Sắc Thụ Hồn Cùng

[TG3] Chương 3

Ngay sau đó, có cuộc gọi đến, một giọng nam có phần thô tục cất lên.

"A La, tôi là fan của cô, tôi mạo muội hỏi cô một câu, cô đã từng thích người nào giống như cô gái trong câu chuyện chưa?"

Giang Vô Ngôn từ sô pha bật dậy, trong lòng chửi rủa, "ĐM!"

Đây không phải là trắng trợn quấy rối sao?

Cô gái sững người trong giây lát nhưng sự dịu dàng của cô không hề suy giảm.

"Đã từng…"

Tô Cẩm Thư nhớ đến một câu chuyện cũ rất xa, mây nước mênh mông, cứ như đã là chuyện của một kiếp trước.

Thậm chí diện mạo của người kia như thế nào, cũng không thể nhớ nổi.

Người đàn ông có hơi thất vọng.

"Vậy… A La, người đó là người như thế nào?"

Tô Cẩm Thư đã hoàn hồn, cười nói.

"Ngại quá, đây là chuyện cá nhân, tôi xin phép không trả lời."

Giang Vô Ngôn cắn môi, nghĩ thầm: Mình cũng muốn biết.

Muốn biết cô thích mẫu người như thế nào, để có thể hướng theo đó mà đến gần cô hơn.

Sau khi thời gian tương tác kết thúc, Tô Cẩm Thư tắt máy, ngồi trên giường phát ngốc một lúc.

Tống Trường An lại bất ngờ xuất hiện.

"Cô Tô, không nghĩ tới cô cũng từng…"

Hắn đột nhiên dừng lại, tự biết mình lỡ lời.

Ngoài mong đợi, Tô Cẩm Thư không có nổi điên, chỉ nhàn nhạt nói.

"Có gì đâu mà ồn ào, tôi không phải sinh ra đã bách độc bất xâm."

"Cô nghỉ ngơi sớm đi."

Tống Trường An sửng sốt, thấp giọng nói rồi biến mất.

***

Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp.

Tô Cẩm Thư sáng sớm đã dậy làm bữa sáng, trứng rán hình bông hoa ăn kèm với lát bánh mì nguyên cám, bắp luộc và bát cháo khoai tím cho mỗi người.

Giang Vô Ngôn nhanh như chớp ăn sạch, cầm cái bát không và nói.

"Chị A La, em còn đói."

"Trong nồi còn, tự đi lấy đi."

Tô Cẩm Thư cũng không khách khí với hắn.

"A! Được!"

Giang Vô Ngôn bật cười, nhảy lên đi lấy thức ăn.

Thật giống như mặt trời nhỏ.

Trước khi rời đi, Tô Cẩm Thư đưa cho hắn một cái túi nặng trĩu.

"Bên trong là đồ ăn vặt, còn có kem chống nắng. Huấn luyện quân sự sẽ bắt đầu vào ngày mai, nhớ bôi kem để không bị cháy da, biết không?"

Giang Vô Ngôn vô cùng vui vẻ.

"Chị A La thật tốt!"

Chị gái quá dịu dàng thì phải làm sao bây giờ, hắn không muốn rời xa một chút nào.

Hắn nghĩ nghĩ, thận trọng nói.

"Chị A La, sau này em có thể đến chơi với chị không?"

Tô Cẩm Thư không đáp, thò tay vào ngăn tủ mò mẫm một hồi, lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho hắn.

"Đây, chìa khóa dự phòng, đến lúc nào cũng được, không cần tìm chị."

Giang Vô Ngôn như nhặt được bảo bối, hắn nắm chặt chìa khóa trong tay, cười rạng rỡ.

"Cảm ơn chị A La!"

Cái đuôi nhỏ theo sát Tô Cẩm Thư đến trường.

Đại học A là trường cũ của cô nên cô thông thuộc mọi ngóc ngách, không đến một tiếng đã hoàn thành hết thủ tục.

Thời điểm đưa Giang Vô Ngôn đến ký túc xá, trong phòng đã có hai bạn học cùng phụ huynh của họ.

Hai nam sinh vừa thấy Tô Cẩm Thư dịu dàng xinh đẹp, hai mắt liền sáng lên.

Một phụ huynh hỏi, "Đây là chị gái của cậu sao? Sao bố mẹ hai đứa lại không đi cùng?"

Giang Vô Ngôn lắc đầu, lặng lẽ chắn tầm nhìn của mọi người, cười nói.

"Bố mẹ có việc nên không đến được, đây là chị gái hàng xóm."

Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ "hàng xóm", hắn thật sự không thích người khác nhầm Tô Cẩm Thư là chị ruột của mình.

Người phụ huynh kia quay sang dạy dỗ con trai mình.

"Nhìn người khác xem, tự lập thế nào, không cần bố mẹ phải đi cùng…"

Nam sinh tỏ ra ủy khuất.

"Rõ ràng là hai người nhất quyết đi theo, nếu không con tự mình đi cũng có thể xử lý tốt…"

Tô Cẩm Thư giúp Giang Vô Ngôn dọn giường và cất đồ đạc, đồng thời liên tục dặn dò hắn phải chăm sóc bản thân như thế nào.

Giang Vô Ngôn vô cùng hưởng thụ mà nghe.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Tô Cẩm Thư đưa hắn đến nhà ăn ăn cơm.

Đã đến giờ cơm, trong nhà ăn có rất nhiều người, ở mỗi cửa đều có cả hàng dài người xếp hàng.

Giang Vô Ngôn chỉ cảm thấy cho dù hai người bọn họ có đi đến đâu, đều sẽ thu hút sự chú ý của vô số người.

Hắn rất không vui, hận không thể lấy cái mũ trùm đầu che cô lại, không cho người khác nhìn.

Nhưng Giang Vô Ngôn đâu biết rằng, hầu hết ánh mắt đó là hướng về phía hắn.

Nhất là những chị gái lớp trên, càng như hổ rình mồi.

Tiểu thịt tươi chất lượng tốt như vậy không có nhiều ở đại học A, lại không tỏ ra lạnh lùng, nụ cười ngọt ngào ấm áp, ai nhìn mà không thích.

Đi được nửa đường thì bất ngờ có tiếng gọi.

"A La!"

Thanh âm ôn hòa, như rượu ủ lâu năm.

Giang Vô Ngôn quay đầu lại liền thấy một người chỉ thấp hơn mình một chút, đnag liếc mắt đưa tình về phía bên này.

Tô Cẩm Thư từ trong trí nhớ lục lọi một lúc, hóa ra là bạn cùng khóa Trịnh Lan, sau này làm nghiên cứu sinh và ở lại trường, vì thế mà lịch sự mỉm cười.

"Trịnh Lan, thật trùng hợp."

"Không phải trùng hợp."

Trịnh Lan lắc đầu, nhiệt tình nói.

"Tớ nghe bọn họ nói nhìn thấy cậu ở khuôn viên trường, còn tưởng bọn nó lừa tớ, sao cậu không qua chào hỏi một tiếng?"

Giang Vô Ngôn khẽ nheo mắt phượng, trong lòng nổi lên địch ý.