Tỉnh Giang Ninh có một nơi gọi là Đào Hoa Trấn. Hàng năm cứ vào độ tháng ba tháng tư, hoa đào sẽ nở rộ khắp phố lớn ngõ nhỏ, lúc hoa rơi cực kỳ rực rỡ, đẹp không sao tả xiết. Đi dạo trong biển hoa một lúc cũng khiến y phục nhuốm mùi thơm nồng, lưu trên đó đến ba bốn ngày cũng không mất đi.
Tốp ba tốp năm du khách cùng các thi văn đều chọn trấn hoa đào làm nơi du ngoạn.
Trấn này không lớn, phạm vi chẳng qua cũng chỉ có bảy tám dặm và hơn 600 hộ sinh sống tại đây.
Địa phương nhỏ đến thế nào cũng chia thành ba tầng lớp. Ở Đào Hoa Trấn, phía đông là nơi của dân thường còn phía tây là nơi những kẻ hạ lưu thường xuyên lui tới.
Cách phía Tây không xa là nhà của người đàn bà tên Trịnh Trương, góa chồng từ thời niên thiếu. Thị một lòng hương khói cho người chồng đã mất, thủ tiết cũng đã hơn 20 năm, hàng xóm ai ai cũng thương cảm.
Những năm nạn đói mất mùa, nhiều người tị nạn đến tìm nơi nương nhờ. Trịnh Trương đã tận dụng cơ hội – đổi một túi kê lấy một nha đầu ngốc nuôi làm con dâu cho nhi tử nhà mình.
Nha đầu tuổi còn quá nhỏ, ngoài họ Cố thì không nhớ được gì khác. Trịnh Trương đặt cho nàng một cái tên, Cố Trinh Nương.
Đây cũng có ý mong nàng sẽ luôn an phận, chung thủy với chồng.
Cố Trinh Nương càng lớn, dung mạo càng xuất sắc, lại cần kiệm đảm đang. Trịnh Ngọc Lâm, nhi tử nhà họ Trịnh, cũng thích nàng, ngay khi đủ tuổi liền thuận lý thành chương, hắn cưới nàng về làm vợ.
Trịnh Ngọc Lâm chịu khó miệt mài sách vở nên thành thân chưa được bao lâu đã đỗ tú tài. Ngày nữ nhi A Viên chào đời, tin báo cũng vừa vặn truyền đến, Trịnh Trương cao hứng, nước mắt tuôn như mưa.
Trịnh Ngọc Lâm không vì đó mà kiêu căng tự mãn, tiếp tục vùi đầu khổ luyện. Sau sinh nhật hai tuổi của nữ nhi, hắn cảm thấy thời cơ đã chín muồi nên thu dọn tay nải vào kinh ứng thi.
Trịnh Ngọc Lâm đi chưa được bao lâu, Cố Trinh Nương trong lúc làm ruộng đã vô ý mắc mưa, sốt cao và bất tỉnh nhân sự.
Tô Cẩm Thư mở mắt.
Chỉ có bốn bức tường vây quanh cùng một ngọn đèn dầu le lói ở đầu giường.
Tô Cẩm Thư cau mày, cúi đầu nhìn xuống thân thể.
Một thân áo váy khô cứng, bàn tay thô ráp, vừa nhìn là đã biết nguyên chủ thường làm việc nặng.
Đây là, đã xuyên qua rồi sao?
Một người đàn ông xuất hiện trước mắt, chính là tên hôm qua đã khởi xướng mọi chuyện.
Tống Trường An vẫn mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây, cúc áo trên cùng đã được gài lại.
Sạch sẽ, thơm tho, vẫn là bộ dáng cấm dục như cũ.
"Cô Tô, thật xin lỗi vì đã tùy tiện kéo cô vào hệ thống này."
Tô Cẩm Thư cười lạnh một tiếng, ngồi dậy.
"Hệ thống gì?"
Tống Trường An trầm giọng giải thích.
"Tôi là Tống Trường An, là người hướng dẫn nhiệm…"
Tống Trường An lưu loát nói cho Tô Cẩm Thư hiểu rằng, hệ thống này gồm mười thế giới, mỗi thế giới đều có cốt truyện riêng.
Đặc sắc ở chỗ, những cốt truyện này, không có ngoại lệ, đều là ngược văn.
Mà nhiệm vụ của Tô Cẩm Thư chính là xuyên thành nữ chính, công lược nam phụ, phản ngược nam chính.
"Cần phải cho nam phụ một kết cục viên mãn, đồng thời khiến nam chính thống khổ ở mức độ nhất định thì mới có thể kết thúc thế giới."
"Nếu không làm được thì sao?"
Trước câu hỏi của Tô Cẩm Thư hỏi, Tống Trường An chần chừ một lúc.
"Nếu không thể hoàn thành…"
Sẽ vĩnh viễn lưu lại ở thế giới này cho đến khi chết đi.
"Quên đi, không muốn biết."
Tô Cẩm Thư mất kiên nhẫn xua tay.
"Chỉ sau khi hoàn thành tất cả các thế giới, cô mới có thể trở về thế giới thực."
Tống Trường An kết thúc bài giải thích của mình.
"Không có bàn tay vàng sao?"
Tô Cẩm Thư lại hỏi.
"Cái gì?"
Tống Trường An khẽ nhíu mày.
"Xuyên qua không phải đều có bàn tay vàng sao? Chẳng lẽ ngoài việc giải thích thì anh không còn công dụng gì khác?"
Ánh mắt Tô Cẩm Thư nhìn Tống Trường An đầy phản cảm cùng ghét bỏ.
"Không có."
Tống Trường An cúi đầu đeo một chiếc vòng ngọc lục bảo tinh xảo quanh cổ tay Tô Cẩm Thư.
"Tôi sẽ truyền ký ức của nguyên chủ cho cô. Sau này nếu có điều gì không rõ, kéo vòng này ba lần, tôi sẽ lập tức xuất hiện."
Tô Cẩm Thư xua tay.
"Cút đi."
Tống Trường An mở miệng tính nói gì đó nhưng lại thôi, biến mất vào hư không.
Tâm trạng Tô Cẩm Thư cực kỳ tốt, thôi thì tới đâu hay tới đấy, coi như là đang tham gia trò chơi dài ngày vậy.
Chỉ hy vọng trò chơi này có chút thử thách, đừng có thiểu năng như lời tên kia nói là được.
Nhưng mà… nếu nam phụ vừa già vừa xấu, không có cách nào xuống tay thì làm sao bây giờ? Nghĩ đến vấn đề này, Tô Cẩm Thư không khỏi có chút nhức răng.
Vòng tay khẽ rung lên, ký ức của nguyên chủ tràn về.
Chẳng qua cũng chỉ như câu chuyện xưa của Trần Thế Mỹ*.
(E/N: Trần Thế Mỹ - nhân vật trong án "Bao Công xử trảm Trần Thế Mỹ", là thư sinh nghèo khó đã có vợ là Tần Hương Liên cùng hai đứa con. Nhờ vợ hết lòng dốc sức làm lụng mà Trần Thế Mỹ có đủ kinh phí lên kinh thi cử và đỗ trạng nguyên. Công chúa vừa gặp đã phải lòng Trần Thế Mỹ, Thái hậu cũng rất ưng ý tân trạng nguyên nên tác hợp cho hai bên. Trần Thế Mỹ thấy vậy liền ruồng bỏ vợ con, chối bỏ quá khứ, trở thành phò mã.)