Ta Dựa Vào Mĩ Nhan Ổn Định Thiên Hạ

Chương 81

Ngày thứ hai hoàng tử Tây Hạ tự mình tới cửa tặng lễ tạ lỗi lại bị Hòa Thân Vương cự tuyệt gặp mặt.

Người gác cổng khách khách khí khí: "Các hạ tới thật sự không khéo, Vương gia chúng ta hôm nay có việc nên sáng sớm liền nói không gặp khách."

Mặt Lý Ngang Thuận không biểu tình mà đem lễ vật đặt lên trên tay thuộc hạ phía sau, đang muốn xoay người rời đi thì bước chân chợt ngưng, giống như nhớ tới cái gì liền quay lại người gác cổng hỏi: "Trước kia Hòa Thân Vương có từng chinh chiến sa trường không?"

Tin tức như vậy cũng không phải bí mật gì. Người gác cổng nói: "Vương gia đã từng chinh chiến sa trường."

Lý Ngang Thuận cười cười, "Người đã từng chinh chiến sa trường đều sẽ lưu lại rất nhiều vết thương."

Người gác cổng thở dài một hơi: "Còn không phải sao? Cũng may thân thể Vương gia chúng ta coi như tốt, mặc dù là bị một vài vết thương nhưng rất nhanh là có thể khỏe lại."

Lý Ngang Thuận cảm thấy không đúng, hắn cau mày, hốc mắt hãm sâu, "Nếu như không dưỡng tốt?"

Người gác cổng, "Vậy ngược lại cũng không phải, chỉ cần uống thuốc một lần là Vương gia của chúng ta đã khỏe rồi."

Mày Lý Ngang Thuận đều nhăn thành đỉnh núi.

Chẳng lẽ là không sự thể trông mặt mà bắt hình dong, trên xe ngựa thoạt nhìn gầy yếu vô cùng nhưng kỳ thật phi thường uy vũ cường tráng?

Hoàng tử Tây Hạ vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào, hắn mang theo thủ hạ chạy lấy người, lúc đi đến nửa đường lại đột nhiên nhớ tới Chử Vệ.

Tên quan viên này lớn lên tuấn mỹ, rất vừa mắt Lý Ngang Thuận. Linh quang trong đầu chợt lóe, Lý Ngang Thuận đột nhiên nghĩ đến người trên xe ngựa kia nhất định có chút quan hệ với Chử Vệ, hắn khóe miệng lạnh lùng một câu, phân phó tả hữu nói: "Đi tra thử phủ đệ của quan viên Đại Hằng Chử Vệ kia ở nơi nào."

Tả hữu: "Vâng."

Lúc hoàng tử Tây Hạ vừa đi, phủ doãn kinh thành ngày ngày nhìn chằm chằm hắn liền báo lại việc này cho Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch: "Làm sao lại có quan hệ với Hòa Thân Vương."

Y xoa xoa giữa mày, không có tâm tư quản những việc vụn vặt này, "Tiếp tục nhìn chằm chằm đi, đừng để bọn họ làm càn ở trong kinh thành Đại Hằng ta là được."

Đến nỗi Hòa Thân Vương, thôi, y tin tưởng tên huynh trưởng tiện nghi này của y vẫn là người có đầu óc, hợp tác với ai cũng không có khả năng hợp tác với một Tây Hạ nho nhỏ.

Phủ doãn kinh thành đáp vâng, ngay sau đó lui xuống.

Có thái giám linh hoạt tiến lên xoa thái dương cho Cố Nguyên Bạch, khi Khổng Dịch Lâm đi vào trong điện liền thấy một màn như vậy, biểu tình hắn không khỏi mang một chút sầu lo, bỗng nhiên nhớ tới: "Thánh Thượng, ngài còn nhớ rõ nữ tử trong trại thổ phỉ ở Lợi Châu không?"

Lưng Cố Nguyên Bạch nằm ở trên ghế, nhắm mắt lại để thần kinh nghỉ ngơi, "Trẫm nhớ rõ."

Hắn thở dài, "Nàng ấy không dễ dàng."

