Ngay lập tức ---
Fans rảnh tới phát chán cũng theo nhau ồn ào nói: “Không chỉ ăn tường, còn phải mặc đồ nữ nữa!”
“Đúng!”
“Đúng!”
“Đúng!”
“Mặc đồ nữ!”
“Mặc đồ nữ!”
“Mặc đồ nữ!”
A Đại nhìn mọi người đang bày tỏ ý kiến thì nghĩ thầm mấy người này đúng là ngu xuẩn, cái cửa tiệm này thì có cái gì? Vừa rồi anh ta nhìn lướt qua là biết vốn dĩ không có đồ vật gì tốt cả, cũng chỉ có mấy vòng trang sức làm từ hạt Thảo Quả không đáng giá tiền mà thôi.
Hạt Thảo Quả có thể có giá trị gì chứ?
Ăn tường?
Mặc đồ nữ?
Tất cả chỉ là chút lòng thành!
Những lời thề độc quả thực A Đại bị tức mà thuận miệng nói ra! Trong lòng cũng không hoảng hốt! Anh ta cười hì hì nói: “Mặc đồ nữ thì mặc đồ nữ! Nhưng nếu không có bảo bối nào thì mọi người sẽ thế nào?”
“Chúng ta cũng ăn tường!”
“Chúng ta cũng mặc đồ nữ!”
“Toàn bộ chúng ta múa thoát y!”
A Đại nghe thấy thế cười hì hì: “Được! Đánh cuộc vụ này! Chúng ta đánh cuộc luôn!”
Giải quyết dứt khoát!
A Đại lập tức xoay người trở lại tiệm nhỏ của Quý Dữu. Theo anh ta bước vào lần nữa, màn ảnh nhắm ngay vào tiệm nhỏ chưa nổi mười mét vuông, đôi mắt các khán giả trước màn hình nhìn thẳng vào kệ để hàng đơn sơ.
Chỉ thấy ---
Trên kệ để hàng bày mấy cái vòng cổ linh tinh.
1 chiếc.
2 chiếc.
3 chiếc.
……
Đáng thương nha, chỉ có 9 chiếc vòng!
Tòa bộ cửa tiệm chỉ mới có 9 chiếc vòng, chủ tiệm này nghèo đến mức không có đồ để bán sao? Hay là nhóc con nào muốn chơi đồ hàng cho vui vậy?
Tiếp theo ---
A Đại liền cười nói: “Cho mọi người nhìn một cái vòng cổ gần nhất, mọi người xem --- đi theo tôi đào được nhiều bảo vật như vậy thì mọi người cũng có chút kinh nghiệm chứ? Mọi người nói một câu xem chất liệu làm vòng cổ là cái gì?”
Khán gia nghe vậy liền cẩn thận đi nhìn.
Rất nhiều người đã nhận ra chất liệu của chiếc vòng này là hạt Thảo Quả bình thường, chính là loại cỏ dại sống được ở bất kỳ hoàn cảnh nào lớn lên ở dã ngoại kết ra hạt. ---
Thứ này ---
Quả thực là ném ra đường cũng không ai muốn nha!
Khán giả trong nháy mắt ngậm miệng.
Gần như A Đại không cần đợi có người trả lời liền cười nói: “Hạt Thảo Quả!”
“Không sai!”
“Chất liệu của nó chính là hạt Thảo Quả!”
“Hạt thảo quả là cái gì mọi người đều biết đúng không? Tin rằng các khán giả ngồi trước màn hình cũng không cần tôi giới thiệu nhiều làm gì.” Ngoài miệng nói vậy, biểu tình trên mặt nhìn cũng rất nghiêm túc nhưng kỳ thật trong lòng A Đại đã vui muốn nở hoa, đặc biệt là nhìn đến các khán giả á khẩu không trả lời được, nghĩ đến lúc nữa có thể nhìn thấy hàng đống người múa thoát y cùng nhau…… Hình ảnh đó, ai nha quá đẹp đi, không giám nhìn ---
Trong lòng A Đại càng vui vẻ hơn, trên mặt anh ta vẫn duy trì sự nghiêm túc nói: “Hạt Thảo Quả trừ việc có ngoại hình ưa nhìn thì bản thân không chút giá trị gì. Hiện tại mỗi người trong chúng ta có phải nghĩ đến chủ tiệm này muốn hố người không? Khẳng định mọi người muốn nói gì tới tên thương nhân lòng dạ hiểm độc này không? Mau cút nhanh con bê cho ta! Chạy xa, cút rất xa cho ta không?”
