Chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chị Leah sẽ chơi trò đùa dai với mình.
Oa oa oa ---
Quả táo to.
Cô cần quả táo to.
Chỉ có quả táo to lớn mọng nước, ngọt ngào không thôi mới có thể xoa dịu nội tâm quá mức bi thương của cô.
Quý Dữu bi thương được vài giây thì bỗng nhiên nhận được tin mời, vừa thấy hóa ra là phòng tuyển sinh ở tinh cầu Lãm Nguyệt gọi tới.
Trong nháy mắt, bi phẫn và thương tâm của Quý Dữu đã bị vứt lên chín tầng mây ngay lập tức, cô nâng cao tinh thần, còn chải vuốt đầu tóc lộn xộn của mình một lượt, xác định dáng vẻ và vẻ mặt của mình không có bất kỳ vấn đề gì mới nhanh chóng nhận tin mời.
Đối diện với màn hình thực tế ảo có ba vị phỏng vấn đang ngồi: Người đàn ông trung niên đầu hơi trọc, người phụ nữ trung niên với vẻ giỏi giang và một vị giảng viên già có khuôn mặt hiền từ.
Đầu tiên là Quý Dữu chuyện trò với người đàn ông trung niên, đối phương tự giới thiệu là chủ nhiệm của phòng tuyển sinh, người đàn ông tung ra vấn đề đều có liên quan tới chính phủ, Quý Dữu trả lời từng vấn đề một, sau khi trả lời xong, đối phương không tỏ bất kỳ thái độ gì.
Người phụ nữa trung niên giỏi giang lại nói nhiều hơn, hỏi xong những vấn đề liên quan còn dò hỏi yêu thích thường ngày của Quý Dữu, biểu hiện của Quý Dữu thật sự ngoan ngoãn, nghiêm túc kiên nhẫn trả lời từng vấn đề.
Lúc sau, đến phiên giảng viên già.
Nhìn gương mặt hiền từ của giảng viên già lại im lặng không nói dẫn tới việc trong lòng Quý Dữu hơi hoảng loạn không kiềm chế được.
Nửa ngày.
Đột nhiên giảng viên già hỏi: “Theo tôi được biết ban đầu sau khi cô được trường chúng tôi gửi giấy báo trúng tuyển lại bị người từ chối, thế nhưng hiện tại còn tính toán thông qua thủ đoạn tài trợ tiến vào trường chúng tôi, cô có rắp tâm gì?”
“……” Giảng viên già này nhìn thì hiền lành không ngờ khí thế tới ùn ùn, vấn đề đầu tiên liền ép hỏi Quý Dữu, hơn nữa khi ông ta hỏi chuyện thì trong mắt đã tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo, làm người không rét mà run…… Quý Dữu cắn cắn môi mới trả lời: “Tôi muốn đứng lên một lần nữa ở nơi tôi đã té ngã, tôi cho rằng đây là tự do của tôi. Hơn nữa tôi không cho rằng trên người mình có tội. Có khả năng ngài sẽ nói dưới tình huống chứng cứ và pháp luật đều đã phán quyết, cho dù như thế nào thì tôi cũng không chống chế được tội danh trên người mình. Nhưng tôi muốn nói một câu cổ ngữ: Là vàng thì sẽ sáng lên. Mà chân tướng --- Cũng có một ngày tra ra được manh mối.”
Giảng viên già đó cả giận: “Cho đến bây giờ vẫn còn muốn giảo biện! Cô là kẻ không tài không đức không xứng làm học sinh tôi dạy dỗ! Một phiếu này tôi không thông qua.”
Hốc mắt của Quý Dữu bỗng dưng đỏ lên. Nhưng cô cắn chặt răng chịu đựng không thể hiện ra thái độ yếu đuối cầu toàn dù chỉ chút ít.
Bầu không khí cứng lại rồi.