Nhưng mà thế gian ngàn ngàn vạn vạn nam tử, không có bao nhiêu người sẽ cảm thấy nữ tử không dễ dàng. Khổng Dịch Lâm bỗng nhiên sinh ra một chút cảm thán, hắn nhìn dung nhan Thánh Thượng ẩn ẩn mỏi mệt, quan tâm nói: "Thánh Thượng, trong ngoài triều đình ngàn vạn nhân tài, ngài trăm triệu lần không thể tự mình làm mọi chuyện."

"Đương nhiên," Cố Nguyên Bạch nói, "Chỉ là gần đây nhất có một vài chuyện, mọi thứ đều tới tay trẫm. Thôi, không nói việc này, trẫm nhớ rõ nàng hình như là bởi vì thân nhân trong nhà bị thổ phỉ gϊếŧ hết không còn, mang lòng tự tử?"

"Vâng," Khổng Dịch Lâm nói, "Nhưng lúc sau theo như lời của Tôn đại nhân nói thì thần mới biết được nàng là một y nữ."

Cố Nguyên Bạch, "Hử?"

"Tổ tông của nàng từng là một chi của hậu bối danh y, từ nhỏ nàng cũng học được chút y thuật. Tôn đại nhân ở Giám Sát Xử từng hỏi nếu như nàng tinh thông y thuật thì vì sao phải xuống núi tìm đại phu, nàng hỏi lại: Nếu như ta tinh thông y thuật thì đời này làm sao còn có cơ hội xuống núi?" Khổng Dịch Lâm thấp giọng, "Nàng vốn là có lòng muốn chết, nhưng sau khi Tôn đại nhân nói với nàng về kế hoạch diệt phỉ cùng phản hủ của triều đình, nàng liền an tâm. Chờ lúc tri châu Lợi Châu sa lưới, nàng cũng đi theo ta trở lại kinh thành."

"Không tồi." Cố Nguyên Bạch gật đầu nói.

Khi y nghe được hai từ "Y nữ" hoặc là "Danh y" cũng chưa từng có chút nào phản ứng đối với những chữ này. Như là đã sớm đã chắc chắn rằng bất luận là đại phu nào cũng không thể chữa khỏi bệnh của y.

Khổng Dịch Lâm không cầm lòng được giương mắt liếc nhìn Thánh Thượng một cái.

Thánh Thượng so với thi đình ngày ấy lại giống như càng thêm gầy yếu. Ngón tay lộ ra từ ống tay áo, xiêm y dày nặng dường như là có thể đè lên người y.

Khổng Dịch Lâm không hiểu đạo vọng, văn, vấn, thiết (*), nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được một người có khỏe mạnh hay không.

[(*) Nguyên raw 望闻问切 : "tứ chẩn", bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ]

Mặc dù dung nhan Thánh Thượng rất đẹp cũng không ngăn được lộ ra vẻ suy nhược.

Khổng Dịch Lâm thu hồi mắt, môi khép mở vài cái lại chỉ có thể khô cứng khuyên nhủ: "Thánh Thượng, nếu như ngài không chê y thuật của nữ tử kia, có thể để nàng bắt mạch cho ngài một lần được không?"

Lúc này Cố Nguyên Bạch mới mở mắt ra, ánh mắt y dạo qua một vòng trên người Khổng Dịch Lâm, lại chỉ chỉ hai con sói nằm bò trong một góc kia, mang cười nói: "Vậy nếu như nữ trung hào kiệt kia không sợ hai con sói này thì tới bắt mạch cho trẫm đi."

*

Nàng vậy mà thật sự tới.

Tiết Viễn từng nói qua, nếu như có ai chạm vào một ngón tay, một sợi tóc của Cố Nguyên Bạch thì hai con sói kia liền sẽ cắn đứt ngón tay kẻ đó. Mặc kệ người khác tin hay không, dù sao Điền Phúc Sinh cũng tin, bởi vì mỗi lần hắn bưng trà rót nước cho Thánh Thượng, hai con soi kia đều sẽ cúi thấp người, hai mắt như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm tay Điền Phúc Sinh như vật chết.

Nhưng lại rất là kỳ quái chính là khi mỗi ngày ngự y trong Thái Y Viện hỏi khám bắt mạch cho Thánh Thượng, hai con sói kia lại không lộ vẻ công kích.

Mà lúc này cũng vậy.

