Ta Dựa Vào Mĩ Nhan Ổn Định Thiên Hạ

Chương 80

Khu vực bắc bộ Đại Hằng đã xảy ra nạn châu chấu, Thánh Thượng muốn hủy bỏ Vạn Thọ Tiết nhưng lúc trước đều đã chuẩn bị xong, sứ giả ngoại quốc cũng đã đến kinh thành, mặc kệ là vì mặt mũi hay là vì lợi ích mà chúng thần thay phiên khuyên bảo, Vạn Thọ Tiết cần đến cứ theo lẽ thường mà tiếp tục.

Tin tức Cố Nguyên Bạch phái binh mã vận chuyển lương thảo đến Bắc Cương căn bản không giấu được những sứ giả ngoại quốc đã tới kinh thành. Y đơn giản trực tiếp mới các sứ giả ngoại quốc đến hiện trường, tự mình nhìn binh mã Đại Hằng xuất chinh.

Nhóm sứ giả này được mời tới trên tường thành, từ tường thành nhìn xuống vạn mã ngàn quân, sau đó bất tri bất giác sống lưng đã thoát ra từng đợt hàn ý nhè nhẹ.

Từ chỗ cao xuống nhìn, số lượng quân mã dường như không nhìn tới cuối, nhiều binh mã cùng lương thực ngay ngắn trật tự thứ tiến về phía trước, cờ bay che lấp mặt trời, uy phong lẫm liệt.

Đại Hằng đã rất nhiều năm chưa từng phát động binh lính qua thì vẫn cứ lớn, vẫn cứ mạnh, nhưng quốc gia xung quanh đều nhìn ra cường quốc này đang dần dần suy bại. Người thống trị Đại Hằng có lòng cầu hòa (*), bọn họ tùy ý để dân tộc du mục ở biên quan tàn sát bừa bãi, vì thế các quốc gia xung quanh cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch có ý muốn khi dễ lão đại.

[(*) Ở đây là 胆怯的心: có nghĩa lòng là sợ sệt, nhút nhát, nhưng không phù hợp với ngữ cảnh nên mình có sửa lại]

Nhưng mà hiện tại.

Những nhóm sứ giả nhìn đông đảo binh lính Đại Hằng dưới lòng bàn chân, nhìn trang bị hoàn mỹ trên người mỗi một sĩ binh cùng dáng người cường tráng hữu lực, bọn họ khó có thể tin được mà nghĩ: binh lính Đại Hằng tại sao lại mười phần tinh thần như vậy.

Ngựa bọn họ tứ chi hữu lực, mà binh lính bọn họ tràn ngập tinh thần phấn chấn. Nhìn xem một xe lại một xe lương thực liên tiếp không dứt kia đi, nhiều lương thực như vậy chẳng lẽ hoàng đế Đại Hằng đem tất cả lương thực có trong kho lúa lấy ra sao?!

Y không sợ hiện tại lấy ra toàn bộ lương thực này, lúc sau nếu như xảy ra thiên tai nhân họa thì toàn bộ Đại Hằng sẽ bị hủy sao?

Nhóm sứ giả nghĩ trăm lần cũng không ra.

Nhưng bất luận trong lòng bọn họ suy nghĩ bao nhiêu, không muốn tin tưởng cỡ nào đi nữa thì vẫn đem một màn chấn động này ghi tạc dưới đáy lòng. Da đầu thậm chí bởi vì quân đội rộng lớn mạnh mẽ mà cảm thấy tê dại, hai chân căng chặt, động cũng không thể nhúc nhích một chút.

Thẳng đến quân đội đi khỏi tầm mắt, thái giám cùng nhìn một màn tướng sĩ xuất chinh đứng bên cạnh ra tiếng nhắc nhở, những sứ giả mới có thể hồi thần.

Một bên quan quân cấm quân cười hai tiếng, khiêm tốn nói: "Những binh lính này bất quá chỉ là một đội nhỏ trong cấm quân thôi, để chư vị chê cười."

