Thấy nàng im lặng không nói gì, Lan Trạch tiến lại gần và nói tiếp.
"Vào đêm giao thừa, ta và ngươi đã có đυ.ng chạm da thịt, ngươi đã quên, nhưng ta thì không, Cố Trinh Nương, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta."
Tô Cẩm Thư dở khóc dở cười.
"Lan Trạch, ngươi sắp trở thành tiên yêu, ta chỉ là phàm nhân, làm sao có thể chịu trách nhiệm với ngươi?"
Lan Trạch vội vàng chạy tới, ôm lấy Tô Cẩm Thư hét to.
"Ta mặc kệ! Dù sao ngươi cũng không được phép ở cùng tên đó, ngươi là của ta."
Thân thể mềm mại trong tay ngay lập tức khiến tâm trí Lan Trạch loạn xạ.
Rối rắm cùng hoang mang mấy ngày qua đã tan thành mây khói, trong đầu chỉ có một ý niệm.
Chỉ cần có nàng, đừng nói tới không thể thành tiên, cho dù có tiêu tan ngàn năm tu luyện, cũng đáng giá.
Tô Cẩm Thư đẩy Lan Trạch nhưng hắn như kẹo cao su dính chặt lấy nàng, đẩy thế nào cũng không chịu buông, nàng đành phải dừng tay.
"Ta không phải muốn quay lại với Trịnh Ngọc Lâm."
Tô Cẩm Thư giải thích.
"Vậy lúc nãy là thế nào?"
Lan Trạch lẩm bẩm.
"Ta đã nghe thấy hết, hắn còn sờ tay ngươi! Mẹ kiếp, tìm chết mà!"
"Ta tự có tính toán."
Lan Trạch bỗng nhiên nghĩ thông suốt, hắn buông tay ra, chỉ vào cái hộp trong tay nàng.
"Chẳng lẽ rượu này…"
Tô Cẩm Thư cười ngọt ngào, không do dự nói thẳng.
"Đúng vậy, thuốc trong rượu sẽ khiến hắn vô sinh."
Sau đó còn bổ sung thêm một câu.
"Nghe nói còn có tác dụng phụ."
"Cái… Cái gì?"
Lan Trạch ngơ ngác hỏi.
"Không thể cứng lên được."
Tô Cẩm Thư nhìn hắn, cười đầy ẩn ý.
Nếu lúc này ở dạng nguyên hình, chỉ sợ lông trên người Lan Trạch đã dựng đứng cả lên.
Lan Trạch trầm mặc một hồi lâu rồi nói.
"Trinh Nương, ta là hồ ly, hồ ly cả đời chỉ nhận định một bạn lữ, tuyệt đối trung thành với bạn lữ."
"Cho nên?"
Tô Cẩm Thư nhướng mày.
"Cho nên ta tuyệt đối sẽ không phản bội ngươi, vứt bỏ ngươi. Ta không giống Trịnh Ngọc Lâm, ngươi cũng đừng nghĩ dùng thuốc dọa ta, đuổi ta đi, ta không sợ đâu."
"Ngươi không cảm thấy lòng dạ ta rắn rết sao?"
Tô Cẩm Thư hiếu kỳ hỏi.
Sự tình mà nàng làm ra, ở thời đại này có thể nói là kinh thế hãi tục.
Lan Trạch lắc đầu.
"Ngươi vậy thật đặc biệt, ta càng thích."
Tô Cẩm Thư thu lại ý cười, nghiêm mặt nói.
"Lan Trạch, ngươi là một con hồ ly rất tốt, không phủ nhận ta cũng có chút thích ngươi, nhưng ngươi có con đường riêng của mình. Đắc đạo thăng tiên, bao nhiêu người mơ ước chứ, ngươi không nên dễ dàng từ bỏ như vậy."
"Mà ta, chỉ là một phàm nhân, sinh ra như phù du, mệnh như sương mai. So với cõi trời vĩnh hằng, tình yêu ngắn ngủi chẳng đáng kể. Ta mong ngươi bình tâm, ngẫm nghĩ lại xem ta có đáng để ngươi làm vậy không. Sau khi ta chết, một mình ngươi cô đơn sống quãng đời còn lại, ngươi có hối hận hay không."
So với yêu quái, sinh mệnh của con người thật sự không đáng nhắc tới.
Cho hắn hạnh phúc ngắn ngủi, rồi để lại cho hắn nỗi cô tịch vô biên, ngay cả Tô Cẩm Thư còn không xác định được đó có phải là kết cục tốt nhất cho hắn hay không.
Nàng không có đáp án, chỉ có thể để Lan Trạch tự mình quyết định.
Lan Trạch sững người.
Hắn làm mọi thứ theo ý thích và bản năng, chưa bao giờ suy xét đến những điều này.
Đột nhiên, Tô Cẩm Thư thoát khỏi tay hắn và bước ra ngoài.
Hắn nhìn đôi tay trống rỗng dần trở nên lạnh lẽo, không còn hơi ấm của nàng.
Như một cơn gió thoảng qua, chẳng còn lại gì.
Từ lúc bắt đầu có linh thức, hắn đã coi việc tu luyện thành tiên là mục tiêu duy nhất của cuộc đời, thực lực cùng vận khí cũng sẵn sàng chiếu cố cho hắn. Hắn một đường xuôi gió xuôi nước, từ lâu đã vươn tới một tầm cao mà không ai trong huynh đệ tỷ muội khó có thể sánh kịp.
Hắn chợt nhớ đến Tam ca, Lan Tự, người xuất sắc nhất trong số bọn họ, cũng là đệ nhất thiên hạ.
Ba trăm năm trước, Lan Tự bỗng mê luyến một phàm nhân, vì nàng mà không ngại làm trái lời phụ thân, ly kinh phản đạo.
Lan Tự cùng nàng chung sống năm mươi năm. Sau khi nàng chết, Lan Tự cũng tuẫn tình*.
(E/N: tuẫn tình: chết vì tình (tự tử))
Lúc đó, Lan Trạch chỉ nghĩ Lan Tự thật ngốc, có cái gì hấp dẫn hơn việc thăng tiên đâu?
Tình yêu chẳng qua cũng chỉ như ảo ảnh trong mơ, thoáng qua trong phút chốc, có gì đáng để lưu luyến?
Nhưng hiện tại, dường như Lan Trạch đã hiểu.
***
Lại nói tới Trịnh Ngọc Lâm, lúc này hắn đang hưng phấn trở về phủ công chúa, bí mật nói chuyện với Trịnh Trương, cả hai đều vui mừng khôn xiết.
Dù vậy, Trịnh Trương vẫn có chút lo lắng.
"Công chúa thân là cành vàng lá ngọc, nếu người không muốn dung người thì làm sao?"
Trịnh Ngọc Lâm không thèm quan tâm.
"Nương không cần lo lắng quá. Cho dù công chúa có thế nào cũng là vì nàng quá coi trọng con. Việc để Trinh Nương hồi phủ đối với con trăm lợi, không có hại, con sẽ cùng nàng nói chuyện, nàng sẽ hiểu thôi."
Cho dù công chúa xuất thân từ hoàng tộc và có địa vị cao quý, nàng có thể đắc ý bao lâu nếu không có hắn che mưa chắn gió cho nàng.
Trịnh Ngọc Lâm trong lòng đã mơ đến cảnh tượng trái ôm phải ấp kiều thê mỹ thϊếp, con đường làm quan thuận lợi, quyền lực tràn đầy. Khuôn mặt tuấn tú nhiễm ý cười, kiêu hãnh mà đi tìm công chúa.