Sắc Thụ Hồn Cùng

[TG1] Chương 14

Cố Hòa Quang tỏ vẻ không vui.

"Một tiểu nhân ham vinh hoa phú quý có cái gì đáng để nói chuyện? A Âm nghe lời, chờ chúng ta xử lý tên Trịnh Ngọc Lâm kia xong sẽ tìm cho muội một tướng công phẩm hạnh liêm chính."

Trấn Quốc Hầu phu nhân cắt ngang lời hắn.

"Hòa Quang, việc này nghe theo ý muội muội con, nhưng mà Lục công chúa kiêu ngạo ương ngạnh, để nàng biết chỉ sợ lại đại náo một trận. Vậy đi, con tìm một cái cớ hẹn Trịnh Ngọc Lâm tới đây."

Sau khi bàn bạc, Trấn Quốc Hầu phu nhân mời tú nương nổi tiếng nhất kinh thành về, may hàng chục bộ đồ du xuân ngay trong đêm, sau đó chế tác vô số trang sức quý giá cho Tô Cẩm Thư và A Viên.

Người đẹp nhờ lụa ngựa đẹp nhờ yên, thân thể này của Tô Cẩm Thư vốn là có tám phần dung mạo, sau khi thay trang phục liền hoa dung nguyệt mạo, tràn đầy phong lưu.

Cố Hòa Quang tìm Trịnh Ngọc Lâm, chỉ nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, hẹn hắn đến chùa một lát.

Cố Hòa Quang tuy là quan nhị phẩm nhưng trong tay lại nắm binh quyền. Trịnh Ngọc Lâm cũng bám theo vài lần nhưng đều không thành. Lần này bỗng nhiên có cơ hội, hắn vội vàng chạy tới chỗ hẹn.

Ngôi chùa nhỏ rất yên tĩnh, Trịnh Ngọc Lâm một thân áo trắng yên lặng ngồi chờ trong phòng trà.

Không lâu sau, một nữ nhân xinh đẹp bước vào.

Trịnh Ngọc Lâm đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là nghi ngờ, cuối cùng chuyển sang kinh hoảng, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.

"Nàng… Nàng là Trinh Nương?"

Sao lại thế này? Không phải nương nói đã giải quyết xong chuyện với Cố Trinh Nương, đối phương tuyệt đối sẽ không bao giờ dây dưa nữa sao?

Còn nữa, làm sao Cố Trinh Nương bám được vào cây đại thụ Cố Hòa Quang này được? Làm sao nàng có thể diện một chiếc váy sang trọng như vậy?

Trịnh Ngọc Lâm nửa ngạc nhiên nửa nghi ngờ.

Tô Cẩm Thư lấy khăn tay che mặt, thấp giọng nức nở.

"Tướng công, ta tự biết mình căn bản không xứng với tướng công, tâm tư vốn dĩ đã chết, chỉ nghĩ làm sao nuôi nấng A Viên thật tốt. Nhưng cách đây không lâu, ca ca tìm được ta, đưa ta tới kinh thành nhận tổ quy tông, ta mới nảy ra ý nghĩ xằng bậy, muốn gặp xem tướng công có mạnh khỏe không?"

Hai mắt Tô Cẩm Thư rơm rớm, dịu dàng không thể tả, nhìn thấy mà thương.

Trịnh Ngọc Lâm dao động, hắn hỏ.

"Nàng nói ca ca là… Cố đại nhân?"

Tô Cẩm Thư khẽ gật đầu, nàng lấy khăn tay nhẹ lau khóe mắt, nước mắt vậy mà vẫn cứ ứa ra.

Sai lầm rồi, rắc tiêu lên khăn nhiều quá.

Trịnh Ngọc Lâm sắc mặt biến hóa không ngừng, cuối cùng đổi thành dáng vẻ dịu dàng.

"Trinh Nương, nàng không hận ta sao?"

