Ngủ cho đến khi mặt trời lên cao, ánh nắng chói lọi khiến mắt hơi nhức, Tô Cẩm Thư mới tỉnh dậy.
Sau đó thấy mình đang nằm trong ngực Lan Trạch.
Tô Cẩm Thư bủn rủn cả người, nàng tức giận nói.
"Đứng dậy!"
Lan Trạch ngẩng đầu, thò mặt qua hôn nàng, giọng điệu vô cùng nịnh nọt và lấy lòng.
"Nương tử, đêm qua tướng công lợi hại phải không?"
Tô Cẩm Thư từ chối trả lời vấn đề này, nàng kéo chăn gấm che đi thân hình trần trụi.
"Nương tử, nàng đừng giận."
Cái đuôi sau người liều mạng vẫy vẫy.
"Đã vậy đêm qua, nàng bảo ta dừng lại thì chi bằng trực tiếp gϊếŧ chết ta cho rồi."
Hắn nhào tới hôn nàng giống như một con cún, hôn cho đến khi tính khí nàng dịu xuống.
"Ta cam đoan với nàng, về sau không tùy tiện dùng thuật pháp nữa nhé? Nàng tha cho ta lần này đi."
Tô Cẩm Thư hoàn toàn không có biện pháp chống cự hắn, nàng giận dỗi nói.
"Eo ta sắp gãy rồi."
"Ta xoa xoa cho nàng!"
Lan Trạch lập tức bò dậy, lật người Tô Cẩm Thư lại và xoa bóp một cách nhẹ nhàng, cẩn thận.
Một cái nhấn này không khỏi lau súng cướp cò, hai người giằng co đến chiều mới ra ngoài.
Khi đi ra, Lan Trạch vẫn chưa giấu kĩ cái đuôi, thế là bị A Viên nhìn thấy.
Tiểu nha đầu lúc đó sung sướиɠ hét lớn "cha hồ ly" khiến Lan Trạch cười đến không thấy mặt trời.
***
Một nhà Trấn Quốc Hầu vinh sủng trường thịnh không suy, Cố Hòa Quang nuôi dạy tốt, bồi dưỡng ra hai trụ cột của nước nhà, cũng coi như có người kế thừa.
Tô Cẩm Thư cùng Lan Trạch đóng cửa,sống những ngày vui vẻ của riêng mình, ngày ngày du sơn ngoạn thủy, vô cùng hạnh phúc.
Công chúa và Trịnh Ngọc Lâm cũng không đến nỗi tệ lắm, nghe nói công chúa hàng đêm đổi tân lang, trong phủ nuôi hàng trăm trai tơ, mà Trịnh Ngọc Lâm sống lâu trăm tuổi, con cháu mãn đường.
Tô Cẩm Thư sống đến sáu mươi lăm tuổi thì mắc bệnh nan y, trước khi lâm chung, nàng nắm chặt tay Lan Trạch, nói với vẻ không yên lòng.
"Lan Trạch, nhớ rõ những gì chàng đã hứa với ta."
Lan Trạch cố nén nước mắt, hai vành mắt đỏ hoe.
"Ta nhớ kỹ, nàng cứ an tâm mà đi, ta tuyệt đối không tuẫn tình, sau này sẽ tiếp tục tu luyện."
Tô Cẩm Thư chạm vào mặt hắn, tạm biệt bằng một nụ cười.
Trước mắt lóe lên tia sáng trắng, cô đi đến một không gian tối tăm.
Tống Trường An xuất hiện bên cạnh cô, thấp giọng nói.
"Chúc mừng cô."
"Có thể xem cuộc sống của Lan Trạch sau khi tôi chết không?"
Tống Trường An trầm mặc một lát.
"Cô Tô, tôi khuyên cô tốt nhất đừng xem."
Mặt Tô Cẩm Thư biến sắc.
"Hắn chết rồi à?"
Tống Trường An thở dài, phất tay một cái, hình ảnh lập tức xuất hiện trước mắt.
Hiện lên là Lan Trạch trong hình thái hồ ly, hắn đang nằm phơi nắng trước một ngôi mộ gọn gàng sạch sẽ.
Trên bia mộ có khắc dòng chữ to "Ái thê Cố Trinh Nương chi mộ".
A Viên, lúc này đã là một người phụ nữ trung niên, mang theo một giỏ thức ăn đầy thịt bò kho và rượu gạo mới ủ đến gặp Lan Trạch.
Một người một hồ im lặng một lúc lâu, A Viên lên tiếng trước.
"Cha hồ ly, mấy ngày nay cha đi đâu vậy?"
"Ta chạy đến âm phủ một chuyến để xem sổ sinh tử, nhưng thật kỳ quái, vẫn không tra được linh hồn của nương con ở đâu."
"Nếu nương đầu thai chuyển thế thì chưa chắc được làm người, cũng chưa chắc không nhớ đến cha, cha hồ ly, cha cần gì phải làm những việc này?"
Đuôi Lan Trạch nhẹ nhàng ve vẩy.
"Cho dù nàng đầu thai thành người hay súc vật, thậm chí là bông hoa hay ngọn cỏ, cho dù nàng có nhớ hay không, nàng cũng là bạn lữ duy nhất của cha."
"Con không cần vì cha mà khổ sở, cha có linh cảm, sớm muộn gì cha cũng đợi được nàng."
A Viên không nhịn được bật khóc.
"Cha hồ ly, cha vì sao không nghe lời nương? Tập trung tu luyện thành tiên không tốt sao?"
"Thành tiên tất sẽ phải đoạn tình tuyệt ái, nhưng nếu quên nàng, trường sinh bất tử cũng có nghĩa gì đâu?"
***
Hình ảnh biến mất, Tống Trường An trầm mặc nhìn Tô Cẩm Thư lệ rơi đầy mặt.
"Cô không cần quá mức khổ sở, đây đã là kết cục tốt nhất cho Lan Trạch rồi."
Tống Trường An tái nhợt an ủi cô.
Một hồi lâu sau, Tô Cẩm Thư bình tĩnh trở lại, lãnh đạm nói.
"Đến lúc sang thế giới tiếp theo rồi sao?"
Tống Trường An khẽ gật đầu, chỉ tay hướng tới một cầu thang kéo dài vô tận lên những tầng mây.
"Cô Tô, nếu cô đã chuẩn bị xong thì lên đi."
Tô Cẩm Thư do dự một lúc, sau đó nhấc chân bước lên bậc thang.