Nữ tử được Tôn Sơn đại nhân của Giám Sát Xử mang về từ trong trại thổ phỉ ở Lợi Châu tên là Khương Bát Giác, tướng mạo nàng thanh tú nhưng vóc người cao gầy, khó có được chính là giữa mặt mày hiện ra vài phần anh khí. Khương nữ y trầm ổn mà hành lễ với Thánh Thượng, mở ra túi dược, "Thỉnh Thánh Thượng giơ tay."

Cố Nguyên Bạch nâng tay lên, đối với nữ nhi có tính tình như vậy rất là thưởng thức, yhơi hơi mỉm cười, dùng một cái tay khác chỉ chỉ hai con sói đang từ một bên chậm rãi đi tới, "Hai con sói này còn đang ở đây, ngươi còn có thể bình tâm tĩnh khí sao?"

Hai con sói kia dường như nghe hiểu lời Cố Nguyên Bạch nói, một con trong đó thế nhưng đã đi tới, vươn đầu lưỡi màu đỏ tươi liếʍ lên ngón tay vươn ra của Cố Nguyên Bạch. Ngón tay dính ướt nước miếng làm lộ ra một tầng sáng, Cố Nguyên Bạch kinh ngạc, ngay sau đó bất đắc dĩ mà nhìn con sói này.

Khương Bát Giác nhìn thấy hai con sói này này cũng cứng đờ, nhưng mạnh mẽ trấn định lại mà bắt đầu bắt mạch cho Cố Nguyên Bạch.

Điền Phúc Sinh muốn tiến lên lau tay cho Thánh Thượng, nhưng hắn nhìn hai con sói nàu lại không dám, vẻ mặt Điền Phúc Sinh đau khổ nói: "Vì sao Khương cô nương tiến lên thì không có việc gì, đến tiểu nhân tiến lên liền nhìn chằm chằm vào tiểu nhân vậy?"

Cố Nguyên Bạch nghĩ nghĩ, hiểu rõ, "Trên người nàng có mùi dược."

Điền Phúc Sinh sững sờ, "A?"

Cố Nguyên Bạch hừ một tiếng, thầm nghĩ Tiết Viễn thật đúng là cái gì cũng nghĩ đến, đến ngự y yêu cầu đến gần để bắt mạch cho y cũng đã nghĩ tới, hắn nói những ai dám chạm vào y liền bị cắn rớt ngón tay, chẳng lẽ lại là sự thật?

*

"Đại nhân," phó tướng chỉ chỉ túi nước cột trên sườn eo Tiết Viễn, "Nước trong này chẳng lẽ là rượu nguyên chất?"

Tiết Viễn trên người rõ ràng có cái túi nước, lại còn cầm một cái khác túi nước uống nước. Nghe thấy phó tướng hỏi chuyện, Tiết Viễn nhếch miệng cười, thản nhiên vỗ vỗ túi nước bên hông, cố ý đè thấp thanh âm, "Đây là thứ còn tốt hơn so với rượu nguyên chất."

Phó tướng tò mò, "A, vậy có thể là cái gì?"

Tiết Viễn nói: "Canh, canh mê hồn."

Phó tướng cười ha ha, "Đại nhân nói đùa."

Mày Tiết Viễn nhăn lại, cũng không phản bác, sau khi hắn uống nước xong liền sải bước đi đến một chỗ không người khác mà ngồi xuống, gỡ xuống canh mê hồn bên hông.

Trải qua phơi nắng hơn một ngày mặt trời chói chang, nước trong túi giống như cũng ít đi một ít, Tiết Viễn mở nắp ra, kề mũi vào ngửi ngửi, từng đợt từng đợt hương thơm nhè nhẹ từ bên trong chui vào mũi hắn, nước này hoàn toàn bị nhiễm mùi dược cùng huân hương, nhiễm mùi hương của tiểu hoàng đế, mặc dù qua lâu như vậy vẫn còn có một cỗ mùi nước suối.

Tiết Viễn thật sự là rất muốn nếm thử một ngụm, nhưng nếm một ngụm liền thiếu một ngụm, không bỏ được. Toàn thân hắn hiện tại đều mùi hôi, mà hán tử trong quân doanh cũng đầy người mùi hôi, thứ mang hương thơm duy nhất chính là nước tắm của Cố Nguyên Bạch.

