắn thật khác biệt.

Người khác làm hoàng hậu, cho dù không được mọi người yêu mến, cũng sẽ là dưới một người trên vạn người, muốn cái gì liền có cái đó.

Dù có thế nào cũng phải cao ngạo như Liễu Duệ chứ.

Tại sao nam nhân này lại có dáng vẻ đáng thương như vậy?

“ Xin thứ lỗi, gây thêm phiền phức cho đại nhân rồi. “ A Khất căng thẳng nhìn Vân Kỳ, “ Chỗ thuốc này ắt rất đắt đi? “

Vân Kỳ nhìn số thuốc cầm máu trên tay.

Chỉ là những loại thuốc thông thường lão bách tính đều có thể mua được, y thế nào lại nói đắt?

Hắn nhớ lại ánh mắt của A Khất ngày trước, mạo muội hỏi y một câu: “ Hoàng hậu nương nương, thần muốn hỏi người một vấn đề. Người ngày trước trọng thương làm thế nào để xử lý vết thương? “

A Khất không hiểu nhìn hắn một cái, nhưng vẫn là trả lời hắn: “ Đi ngủ. “

“ Người có phải chưa từng dùng qua thuốc? “

“ Phải. . . . . “ Nam tử miễn cưỡng gật đầu, “ Ta không có tiền. “

Vân Kỳ không nói thêm nữa, hắn sờ nắn một chút, sau đó đắp bột thuốc lên vết thương.

“ Sẽ đau một chút, nhẫn nại. “

Vết thương đột nhiên đau rát.

Như thể hắn đắp lên không phải thuốc, mà là muối.

“ Không cần nhiều như vậy, một chút là được rồi, không thì thật lãng phí quá. “

“ Không đâu. “ Vân kỳ quan sát tinh thần y, không tự chủ được cười một tiếng, “ Bình thường không có dịp gặp Vương hậu nữa. “

“ Ta. . . Ta bình thường đều ở phòng giặt. “

Ngạc nhiên nhìn y.

“ Vương hậu ở phòng giặt làm gì? “

“ Giặt đồ. . . . “

Vân Kỳ bây giờ càng thêm bối rối.

Không nói tới bên bờ suối rửa vết thương, lại còn phải giặt đồ ở phòng giặt?

“ Thật xin lỗi . “ A Khất thấy hắn không nói chuyện, nghĩ rằng bản thân lỡ lời khiến hắn không vui, hạ ý nhận lỗi.

“ Này, Vì sao nhận lỗi? “

Vân Kỳ bất lực thở dài, nhưng hắn không biết tiếng thở dài của hắn làm đối phương thấy bất an.

“ Ta. . . .Xin lỗi đại nhân, ta sẽ đi lau dọn sạch sẽ. “

Vừa đắp thuốc vẫn chưa kịp băng bó, A Khất ngồi không yên vị muốn đứng dậy.

“ Không được dộng đậy. “ Vân Kỳ một lần nữa ấn y ngồi lại, “ dơ cũng đã dơ rồi, đổi cái mới là được. Người là vương hậu của ma giới, làm sao có thể làm mấy chuyện này được. “

“ . . . . . . . .”

“ Vân kỳ đại nhân, ta không thể phụ thuốc của ngài . . . Nếu như đại nhân dùng trên người ta, ta . . . giặt đồ, nấu cơm, quét dọn đều có thể làm. “

“ . . . . . . .”

Vân Kỳ chăm chú nhìn A Khất một lúc, hắn phát hiện nam tử không phải đang nói đùa.

Nếu còn từ trối, chỉ sợ khiến nam tử bất an.

“ Không thì như vậy đi, vương hậu nếu như rảnh rỗi, có thể đến y quán giúp đỡ một tay, coi như báo đáp, thần sẽ dạy người kê đơn thuốc. “

“ Không cần, không cần, là ta phải đa tạ ngài mới phải. “ A Khất nhìn Vân Kỳ biết ơn, “ Ta rất ngốc, ta không biết chữ .. . . . . . .”

“ Không vấn đề, ngốc cũng tốt. “

Ngốc ngốc sẽ không làm những chuyện quá đáng, cũng không dễ dàng nghĩ lung tung.