Quan viên phiên dịch Hồng Lư Tự cũng đứng ở bên cạnh, mặt mang ý cười khiêm tốn đến cực điểm mà phiên dịch lại những lời này của tướng quân cho sứ giả các quốc gia nghe.

Sắc mặt người hầu các quốc gia quái dị, đây là khiêm tốn sao? Đây là thị uy đi!

Ở trong đám sứ giả các quốc gia này duy nhất chỉ không có bóng dáng sứ giả Tây Hạ, bọn họ còn đang ở Minh Thanh Dịch học tập quy củ Đại Hằng, chỉ cần một ngày không học thành, vậy thêm một ngày không thể đi ra ngoài.

Những nhóm sứ giả này cũng không có tâm trạng đi truy vấn sứ giả Tây Hạ đang ở đâu.

Nếu như nói trước khi chưa chứng kiến một màn này, sứ giả các nước khác sau khi biết được Đại Hằng phát sinh nạn châu chấu còn có một chút tâm tư nhỏ, nhưng qua hôm nay sau khi thấy được một màn này, bọn họ héo.

Cho dù là đại nạn châu chấu, số lương thực này cũng đủ cho binh lính sống qua ba tháng sau nạn châu chấu, nạn châu chấu ở bắc bộ hoàn toàn không có tạo thành nguy hại gì với Đại Hằng. Hơn nữa xem bộ dạng quan viên cùng bá tánh trong kinh thành tự tin mười phần còn đang vô cùng náo nhiệt tổ chức sinh thần cho hoàng đế, nhìn như thế nào cũng cảm thấy bọn họ còn chưa tới trình độ hao hết lương thực.

Những sứ giả này vắt hết óc muốn nhìn ra dấu vết người Đại Hằng phùng má giả làm người mập, nhưng mà nhìn như thế nào cũng chỉ thấy được bá tánh bởi vì gần đến Vạn Thọ Tiết mà vô cùng vui mừng.

Hoàng đế Đại Hằng tuyệt đối không phải cường đạo, không coi đây là lý do để yêu cầu sứ giả các quốc gia cũng xuất ra một phần lực vì nạn châu chấu ở bắc bộ. Mà sau khi bày ra quyền lực nắm trong tay xong liền nhẹ nhàng thả bọn họ trở về, thậm chí săn sóc phái quan viên biết ăn nói đưa bọn họ đi dạo trong kinh thành.

Khi đi dạo trong kinh thành, thỉnh thoảng có sứ giả chỉ vào dụng cụ gỗ trong tay quan sai ven đường nói: "Đây là cái gì?"

Đại Hằng quan viên nhìn thoáng qua, thuận miệng nói: "À, đây là xe đạp quạt lúa."

Xe đạp quạt lúa?

Sứ giả nhóm truy vấn, "Thứ này cùng xe quạt trước đó có khác biệt gì?"

"Cùng xe quạt trước đó không có khác biệt gì," quan viên nói, "Chỉ là tay cầm biến thành bàn đạp, như vậy càng nhẹ nhàng hơn, lực độ cũng càng lớn hơn, có thể đem xác trấu cùng tro bụi bên trong lương thực tẩy sạch sẽ hơn."

Nhóm sứ giả nhìn thêm vài lần liền thấy các bá tánh xếp hàng ở trước xe quạt, sau mỗi lần xát sạch lúa xong sẽ dựa theo số cân mà giao ra một phần lương thực thay cho phí sử dụng, hoặc là giao ra xác trấu vừa xát xong.

Số lương thực này thật sự cũng không nhiều, cho dù là bá tánh thu hoạch ít nhất cũng dư dả để có thể đến xát lúa, không chỉ là ở ven đường, còn có người tốp năm tốp ba đầu đầy mồ hôi mà đẩy một vài xe quạt lớn hơn nữa đi về phía khác.