Nếu như uống thử một ngụm liền sẽ thiếu một ngụm, vậy phải làm sao bây giờ?

Tính tính thời gian, Vạn Thọ Tiết hẳn là bắt đầu rồi. Hắn cũng đã đi được mười mấy ngày rồi, không biết vị kia trong cung có thể ngẫu nhiên nhớ tới hắn hay không.

Ngón tay vuốt ve, rất nhanh thời gian nghỉ chân liền kết thúc, Tiết Viễn đem túi nước cột lại bên hông, đứng dậy, "Đều nhanh lên cho lão tử."

Phó tướng chạy nhanh đến, cùng Tiết Viễn đi đến phía trước. Liệt Phong bị cột trên cây đang vùi đầu ăn cỏ, nhìn thấy Tiết Viễn lại đây liền kháng cự mà đá đá chân.

Phó tướng cười, "Giống ngựa này quả nhiên linh tính mười phần, biết được chúng ta nên khởi hành là nó cũng không thể tiếp tục ăn."

Nhưng Tiết Viễn lại không đáp lại lời hắn nói.

Phó tướng nghi hoặc quay đầu liền thấy Tiết Viễn sắc mặt nghiêm túc, hắn nặng nề nhìn trên cây, chợt tiến lên một bước bắt được thứ gì đó. Phó tướng đi lên cũng thấy được là một con châu chấu màu vàng.

Phó tướng sợ hãi cả kinh.

Tiết Viễn bóp chết châu chấu, nhìn nhìn xung quanh, "Nhìn cảnh này có vẻ chúng ta đã đi đến trong khu thiên tai bắc bộ."

"Bảo vệ tốt lương thảo, chuẩn bị tốt cây đuốc cùng lưới lớn," Tiết Viễn nâng dây cương dắt ngựa nhanh chóng rời đi, "Đi tìm những quan viên trị châu chấu, để cho bọn họ chuẩn bị đầy đủ."

*

Cuối tháng chính, đêm trước ngày diễn ra Vạn Thọ Tiết.

Hạ lễ quốc gia các nơi đưa đến đã được đưa vào quốc khố, về hạ lễ của những nhóm cường hào, Cố Nguyên Bạch từ chối mà để người trả về, lại ám chỉ nhắc tới chuyện nạn châu chấu ở bắc bộ.

Nhóm cường hào quả nhiên đều là nhân vật có đầu óc linh hoạt lợi hại, lập tức phản ứng lại với ám chỉ của Thánh Thượng, bọn họ nghe được chuyện nạn châu chấu ở bắc bộ liền tụ họp lại với nhau, cuối cùng tính toán vận chuyển mười vạn con vịt đi đến bắc bộ diệt châu chấu trước.

Lúc ấy châu chấu tụ tập số lượng lớn sẽ sinh ra độc tố, trong châu chấu màu vàng có độc, chỉ có duy nhất châu chấu màu xanh lục là không có độc. Đúng là bởi vì số lượng lớn châu chấu sẽ phát ra độc tính mới khiến cho chim bay coi châu chấu là thức ăn không dám tới gần.

Châu chấu mùa thu chỉ có thể sống ba tháng, chờ đến thời điểm chúng nó sắp chết liền sẽ tìm nơi đẻ trứng, thời kỳ này được gọi là thời kỳ nhộng. Vào thời kỳ nhộng, độc tố trong cơ thể châu chấu sẽ tiêu tán, lúc này chính là thời điểm vịt tiến lên ăn mồi. Mười vạn con vịt, một con vịt một ngày có thể ăn hai trăm con châu chấu, như vậy rất nhanh sẽ khống chế được nạn châu chấu.

Nhóm cường hào tính tính thời gian, hiện tại đưa vịt đến Bắc Cương, khi đưa đến vừa lúc châu chấu đã đến thời kỳ nhộng, những con vịt kia vừa đến liền có thể phát huy tác dụng, chờ sau khi ăn hết châu chấu, những con vịt ăn đến bụng no to tròn còn có thể trở thành thịt trong chén binh lính, cớ sao mà không làm?

Thánh Thượng đã đem những thư từ quân phản loạn gửi cho bọn hắn thiêu hết, lại không chịu thu lễ vật của bọn họ, hiện giờ cuối cùng cũng biết nên xum xoe ở chỗ nào, nhóm cường hào đương nhiên không chịu bỏ lỡ.