Quý Dữu đã suy xét tới, nếu không thông qua học viện quân sự ở tinh cầu Lãm Nguyệt thì mình còn có đường lui gì? Trong tinh cầu Lãm Nguyệt thì học viên quân sự là một nhà độc đại, ngoài ra còn có một khu đại học công lập khác, nhưng trường đại học này là trường nông nghiệp, nói cách khác là cải tiến cây nông nghiệp. Đồ ăn thiên nhiên ở thời đại tinh tế bây giờ rất thưa thớt vì bị ảnh hưởng rất lớn do hoàn cảnh, liên minh cũng tăng thêm kinh phí nghiên cứu cây nông nghiệp thiên nhiên theo từng năm --- Đại học nông nghiệp này năm nay suất ghi danh rất cao.
Phải ---
Phải sửa nguyện vọng sang trường nông nghiệp sao?
Quý Dữu càng nghĩ nhiều thì trong lòng cô càng dâng lên sự uất ức, khổ sở, phẫn nộ, gì đều không còn, chỉ còn lại mớ rối rắm trên mặt.
Ai!
Vận mệnh đã như vậy.
……
Quý Dữu vừa mới nhụt chí thì lại nâng cao tinh thần tiếp, nghĩ thầm: Không nhất định, đi học trường nông nghiệp vẫn có thể đi đường vòng cứu quốc mà.
Sau đó ---
Quý Dữu bỗng nhiên nghe thấy một giọng nữ đầy giỏi giang: “Tôi đồng ý bạn học Quý Dữu vào trường. Học viện quân sự tinh cầu Lãm Nguyệt của chúng tôi hoan nghênh mỗi một sinh viên hiếu học, có lòng hướng tới.”
Giảng viên già: “Mục Kiếm Linh, cô ---”
Vị nữ giảng viên Lục Kiếm Linh có tên hơi đặc biệt này là người cực kỳ cao ngạo lạnh lùng, sau khi cô nhàn nhạt nhìn lướt qua giảng viên già hình như đang nổi trận lôi đình xong thì cũng không để ý tới thái độ kêu gào của vị giảng viên già nữa.
Chủ nhiệm phòng tuyển sinh ở bên cạnh cũng nói: “Tôi cũng đồng ý bạn học Quý Dữu này vào trường. Rốt cuộc thì --- danh sách tài trợ năm nay còn chưa đủ đâu……” Nói cách khác, thêm một sinh viên là thêm một phần phí tài trợ vào sổ a.
“Hai người!”
“Vớ vẩn!”
Giảng viên già bị chọc giận bèn rời khỏi chỗ ngồi.
Hai phiếu.
Được thông qua.
Mất nửa ngày Quý Dữu vẫn chưa phản ứng lại được về chuyện vừa rồi đã xảy ra cái gì.
Sau đó ---
Cô nhận được thông báo trúng tuyển, trên giấy thông báo có một dòng ghi chú rõ ràng: Phí tài trợ 1 triệu, 15 ngày sau khi đưa giấy thông báo xin mời nộp đầy đủ trong thời gian làm việc.
15 ngày sau chính là ngày khai giảng chính thức của tinh cầu Lãm Nguyệt.
Phỏng vấn kết thúc.
Quý Dữu: “……”
Tôi là ai?
Tôi ở đâu?
Tôi làm gì?
--- Chẳng lẽ, đây gọi là ‘núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng’ sao?
***Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng: Bản convert ‘Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’. Câu này trong bài thơ ‘Du Sơn Tây Thôn’. Ý của văn cảnh này là giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt tưởng như không còn đường đi nữa thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt lại phát hiện thấy trong bóng râm của rặng liễu xanh mát có một khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sác màu và một thôn trang thanh bình yên ả. (sưu tầm)
Nói ngắn lại:
Quý Dữu được học viện quân sự tinh cầu Lãm Nguyệt tuyển chọn.
Tiêu 1 triệu điểm tín dụng là trúng tuyển.