"Đây là xe quạt cỡ lớn," quan viên chủ động giải thích nói, "Ngày thường đặt ở quan phủ, nếu như bá tánh yêu cầu, dựa theo số lượng năm hộ mà đi đến quan phủ ký tên thuê xe quạt."

Một sứ giả chắc chắn, "Cái đó nhất định rất quý."

Quan viên bình tĩnh nói, "Cũng không phải. Một hộ chỉ cần bỏ ra một trăm văn tiền, một hộ dùng xe quạt lớn như vậy nhiều nhất cũng chỉ trong hai ba ngày là có thể làm sạch trấu xác, nếu như cần mẫn luyến tiếc tiền, vậy thì không ăn không uống cũng không sai biệt lắm chỉ cần trong một ngày."

Năm hộ gia đình thuê một xe quạt cỡ lớn trong một ngày là năm trăm văn tiền, hai ngày chính là một lượng bạc, sau khi chia bá tánh đều thì cũng có thể bỏ ra số tiền này, một hộ một ngày một trăm văn tiền thật sự không tính là quý.

Trong lòng nhóm sứ giả đều mang tâm tư khác nhau, quan viên kịp thời thay đổi một đề tài khác, suy nghĩ dẫn bọn họ tới đường phố giăng đầy tranh màu cùng vải vóc sáng màu.

Sau khi Cố Nguyên Bạch hồi cung liền cho người một lần nữa viết thánh chỉ sắc phong mệnh phu nhân cho hai vị ở Tiết phủ.

Cấp bậc cáo mệnh của Tiết lão phu nhân cùng Tiết phu nhân đều được nhắc tới trên đó, nam nhân có thể đảm đương trọng trách trong Tiết phủ các đều đã rời đi, dư lại chỉ có một người thanh danh xấu không đâu vào đâu, dù sao Cố Nguyên Bạch cũng phải để cho người khác biết Tiết phủ không thể khi dễ.

Chờ sau khi xử lý xong những việc vặt này Cố Nguyên Bạch mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, y nhấc chân đá đá vào hai con sói bên bàn công văn để chúng nó nằm bò qua một góc, lại dặn dò cung hầu: "Mỗi ngày cho chúng nó ăn no, đừng để đói bụng tới nỗi nhìn chằm chằm trẫm."

Điền Phúc Sinh khuyên nhủ: "Thánh Thượng, sói bản tính hung mãnh, ngài nuôi ở bên người làm sao được?"

Cố Nguyên Bạch gợi môi, "Trẫm thích."

Y đã làm không ít việc nguy hiểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhưng chuyện nuôi hai con sói thành niên bên người mình Cố Nguyên Bạch thật sự là chưa từng làm qua.

Thiên tính bên trong bắt đầu ngo ngoe rục rịch, cho dù biết như vậy là nguy hiểm nhưng không chịu nổi tâm ngứa tay ngứa.

Cố Nguyên Bạch nghĩ nghĩ, "Đi tìm mấy người tinh thông thuần thú tới, để cho bọn họ nhìn một cái hai con sói này hiện giờ bị thuần tới trình độ gì rồi."

Điền Phúc Sinh đáp vâng, lui xuống đi tìm người.

"Sói." Cố Nguyên Bạch nói vài tiếng, chợt nghe vài tiếng hít khí, y xoay người liền nhìn thấy thì ra là hai con sói xám ghé vào trong góc nghe được thanh âm của y liền đứng lên đi tới bên cạnh y.

Bộ dáng chúng nó tuy là dọa người, nhưng lúc khẽ kêu ngao ô lại là bộ dạng sủng vật đáng yêu.

Tiết Viễn thật sự giáo huấn chúng nó rất khá.

Cố Nguyên Bạch vươn tay, một con sói trong đó dạo bước đến phía dưới tay của y, đầu sói cọ cọ, đầu lưỡi màu đỏ tươi liếʍ hàm răng sắc nhọn cùng mũi cũng chạm qua tay Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch một bên vuốt lông sói, một bên rút ra chút thời gian chậm rãi đọc sách luận của Khổng Dịch Lâm đưa lên.