“Chính xác!”
A đại đầu tiên khẳng định mọt câu: “Hạt Thảo Quả cũng dám lấy ra bán! Đúng là xấu hổ mất mặt! Kẻ lòng dạ hiểm độc cũng không giám bán như vậy!”
“Ha ha ha……”
23333……”
***23333: Là mã biểu tượng cảm xúc của diễn đàn Maopu, nghĩa là hahaha vì số 2 giống như cái miệng, số 3333 đại diện cho biểu tượng tiếng cười, giống như zzz đại diện cho biểu tượng của giấc ngủ (được tổng hợp từ hinative.com)
“Lêu lêu lêu……”
Trên màn hình, đầy những bông tuyết giống như làn đạn phát ra biểu đạt nên tâm tình của người xem.
Nhưng mà ---
A Đại bỗng nhiên xụ mặt chuyển đề tài: “Nhưng không? Hôm nay tôi muốn nói cho mọi người biết một chút chính là mọi người thấy người ta bán hạt Thảo Quả cũng xin đừng nóng vội mắng chửi người! Kỳ thật nha --- cửa tiệm này bày bán không phải hạt Thảo Quả mà là tay nghề!”
“Ha?”
“Ha?”
“Ha?”
Trong màn hình đầy những dấu chấm hỏi.
A Đại cũng không úp mở, anh ta đem màn ảnh nhắm ngay một viên hạt châu trong đó, tại cameras chất lượng cao không góc chết toàn phương vị 360 độ chiếu thẳng vào, mỗi một chi tiết trong hạt châu hiện lên rõ ràng ---
“Mọi người nhìn này ---”
“Tê ---”
Nhìn theo màn hình của A Đại, mọi người không khỏi hít một hơi!
Cái tay nghề này!
Cái trình độ này!
Quả thực quá tuyệt!
Cho dù kẻ dốt đặc cán mai không có bất kỳ năng lực giám định và thưởng thức khi nhìn thấy hình điêu khắc trên hạt châu cũng không nhịn được trừng to đôi mắt, gần như không thể tin được cảnh tượng trước mắt, thế nhưng đó là hình điêu khắc trên hạt Thảo Quả nho nhỏ!
Chỉ thấy ---
Mặt trên hạt Thảo Quả có đường kính ước chừng 1.5cm, nhụy hoa màu vàng nhạt, cành lá màu xanh đậm, hoa hướng dương tươi mát nở rộ --- sinh động như thật, phảng phất như hiện ngay trước mắt, các khán giả có thể cảm nhận được trong đóa hoa tràn trề sinh mệnh lực, nơi đó tựa như ẩn chứa một hạt giống, gần như trong tương lai không lâu sẽ sinh sôi mọc ra từ trong lòng đất!
Này ---
Quả thực quá tuyệt!
“Trình độ điêu khắc này! Tuyệt đối ở cấp đại sư!” Vẻ mặt A Đại đầy tán thưởng nói, mới đầu anh ta chỉ muốn dẫn dắt người xem tùy ý thưởng thức nhưng theo màn ảnh tiến đến gần, tự mình cẩn thận quan sát nghiên cứu, anh ta phát hiện hình khắc họa trên hạt Thảo Quả này còn muốn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của anh ta!
Trình độ này! Có phải đại sư nghệ thuật nào có thời gian nhàn hạ rảnh rỗi mân mê điêu khắc ra tới không?