Muốn khóc ---
Cô muốn khóc quá.
Sau đó Quý Dữu thật sự rớt nước mắt. Nước mắt không tiếng động cứ một giọt, một giọt, một giọt…… Nhẹ nhàng rơi xuống.
***Không tiếng động: Bản convert là ‘Vô thanh vô tức’.
“Tiểu Dữu, em đã biết chưa? Chị…… Chị được trúng tuyển vào học viện quân sự tinh cầu Lãm Nguyệt đấy.”
“Thật đấy.”
“Em xem, em xem đi, em mau xem đi --- giấy thông báo vừa mới ra lò thôi, còn rất mới mà……”
Cô rớt nước mắt loạch xoạch, nụ cười trên khóe miệng càng cong hơn; trong giọng nói ngập tràn ý vui và nhảy nhót, càng giống như hùng ưng lần đầu được giương cánh bay lượn trên bầu trời, vui sướиɠ vô cùng……
Có lẽ là cảm xúc của Quý Dữu quá nóng bỏng, quá sức cuốn hút nên thiếu nữ vẫn luôn an tĩnh ở trong thiết phiến hình như phát hiện ra, bỗng nhiên cô gái đứng dậy lên nhìn vào tường vây bên cạnh đang giam cầm mình, cô gái phát hiện nơi đó có một tia sáng ngời.
Tia sáng rất nhỏ nhưng thật nóng, thật ấm áp.
Thiếu nữ đứng bên cạnh tia sáng chợt hiện lên đó trong chốc lát thì nghe thấy được giọng nói của Quý Dữu.
Quý Dữu nhẹ nhàng kể: “Tiểu Dữu, chị nói cho em một tin rất tốt nhé: Từ nay về sau chúng ta sẽ tiến vào học viện quân sự ở tinh cầu Lãm Nguyệt đấy! Tới nơi đó rồi chúng ta cần làm được từ nơi nào té ngã thì từ nơi đó đứng dậy! Chỉ cần chúng ta không chết, ai cũng đừng nghĩ đánh ngã chúng ta!”
Trong mắt thiếu nữ hiện lên ánh lệ lấp lánh rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng ạ!”
“A!”
“Tiểu Dữu!”
“Thế mà em có thể nói được này!”
“Không ăn Điệp Mật thế mà em có thể nói được đấy!” Quý Dữu sợ hãi.
Thiếu nữ mỉm cười ngọt ngào: [Chị ơi…… Em cảm giác được chị đang gọi em cho nên mới chạy đến vách tường bên cạnh nghe xem nhìn xem có phải là thật hay không, không nghĩ tới lại là sự thật. Hôm nay cũng có thể nói chuyện với chị, em vui quá.]
Quý Dữu há to miệng, hận không thể rống ra tiếng: [A a a…… Cô gái của chị ơi! Em không nắm bắt trọng điểm nha! Trọng điểm là chúng ta không ăn Điệp Mật, không tốn một đồng nào mà em cũng có thể nói chuyện được!!! A a a……”
Phải biết rằng tối hôm qua vì để Tiểu Dữu nói chuyện nên cô mới cắn răng quyết tâm bỏ ra 100 nghìn điểm tín dụng mua Điệp Mật.
Hiện tại ---
Thế nhưng không tốn tiền.
Điều này giải thích cái gì?
Giải thích rằng cho dù không tiêu tiền cũng có thể làm Tiểu Dữu thuận lợi trò chuyện với mình nha.
Tin tức này thật sự khiến người ta quá vui vẻ và hưng phấn.
[Vâng!]
[Em rất vui vẻ.]
[Chị ơi……]
[Nếu có thể vẫn luôn nói chuyện được với chị mà không phải tiêu tiền thì về sau chị sẽ không cần vất vả kiếm tiền như vậy nữa.]
Trong mắt Quý Dữu lấp lánh tia sáng:
Nhất định có thể.
Nhất định là có biện pháp.