Thật ra, Trịnh Ngọc Lâm đã hối hận.

Lúc trước đỗ trạng nguyên, thành thân với công chúa, hắn thật có thể nói là xuân phong đắc ý.

(E/N: xuân phong đắc ý: cảm giác đỗ công danh, sự nghiệp phất lên, mỹ mãn trong tình yêu, hôn nhân)

Nhưng không được bao lâu, hắn phát hiện chức vị phò mã này chỉ đẹp mặt ngoài, không có lợi ích nào cả.

Thứ nhất, theo thông lệ của triều đại, phò mã không có thực quyền, cũng không có khả năng bò lên cao cho dù có tài giỏi đến đâu.

Thứ hai, công chúa mỹ mạo thanh tú, rất quan tâm hắn nhưng ham muốn độc chiếm quá mạnh, không cho phép hắn nhìn nữ nhân khác. Một lần say rượu, hắn chọc ghẹo nha hoàn thì ngay ngày hôm sau, trước mặt mọi người, công chúa đánh chết nha hoàn đó, không màng đến thể diện của hắn.

Trong lòng HẮN cũng không khỏi oán trách Cố Hòa Quang, nếu đối phương sớm tìm Tô Cẩm Thư nhận thân thế thì hắn đâu đến nỗi phải rơi vào tình cảnh như vậy?

Tô Cẩm Thư nhẹ giọng đáp.

"Tướng công, chàng còn nhớ trước đây từng dạy ta một đoạn thơ Nhạc phủ không?"

Trịnh Ngọc Lâm sửng sốt.

"Cái gì?"

Tô Cẩm Thư quỳ xuống trước mặt hắn, dõng dạc đọc.

"Thướng sơn thái my vu,

Há sơn phùng cố phu.

Trường quỵ vấn cố phu:

"Tân nhân phục hà như?"

"Tân nhân tuy ngôn hảo,

Vị nhược cố nhân xu.

Nhan sắc loại tương tự,

Thủ trảo bất tương như.

Tân nhân tòng môn nhập,

Cựu nhân tòng các khứ.

Tân nhân công chức kiêm,

Cố nhân công chức tố.

Chức kiêm nhật nhất thất,

Chức tố ngũ trượng dư.

Tương kiêm lai tỷ tố,

Tân nhân bất như cố."*

(E/N: Bài thơ trích trong "Ngọc đài tân vịnh", là một bài thơ tự sự, tả người vợ bị chồng bỏ, vô tình gặp lại, hỏi người mới của chồng thế nào. Thông qua đoạn đối đáp có thể thấy được phẩm chất tốt đẹp của người phụ nữ lao động nhưng lại vô cớ bị chồng bỏ, qua đó còn cho thấy sự bất bình đẳng trong xã hội thời đó.

Dịch (bản dịch của Ngô Văn Bằng)

Lên núi hái cỏ thơm,

Xuống núi gặp chồng cũ.

Kính chào, hỏi chồng rằng:

"Vợ mới lại thế nào?"

"Người mới tuy khéo lời,

Dung hạnh kém người xưa.

Nhan sắc như nhau cả,

Tay nghề chẳng khéo bằng.

Người mới vào cửa chính,

Người cũ ra cửa sau.

Người mới dệt lụa vàng,

Người cũ dệt lụa trắng.

Lụa vàng ngày bốn trượng,

Lụa trắng được hơn năm.

So sánh lụa trắng vàng,

Người mới chẳng bằng xưa.")

"Đương nhiên thϊếp biết mình không thể so với công chúa, nhưng tướng công trong lòng thϊếp, vĩnh viễn không ai có thể thay thế."

Tô Cẩm Thư biểu hiện vô cùng đau khổ, thương tâm muốn chết.

Vẻ mặt Trịnh Ngọc Lâm vô cùng kinh ngạc, hắn đến gần nắm lấy tay Tô Cẩm Thư, trong đầu nảy lên một suy nghĩ lớn mật.