Quyển sách luận của Khổng Dịch Lâm này viết ước chừng trên năm ngàn chữ. Nếu như phiên dịch thành tiếng phổ thông thì số lượng hẳn là có hai vạn chữ. Cố Nguyên Bạch xem rất chậm, chỉ có chậm rãi xem y mới có thể hoàn toàn lý giải cùng hiểu rõ những ý tứ này, sau đó chuyển hóa thành của mình.

Chờ lúc y xem xong hơn phân nửa quyển sách luận này, sắc trời bên ngoài đã tối. Bữa tối được mang lên, Cố Nguyên Bạch cầm sách luận ngồi xuống bên cạnh bàn, sau khi dùng mấy miếng liền phát hiện bên trong quyển sách luận còn tồn tại một ít chữ tục thể. (*)

[(*) Thuật ngữ "chữ tục thể" chỉ những hình thể chữ Hán viết tay trong dân gian không hợp với cách viết trong các tự thư, tự điển. Có rất nhiều chữ tục thể tỏ ra ưu việt hơn chữ chính thể vì ít nét hơn, sử dụng tiện lợi hơn, cho nên được lưu truyền liên tục hàng ngàn năm nay, trong đó có những chữ đã chính thức được coi là chữ giản thể để thay cho chữ phồn thể sẵn có]

Chữ tục thể ở cổ đại chính là chữ giản thể, chữ Hán từ xưa đến nay phân thành giản thể và phồn thể, trong chữ viết của Khổng Dịch Lâm nếu như đυ.ng tới nét bút phồn thể thì đầu chữ rất lớn, cũng không bám vào một khuôn mẫu, vì để tiện hơn mà trực tiếp chọn dùng chữ tục thể.

Cố Nguyên Bạch nhìn những chữ này liền cảm thấy quen thuộc, có khi nhìn thấy liền cười, có cảm giác thân thiết.

Ngọn đèn dầu nhảy lên, trời ngày càng tối, trước khi quay về tẩm cung thì có người của Giám Sát Xử tới báo.

"Thánh Thượng, huyện lệnh mới nhậm chức ở bản địa Hoàng Bộc Thành phát hiện một loại trái cây diện mạo kỳ quái," Giám Sát Xử nhân đạo, "Loại trái cây này toàn thân đỏ tươi, nhỏ xinh dễ nhìn, dân bản xứ gọi loại trái cây này là đèn đỏ."

Cố Nguyên Bạch mạnh mẽ ngẩng đầu, đôi mắt tỏa sáng.

"Huyện lệnh Hoàng Bộc Thành cảm thấy sắp để sinh thần Thánh Thượng, lại nghĩ tới chuyện phản hủ liền cho rằng đây là trời giáng quả thần, bởi vậy liền bẩm lên, vội vàng vận chuyển vào trong kinh. Chỉ là trái cây đèn đỏ này màu sắc diễm lệ, đỏ tươi như lửa, chỉ sợ là có kịch độc."

Thứ này chắc hẳn chính là cà chua.

Nơi sản sinh ra cà chua chính là ở Nam Mĩ, nhưng ở hiện đại vào năm 1983 từng có chuyên gia khai quật cổ mộ đời nhà Hán thì phát hiện hạt giống cà chua, chỉ là không ai có thể xác định được hạt giống cà chua này là lưu truyền từ đời nhà Hán đến nay, hay là trộm mộ trong quá trình vận chuyển không cẩn thận làm rớt vào trong đó, bởi vậy Cố Nguyên Bạch cũng không ôm hy vọng kiếp này còn có thể ăn được cà chua.

Lúc này đột nhiên biết được có khả năng thật sự tìm được cà chua, Cố Nguyên Bạch áp xuống vui sướиɠ cùng kích động trong lòng, lập tức hạ lệnh, "Lấy tới cho trẫm nhìn một cái."