Bọn họ vội vàng nịnh nọt tỏ lòng trung thành với hoàng đế bệ hạ, hoàng đế bệ hạ ở trong kinh thành đã chỉ điểm một chút, dụng tâm làm việc mới có thể có hy vọng sống sót.

Mấy ngày trước đó, Khương nữ y đã bắt mạch cho Cố Nguyên Bạch, nàng thản nhiên nói, "Năng lực dân nữ không đủ."

Sau khiCố Nguyên Bạch hơi hơi mỉm cười, nàng lại trầm tư một lúc lâu, nói: "Nhưng tổ mẫu ta lúc bốn mươi tuổi từng sinh non một nhi tử, tiểu thúc bẩm sinh không tốt, thân thể hư nhược đến cực điểm, nhưng vẫn sống tới trước khi ta bị thổ phỉ bắt lên núi. Khi đó thân thể hắn đã khoẻ mạnh rất nhiều, dân nữ cũng từng xem qua mạch tượng hắn, nếu như điều dưỡng thật tốt, hẳn là có thể lâu dài."

Khi đó Cố Nguyên Bạch nhắm mắt, trên mặt bình tĩnh không gợn sóng, không người nào biết nội tâm y đang dao động mãnh liệt, "A? Nhưng thân nhân trong nhà ngươi đều đã bị thổ phỉ gϊếŧ chết hết."

"Xác thật như thế," Khương nữ y trầm mặc một lúc lâu, "Nhưng nếu như dân nữ không có nhớ lầm, tổ phụ trong nhà còn có một đệ đệ, hơn phân nửa y thư trong nhà đều ở trong tay đệ đệ này, hai người huynh đệ bọn họ lúc thiếu niên bởi vì chạy nạn mà thất lạc, đến nay đã hơn bốn mươi năm."

"Tổ phụ từng nói qua với dân nữ một phương thuốc trị liệu thân thể yếu nhược bẩm sinh, người cũng chỉ nhớ được năm phần trong đó, mà đệ đệ người so với người càng có thiên phú hơn, nếu như vị thúc tổ này từ trong lúc chạy nạn mang theo rất nhiều y thư còn sống, vậy trong đó nhất định có phương thuốc có thể trị cho Thánh Thượng."

Người phân tán trong lúc chạy nạn bốn mươi năm trước, hiện tại khả năng có thể còn sống trên đời không biết là bao nhiêu. Nhưng lúc sau Khương nữ y nói xong lời này, người Giám Sát Xử lập tức truy vấn chi tiết, bọn họ đập nồi mà hỏi đến cùng, đã tính toán dốc hết toàn lực đi tìm thúc tổ thất lạc này.

Không sợ người có khả năng đã chết, không sợ người này đã sớm bán y thư, thậm chí bản nhân hắn đã hoàn toàn không có y thuật, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, người Giám Sát Xử liền giống như tiêm máu gà.

Cố Nguyên Bạch tuy rằng chưa nói, nhưng y cam chịu động tác của Giám Sát Xử.

Trong lòng bốc lên chút hy vọng, chỉ là ngọn lửa hy vọng quá nhỏ, Cố Nguyên Bạch cũng không dám thổi gió bốn phía cho nó, chỉ có thể lý trí bình tĩnh chờ đợi kết quả cuối cùng, trước khi tìm được đáp án lại đem ánh mắt đặt lên nạn châu chấu, người du mục cùng Vạn Thọ Tiết đang tiến đến gần.

Giữa bầu không khí tĩnh lặng lại không yên bình tại đây, rốt cuộc đã tới ngày Vạn Thọ Tiết.

Trong ngày Vạn Thọ Tiết, Cố Nguyên Bạch dựa theo quy cách xiêm y hoàng đế Đại Hằng, y ăn mặc phức tạp mà trang trọng, đợi sau khi trên người đeo lên toàn bộ bội sức, Cố Nguyên Bạch nín thở ngưng thần, nhìn người bên trong gương đồng.

Hậu duệ quý tộc, quý không thể tả.

