Hạ Lưu

Chương 16: Ta đồng ý con cao trào chưa?

Khoảnh khắc cơ thể đạt đến cao trào, cả người Lục Tri Hạ đều mơ hồ, đây là lần đầu tiên cô mượn ngoại lực đạt được cao trào, lần cao trào này vừa hung mãnh vừa cường liệt, cô ôm cánh tay anh rể, cơ thể run rẩy không ngừng.

Biết cô đã cao trào rồi, tay anh rể cũng không lập tức rút ra, mà tiếp tục dùng mu bàn tay ép lên giữa chân cô, kéo dài kɧoáı ©ảʍ của cô, qua một lúc tay anh mới rời đi, sau đó rút một chiếc khăn tay từ trong túi quần ra, nhẹ nhàng lau dâʍ ɖị©ɧ trên mu bàn tay, sau đó anh nắm chặt lấy khăn tay, hồi lâu không động đậy.

Đầu Lục Tri Hạ vẫn còn dựa vào cánh tay anh rể, cảm xúc của cơ thể đang chầm chậm tiêu bớt, sự buồn ngủ lẫn mơ màng nhanh chóng ập đến, cô khép mắt lại, lẩm bẩm một câu "buồn ngủ quá", cứ định đi vào giấc ngủ với tư thế như vậy.

Tô Cảnh thở dài không tiếng động, nhét khăn tay vào lại trong túi, dùng áo khoác của mình bọc lấy cô, lại ôm ngang cô lên. Khi đi ra ngoài, anh vòng lại đánh tiếng với Lục Tri Mẫn, Lục Tri Mẫn đang uống rượu với bạn, uống đến đỏ ửng cả mặt, thấy Tô Cảnh ôm Lục Tri Hạ ở trong lòng, có hơi nghi ngờ hỏi: "Bảo bối làm sao vậy?"

Tô Cảnh nói: "Uống say rồi, anh đưa cô ấy về nhà trước."

Lục Tri Mẫn để ly rượu xuống, đi đến cạnh bọn họ, giơ tay ra sờ trán Lục Tri Hạ, hỏi: "Em ấy uống nhiều lắm sao? Sao đã say rồi?"

Tô Cảnh cụp mắt nhìn người đang ngủ yên trong lòng anh, bất lực nói: "Chỉ có một ly em rót thôi, uống xong là say rồi."

"Hic, tửu lượng kém thật." Lục Tri Mẫn bụm miệng trộm cười, cười xong lại hỏi Tô Cảnh: "Chồng, anh định về thế nào, vừa nãy anh có uống rượu không? Uống rượu rồi thì phải gọi lái thuê đấy."

"Anh không uống rượu, các em tiếp tục đi, anh đi trước đây."

Lục Tri Mẫn gật gật đầu, nói: "Anh lái xe cẩn thận, tối hôm nay muộn quá thì em không về nữa."

"Ừ."

Lục Tri Mẫn nhìn theo người đàn ông rời đi, mới quay người trở về chỗ ngồi, một nhóm bạn ồn ào ở đó, lúc này ca sĩ cũng lên sân khấu, âm thanh mạnh bạo kéo bầu không khí lêи đỉиɦ điểm, tiếng nhạc thịch thịch thịch đinh tai nhức óc.

Bạn bè rót rượu cho Lục Tri Mẫn, nói: "Chồng mày nhìn lạnh lùng quá."

Lục Tri Mẫn thầm nghĩ không chỉ có tính cách lạnh lùng đâu, lạnh đến nỗi còn không cứng lên được, cô ấy bưng ly rượu, uống một ngụm hết cả ly, mới nói: "Tính của anh ấy là như vậy."

Bạn lại nói: "Nhìn anh ấy cũng khá tốt với em gái mày."

Lục Tri Mẫn cười nói: "Em tao chính là tâm can bảo bối của tao, nếu anh ấy dám không đối tốt với em ấy, tao sẽ làm ầm với anh ấy đấy!"

Sau đó lại uống thêm mấy ly nữa, điện thoại Lục Tri Mẫn vang lên, cô ấy lấy ra nhìn một cái, là tin nhắn Tô Chí Dũng gửi đến, trên đó chỉ có hai chữ đơn giản: "Định vị."

Lục Tri Mẫn nhếch mày, cũng không phí lời, trực tiếp gửi định vị qua.

Nửa tiếng sau, trong một vách ngăn bên trong nhà vệ sinh nam, toàn thân Lục Tri Mẫn bị cởi hết sạch, người trần như nhộng ngồi trên nắp bồn cầu, hai chân cô ấy cũng đặt trên đó, bày thành hình chữ M, khe thịt giữa hai chân mở ra, dễ dàng nhìn thấy trong thao huyệt có nhét trứng rung, quả trứng rung đó còn đang rung lên kêu ong ong.

Cả người Tô Chí Dũng tây trang giày da, từ trên cao nhìn xuống cô ấy, thấy hai chân cô mở không đủ rộng, còn giơ chân đá đá, cười nói: "Tao mẫu cẩu, trứng rung nhét trong tao huyệt cả ngày, có phải rất sướиɠ không?"

Lục Tri Mẫn ngẩng đầu lên, ánh mắt mê man đối mắt với ông, nói: "Chỉ khi rung lên mới sướиɠ."

Tô Chí Dũng tức giận nói: "Con còn muốn nó rung cả một ngày? Lấy đâu ra nhiều điện như vậy!"

Trứng rung kêu ong ong, hoa huyệt mẫn cảm không ngừng co rút, rất nhanh đã phun ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠, Lục Tri Mẫn cắn môi dưới, cơ thể như có dòng điện chạy qua, run rẩy đạt đến cao trào.

Tô Chí Dũng nhấc chân giẫm lên giữa hai chân cô, lực trên chân dần dần tăng lên, ông cười lạnh nói: "Ta đồng ý con cao trào chưa?"