Người Giám Sát Xử trình lên bốn năm quả đèn đỏ, Cố Nguyên Bạch liếc mắt nhìn một cái đã nhận định đây nhất định chính là cà chua. Cung hầu giúp y mang bao tay da lên, Cố Nguyên Bạch cầm lấy một cái cà chua sờ sờ, những quả được trình lên đều đã qua tầng tầng lớp lớp chọn lựa, da mượt mà, đỏ tươi. Y sai người cầm một cái chén tới, trong tay dùng sức, cà chua liền tuôn ra thịt quả cùng nước chua ngọt, mùi hương nồng đậm, vị chua hơi hơi truyền trong không khí làm người khác không tự giác mà trong miệng ứa nước.

Những quả cà chua này so với cà chua hiện đại lại nhỏ hơn một ít, ngược lại hương vị giống như là không thay đổi.

Cố Nguyên Bạch buông cà chua, cho người tháo bao tay trên tay xuống, "Loại quả đèn đỏ này lấy một nữa giữ lại làm hạt giống gieo trồng, một nửa kia đưa đến Thái Y Viện thử độc. Chờ sau khi xác định ăn vào vô hại lập tức tiến đến thông báo cho trẫm."

Người Giám Sát Xử gật đầu đáp vâng.

Cố Nguyên Bạch rửa tay, nhìn một quả cà chua cùng nước cà chua bị hắn bóp hỏng trong chén, âm thầm thở dài, "Cầm ném đi."

Đây chính là điều bất ngờ lớn nhất trong thời gian này.

Hiện tại vì đảm bảo an toàn, tuy rằng không thể ăn, nhưng trong lòng Cố Nguyên Bạch biết thứ này tám chín phần mười là ăn vào vô hại, mà một khi vô hại, loại quả chua ngọt ngon miệng này có thể làm canh cũng có thể nấu thành thức ăn, chỉ cần sản lượng có thể trồng được nhiều, rất nhanh là có thể dọn lên trên bàn ăn của dân chúng.

Cà chua, chính là lễ vật sinh thần lớn nhất mà y nhận được trong năm nay.

*

Thánh Thượng nhận được một loại trái cây đỏ rực cát tường, mà Hòa Thân Vương gần trưa hai ngày sau lại nhận được một phần lễ vật bồi tội đặc thù do sứ giả Tây Hạ đưa tới cửa.

Một mỹ nhân Tây Hạ.

Nữ nhân Tây Hạ xinh đẹp, xinh đẹp đến độ được viết vào rất nhiều sách vở cùng câu thơ. Người được tới phủ Hòa Thân Vương này là một người đặc biệt xinh đẹp, trâm hoa tu dung, phấn má hai mặt còn đẹp hơn so với kiều hoa.

Nữ nhân này là được môn khách Vương tiên sinh trong Hòa Thân Vương phủ mang đến, Vương tiên sinh nói: "Sứ giả Tây Hạ nói bởi vì nhận lỗi mà tặng cho Vương gia."

Sắc mặt Hòa Thân Vương vững vàng, ngồi ở vị trí trên cao.

Nữ nhân Tây Hạ giương mắt nhớ kỹ bộ dạng hắn, hành lễ đứng dậy, vòng eo mềm mại.

"Nhận lỗi với bổn vương?" Hòa Thân Vương nói, "Vì sao hắn phải nhận lỗi với ta."

Vương tiên sinh nhẹ giọng nói: "Nghe nói là sứ giả Tây Hạ đã từng va chạm Vương gia, bởi vậy trong lòng lo lắng, đặc biệt đến nhận lỗi cáo tội."

Hòa Thân Vương nghe thế mày không khỏi nhăn lại.

Hắn sao lại không biết sứ giả Tây Hạ đã từng va chạm hắn?

"Đưa trở về đi, bổn vương không có hứng thú," Hòa Thân Vương đứng lên, ngữ khí táo bạo, "Nói cho những tên sứ giả Tây Hạ đó đừng lộn xộn không nên có tâm tư gì, lấy một nữ nhân tới hối lộ bổn vương, hắn đang muốn cầu bổn vương làm cái gì?"