Không cần giống như hắn, vướng vào quá nhiều rắc rối, rồi lại trở nên tầm thường.

. . . . . .

Yêu Vương có một đối thủ đáng gờm.

Chính là Bạch Cốt Tinh của thế giới bên cạnh.

Nói về thân phận, tất nhiên sẽ không thua kém Yêu Vương của ma giới.

Nhưng người ta từng cứu mạng thần quan.

Thần quan là môt người tâm địa lương thiện, vị quan tốt, bởi vì báo đáp ân tình của Bạch Cốt Tinh, hắn tất nhiên sẽ đáp ứng mọi nhu cầu., thực ra hắn tặng ả một tấm lệnh bài, có thể tuỳ ý ra vào bất kì nơi nào trong ma giới.

Ý đồ của Bạch Cốt Tinh thật sự rất rõ ràng.

Có việc hay không có việc đều tuỳ ý vào hoàng cung tìm vị thần quan kia tám gẫu chuyện nhân gian.

Tính tình của thần quan tốt, chưa từng ghét bỏ ả làm ồn, ngược lại còn cảm thấy ả thú vị nữa.

Có người vui vẻ, tự nhiên sẽ có người không vừa ý.

Ả Bạch Cốt Tinh đó hôm nay lại tới rồi, luôn dính lấy thần quan lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn vài cái, làm hắn giận hỏng người rồi. Chỉ cần Thần quan ở đây, Yêu Vương không thể tuỳ ý phát hoả. Nhưng phẫn nộ trong lòng lại không ngừng tăng, hắn nghĩ một chút, quyết định cho bản thân tìm kiếm chút niềm vui.

“ Vuơng hậu đâu? “

“ Vương hậu ở. . . ở y quán. “

Đôi mắt xinh đẹp không ngừng nheo lại.

Được lắm, đúng là hồ ly tinh có chết không đổi.

Chỉ cần không có hắn là lén lút chạy ra ngoài kiếm nam nhân đúng không.

Vân Kỳ có chuyện phải ra ngoài một thời gian, hắn sợ rằng A Khất sẽ làm ra những chuyện kì quái, đặc biệt để y giúp đỡ phơi lá thuốc, lại rất nhiệt tình dạy y một vài chữ đơn giản, để y dễ dàng nhận biết tên.

“ Ngươi ở đây làm cái gì?

Yêu Vương lạnh lùng xuất hiện phía sau y, doạ nam tử tay run một trận.

“ Bệ hạ ! “

“ Thần chính là đến giúp Vân Kỳ đại nhân. . . . . .”

“ Câm miệng. “

Yêu Vương nộ khí xung thiên tát y một bạt tai.

“ Bản Vương không muốn nghe bất cứ lời nào. “

“ Xin lỗi. . . . .”

Hắn nắm lấy tóc của nam tử, đè ép y lên ghế.

Những lọ thuốc bị làm rơi xuống đất phát ra những tiếng giòn tan.

“ Không . . . . “

A Khất muốn vươn tay ra đỡ.

Tiếc là đối phương không dễ dàng để y động đậy.

Hắn phất tay áo một cái, cánh cửa như bị sức mạnh vô hình đóng lại.

“ Vương hậu trí nhớ không được tốt cho lắm, để bản vương giúp vương hậu khắc cốt ghi tâm. “

A Khất không nói nữa.

Yêu Vương không thích trong lúc hắn đang thoả mãn bị những âm thanh khác làm phiền.

Vì vậy đợi hắn hoàn toàn phát tiết xong.

A Khất mới từ từ quay đầu lại mở mắt nhìn hắn.

Ánh sáng dịu dàng trong mắt quyến rũ, giống như nước suối lấp lánh, làm lay động ánh sao.

Cũng vào lúc đó, y mới dám nhìn hắn.

A Khất ngồi dậy, nhịn cơn đau truyền từ eo đi thu dọn những lọ thuốc vỡ.

Y nhạy cảm nhận ra bệ hạ đang tức giận rồi.

Nhưng không phải là vì hắn.