Sắc Thụ Hồn Cùng

[TG1] Chương 18

Trịnh Ngọc Lâm tiếp tục van xin.

"Cho nên, cầu công chúa cứu ta lần này, đây không chỉ là cứu ta, ta và nàng phu phê như một, lợi thì cả hai đều lợi, thiệt thì cả hai cùng chịu. Nếu nàng không đồng ý, Trấn Quốc Hầu sẽ làm loạn đến ngự tiền, bức bách hoàng thượng chủ trì công đạo, ta sẽ bị trị tội khi quân, hoặc khiến nàng trở thành thê thϊếp, thậm chí… Dựa vào thế lực cùng binh quyền của Trấn Quốc Hầu, cũng không để nàng làm bình thê được…"

"Đã như vậy, tại sao chúng ta không trực tiếp làm theo yêu cầu của nàng ta, chẳng qua cũng chỉ là một cái danh thϊếp thất mà thôi. Công chúa, ta cam đoan với nàng, chúng ta chỉ là cho nàng ta một cái hư danh, ta đời này tuyệt đối không bước vào phòng nàng ta nửa bước…"

Công chúa đột nhiên ngồi thẳng người, đập tay lên bàn, tức giận nói.

"Trịnh Ngọc Lâm, ngươi tưởng ta là đồ ngốc sao?"

Chưa bao giờ thấy công chúa hung dữ như vậy, Trịnh Ngọc Lâm nhất thời sửng sốt.

"Ta là người như thế nào? Tiện phụ kia là ai? Muốn tiến vào phủ công chúa, xứng sao?"

Công chúa cười lạnh, không còn muốn che giấu tính khí của mình.

Trịnh Ngọc Lâm lắp bắp.

"Công chúa, bọn người Cố gia…"

"Đừng lấy Cố gia ra dọa ta!"

Công chúa dùng một lời đã vạch trần sự dối trá của hắn.

"Trịnh Ngọc Lâm, theo như ta thấy, không phải là nàng ta muốn gả vào, mà là ngươi muốn cưới phải không? Đường đường là phủ Trấn Quốc Hầu, muốn dạng con rể gì mà không được, tại sao phải một hai phải đem nữ nhi cho ngươi lấy làm thϊếp? Não làm từ mỡ heo sao?"

"Ta… Ta không phải…"

Trịnh Ngọc Lâm sợ hãi, tái mặt mà phủ nhận.

"Nếu Cố gia thật sự dám náo loạn đến ngự tiền, phụ hoàng lên tiếng, ta cũng bóp mũi mà nhận, trừ cái này ra, muốn ta chủ động đón nàng ta vào cửa, nằm mơ đi!"

Công chúa phun một tràng vào mặt hắn, ánh mắt sắc bén như dao.

Trịnh Ngọc Lâm sững sờ, không dám nói nữa.

Ngay chính hắn cũng không chắc những gì Cố Trinh Nương nói với hắn là thật hay chỉ là một giấc mộng.

Đúng vậy, tại sao hắn không nghĩ tới, hiện tại Cố Trinh Nương đã một bước lên mây, nàng thật sự sẽ vì cái gọi là tình cảm mà gả vào phủ công chúa làm thê thϊếp sao?

Kể cả khi nàng thật sự si tình luyến tiếc, liệu một nam nhân sát phạt quyết đoán như Cố Hòa Quang có nguyện ý đem muội muội vừa mới tìm được đưa vào hố lửa không?

Hắn nhạy bén phát hiện ra tình cảnh của mình hiện giờ, lập tức quỳ gối trước mặt công chúa và tự tát mình một cái thật mạnh.

"Công chúa, là ta ấm đầu, nhất thời bị tiện nhân kia hù dọa nên mới nhát gan nói ra những lời đại nghịch bất đạo, cầu công chúa đừng chấp nhặt những chuyện này với ta."

Công chúa lườm Trịnh Ngọc Lâm. Vì tướng mạo tuấn tú lại luôn dịu dàng kính cẩn, tha hắn lần này vậy.

Nàng nghĩ một hồi nhưng vẫn chưa yên tâm lắm nên lặng lẽ tiến cung, khóc lóc kể lể trước mặt hoàng hậu một phen, cầu hoàng hậu ra mặt đuổi cái tai họa ngầm tên Cố Trinh Nương.

Hoàng hậu hiểu ngay, vội vàng an ủi nàng, sau đó bí mật triệu Trấn Quốc Hầu phu nhân cùng Tô Cẩm Thư vào cung yết kiến.

Nhìn thấy Tô Cẩm Thư, hoàng hậu ôn hòa kéo tay nàng khen ngợi, sau đó làm bộ không biết mà hỏi.

"Tướng mạo xinh đẹp, tính tình lại dịu dàng, không biết ngươi đã có hôn phối chưa?"

Trước khi đến, Trấn Quốc Hầu phu nhân đã nói chuyện với Tô Cẩm Thư. Gạt đi nước mắt, bà nói.

"Nữ nhi của thần mệnh khổ, từ nhỏ đã không ở cạnh thần, sau đó gả cho một thư sinh, sinh hạ một nữ hài nhi trắng trẻo đáng yêu, nhưng thư sinh kia năm trước mắc bệnh hiểm nghèo, để lại nữ nhi làm quả phụ…"

Hoàng hậu lập tức hiểu phủ Trấn Quốc Hầu đây là tỏ ý không muốn dính dáng nên rất hài lòng, cũng chịu nể tình một phần.

"Quả là đáng thương, nhưng người đã khuất, người sống vẫn phải giữ bảo trọng. Tuổi trẻ còn đó, tuyệt đối không được khắt khe với bản thân quá mức mà nên hướng về tương lai."

Hoàng hậu lập tức hạ chỉ, nhận Cố Trinh Nương làm nghĩa nữ, vẫn dùng tên cũ, phong hào "Nhạc Âm công chúa", lại ban cho một phủ công chúa, cắt đứt mọi hiểm họa tiềm ẩn.

Đồng thời, hoàng hậu cũng đánh tiếng nhi tử của các quan văn võ trong triều cứ đến tìm, chỉ cần Cố Trinh Nương chọn được ai thì sẽ tự mình ban hôn, chuẩn bị đám cưới cho.

Một hồi phong ba tiềm tàng, cứ như vậy mà biến mất theo cách này.

Sau khi nghe tin, Trịnh Ngọc Lâm hoàn toàn chết tâm.

Hắn ở phủ hồn bay phách lạc, mượn rượu giải sầu. Lần này công chúa đã hoàn toàn vứt đi lớp ngụy trang, vênh mặt hất hàm với hắn, không còn dịu dàng ân cần như trước nữa.

Hắn không khỏi hoài niệm sự dịu dàng hiền lương của Cố Trinh Nương, khi nàng ở quê nhà lo liệu mọi việc cho hắn.

Uống đến khi chuếnh choáng say, sắc trời đã tối, có thị nữ đến mời hắn.

"Công chúa có lệnh, mời phò mã gia đi mau."

Trịnh Ngọc Lâm lấy lại tinh thần, thay một bộ quần áo đầy phong lưu phóng khoáng rồi vội vàng chạy đến, trong lòng tính toán dùng toàn bộ sức lực trên giường để dỗ công chúa.