Nhưng ---
Là ai chứ?
A Đại vuốt cái cằm cẩn thận tự hỏi bản thân rốt cuộc là bút tích của đại sư nào.
Đầu bút lông này ---
Lực đạo này ---
Đường cong này ---
Kỹ xảo tô màu này……
Nhìn một lần A Đại không nhìn ra được!
Lúc này đã có không ít khán giả đặt câu hỏi: “A Đại! Anh mau nói xem đây là đại sư nào làm ra a?”
“Đào Tiểu Bảo, đã đến lúc khảo nghiệm của chú em rồi!”
“A Đại! Mau nói nha!”
A Đại minh tư khổ tưởng, thật lâu sau anh ta buồn rầu lắc đầu hường về màn hình cười xin lỗi khán giả: “Thật xin lỗi, tuy tôi tự xưng là ‘Duyệt Lãm Quần Thư’ nhưng đại sư điêu khắc ra bức họa này tôi thật sự không đoán ra được là ai!”
***Minh tư khổ tưởng: Chuyên tâm suy nghĩ về vấn đề gì đó đau đầu khó giải quyết hoặc không thể giải quyết nhưng vẫn cố gắng tìm cách cứu vãn. (nguồn từ bachngocsach.com)
***Duyệt lãm quần thư: thông kim bác cổ, ý học vấn uyên bác, thông hiểu cổ kimm chỉ người học rộng hiểu nhiều.
Ngay cả A Đại cũng không nói nên lời được, mọi người nghe xong cảm thấy tiếc nuối.
Thấy bầu không khí im lặng trong một cái chớp mắt, lập tức A Đại lại hâm nóng bầu không khí lên: “Mọi người muốn biết trong mắt tôi mặt dây làm từ hạt Thảo Quả này đáng giá bao nhiêu tiền sao?”
“Nói mau lên!”
“Nói mau lên!”
“Nói mau lên!”
“Bớt nói nhảm đi!”
A Đại thấy vậy hơi mỉm cười rồi vuốt cằm, kéo dài giọng chậm rãi câu lên hứng thú của khán giả: “Tôi cảm thấy – hình điêu khắc này được tay nghề vẽ tranh có thể coi là tuyệt nhất tạo nên, trình độ này đủ để so sánh với trình độ của đại sư Tống Thanh Phong đương thời!”
Hí ---
***Hí: Bản convert là ‘Tê’=> là từ tượng thanh thể hiện tiếng kêu như ngựa hí.
Giọng điệu này của A Đại!
Thật đúng là vừa ra khỏi miệng đã gây kinh sợ nha!
Tống Thanh Phong là ai chứ?
Người ta chính là đại sư chế tạo cơ giáp lừng danh khắp tinh tế! Trước mắt người có thực lực chế tạo cơ giáp năm sao trong toàn bộ tinh tế chỉ có ít ỏi vài vị, mà Tống Thanh Phong chính là một trong số đó. 50 năm trước, Tống Thanh Phong tự tay chuyên môn chế tạo một đài cơ giáp cấp năm sao tên là ‘Caesar’, La Kỳ điều khiển ‘Caesar’ liên tục đánh thắng quân địch và đàn tinh thú, lập được chiến công hiển hách.
Danh tiếng của Tống Thanh Phong theo danh vọng của thượng tướng La và ‘Caesar’ vang khắp toàn bộ liên minh.
Nhân vật như vậy ---
Làm sao dân chúng bình thường có thể nhìn thấy được?
Hiện tại A Đại cũng giám khoác lác rằng tay nghề điêu khắc của hạt Thảo Quả tầm thường trước mắt này đạt tới trình độ giống như đại sư Tống Thanh Phong!
Này!
Sao có thể chứ!
“A Đại, anh đừng có nói bậy nha!”
“Đúng vậy, đừng có mà nói bừa!”
“Dù người này có giỏi thật nhưng sao có thể giỏi như đại sư Tống được?”
“A Đại, anh nhìn nhầm rồi phải không?”