"Nếu như là va chạm thật, vậy lấy lễ tự mình tới cửa nói rõ nguyên do với bổn vương," Hòa Thân Vương cười nhạo một tiếng, "Tránh ở phía sau nữ nhân thì tính là hảo hán gì, lui ra. Vương tiên sinh, tốt nhất ngươi cũng tỉnh táo tinh thần, đừng loại chuyện gì cũng đều đáp ứng, loại người gì cũng mang đến bên cạnh bổn vương, nếu như ngươi không cự tuyệt được mỹ nhân, vậy mỹ nhân này ngươi tự mình hưởng thụ đi!"

Nói xong, Hòa Thân Vương tay áo vung lên nhanh chóng rời khỏi thính đường.

Sắc mặt Vương tiên sinh không thay đổi, hắn hơi hơi mỉm cười xoay người đối diện với nữ tử Tây Hạ nói: "Còn mời trở về đi."

*

buổi sáng hôm nay nhóm sứ giả Tây Hạ cuối cùng cũng học được lễ nghi Đại Hằng, có thể tùy ý ra vào Minh Thanh Dịch. Nhưng trong đêm đó, mỹ nhân Tây Hạ vừa mới đưa đi lại bị xám xịt mà tặng trở về, chuyện này đối với mỹ nhân Tây Hạ từ trước đến nay đều kiêu ngạo nổi danh trong ngoài người Tây Hạ mà nói chính là trong một lúc cũng không thể bình tĩnh được, chỉ cảm thấy so với học tập quy củ Đại Hằng càng nhục nhã hơn.

Lý Ngang Thuận ngồi ở bên cạnh bàn, sắc mặt âm trầm bất định, "Tên Hòa Thân Vương này nhốt ta ở đây mười mấy ngày, kết quả hiện giờ hắn hoàn toàn đem ta ném ra sau đầu?"

Mỹ nhân Tây Hạ cúi đầu không dám ra tiếng.

Lý Ngang Thuận càng nghĩ sắc mặt càng khó coi, hắn nắm chặt tay cười lạnh một tiếng, "Vậy ngươi có nhớ rõ bộ dạng của Hòa Thân Vương?"

Mỹ nhân Tây Hạ nói: "Khuôn mặt Hòa Thân Vương tuấn lãng, phi thường anh tuấn."

Biểu tình trên mặt Lý Ngang Thuận hơi đổi, "Phi thường anh tuấn?"

Hắn nhớ tới ngày ấy nhìn thấy nửa cái cằm ở trong xe ngựa, còn có mấy ngón tay vén màn xe lên. Với bộ dáng này cũng được xưng là "Tuấn lãng" cùng "Phi thường anh tuấn" sao?

Nếu nói là tuấn mỹ hắn còn tin, nhưng thấy nữ nhân này dùng từ chỉ nghe ra anh khí, lại không nghe ra mặt khác.

Lý Ngang Thuận bị nhốt ở trong Minh Thanh Dịch khổ sở học quy củ đã nhiều ngày, những lúc phi thường bực bội liền nhớ tới bộ dạng người nọ ở trong xe ngựa từ trên cao nhìn xuống. Chỉ cần vừa nhớ tới liền cảm thấy giống như nằm gai nếm mật, có thể chịu đựng cảm giác không kiên nhẫn cùng nhục nhã mà tiếp tục học quy củ.

Mỗi khi hắn nhẫn nhịn liền suy nghĩ đến chờ sau khi ra ngoài, lúc gặp mặt Hòa Thân Vương làm sao có thể nhục nhã hắn đến không xuống đài được, nhưng ai lại từng nghĩ Hòa Thân Vương hoàn toàn không nhớ rõ hắn!

Hoàng tử Tây Hạ ở dưới ánh nến trầm mặt, "Y muốn ta tự mình đưa lễ tới cửa bồi tội, ngày mai ta đây sẽ tự mình đi một chuyến."