Cố Nguyên Bạch nhướng mày cười cười, chuỗi ngọc nhỏ ở mũ miện đong đưa trên đỉnh đầu. Lư hương lượn lờ, trên hoàng bào là hoa văn rồng uốn lượn, y xoay người, chậm rãi đi ra bên ngoài. Điền Phúc Sinh tiến lên đỡ lấy y, "Thánh Thượng, hôm nay phải mỏi mệt nhiều."

Nhưng cảnh người trong thiên hạ đều vì ta mà quỳ bái ăn mừng, chẳng lẽ còn không thể chữa khỏi mỏi mệt sao?

Đối với người một cái dã tâm bừng bừng mà nói, hư vinh như vậy sẽ làm người nghiện, giống như độc dược ngọt ngào nhất. Cố Nguyên Bạch cười mà không nói, từng bước trầm ổn đi về phía Kim Loan Điện.

Chờ Thánh Thượng ngồi ổn long ỷ lúc sau, phía dưới đủ loại quan lại nhóm thân xuyên mãng bào lễ phục, đã nghiêm nghị trạm liệt hai bên, ở phía đông sơ thăng húc ngày bên trong, thống nhất nói lời chúc mừng, cùng Cố Nguyên Bạch triều bái.

Cùng lúc đó, quan viên địa phương ở các nơi quần áo chỉnh tề, quan sai quan bên trong phủ đứng trước lư hương hướng tới kinh thành ba quỳ: "Nguyện thánh thể khang, thiên hạ thái bình!"

Lư hương sương khói lượn lờ, người khắp nơi cử hành quốc khánh chúc mừng sinh thần Thánh Thượng. Thời gian nghỉ ngơi ba ngày này, quan phủ sẽ phái người có tay nghề lên phố dạo chơi náo nhiệt, thể hiện Đại Hằng đang ở thời điểm thống trị phồn vinh hưng thịnh.

Thậm chí cường hào hoặc là quan viên ở địa phương có tiền chính còn tự móc hầu bao, phát điểm tâm miễn phí có in bốn chữ "Thân thể khoẻ mạnh, mùa màng bội thu" cho bá tánh nhằm cầu may mắn.

Ba ngày này không cấm đi lại ban đêm, quán rượu quán cơm đều vô cùng náo nhiệt, lửa đỏ thịnh vượng, người đến người đi đều nói một câu "Thu hoạch bao nhiêu?" "Mưa thuận gió hoà" liền sẽ cười đến thấy răng không thấy mắt, lại không hẹn mà cùng mà cảm thán một câu: "Năm nay là năm được mùa a."

Mà ở ngoài bắc địa xa ngàn dặm.

Tiết Viễn ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời đã chính ngọ, hắn kìm chặt ngựa, giương giọng nói: "Xuống ngựa xếp hàng!"

Binh lính thân khoác khôi giáp không có nửa phần do dự, sau khi nghe được mệnh lệnh liền xoay người xuống ngựa.

Kỵ binh xếp hàng, bộ binh theo sát phía sau, trong khoảnh khắc đại đội đã thành trận uy phong lẫm liệt.

Tiết Viễn mang theo mọi người mặt hướng về phía kinh thành, vén lên áo choàng, sạch sẽ lưu loát mà quỳ xuống, cất cao giọng nói: "Chúc Đại Hằng ta phồn thịnh, chúc Thánh Thượng ta long thể an khang."

Một đạo thanh âm này được chư vị quan quân từng tiếng truyền ra sau, mấy vạn binh lính ăn lương thực Thánh Thượng, mặc quần áo Thánh Thượng cũng vững chắc quỳ xuống theo, một mảnh rậm rạp đen nghìn nghịt, thanh âm vừa ra khiến từng đàn chim tước trong rừng rậm kinh sợ đến bay đi.

"Chúc Đại Hằng ta phồn thịnh! Chúc Thánh Thượng ta long thể an khang!"

Tiết Viễn cùng binh lính cùng hô ba lần, hắn nhìn phương xa, thầm nghĩ, nếu như bầu trời thật sự có thần tiên không biết xấu hổ, vậy vị thần tiên này phải nghe rõ ràng cho hắn.

Nhiều người cầu nguyện cho Cố Nguyên Bạch như vậy, tiểu hoàng đế dù như thế nào cũng phải sống lâu trăm tuổi.