Tiết Viễn vừa mới may mắn giữ được nam căn liền xuất thần, Thánh Thượng đem tin tức muốn hắn vận chuyển lương thực cùng đưa binh đến biên cương giáng xuống đầu hắn.
Tiết Viễn tiếp chỉ, trên đường từ trong cung hồi phủ nhớ tới rất nhiều thứ ở biên quan, nhớ tới gió cát, sau đó lại nghĩ tới Cố Nguyên Bạch. Chuyến này đi đến biên quan, chính là muốn giải quyết nạn châu chấu cùng phát binh, Tiết Viễn cũng không phải tới đưa lương thực binh mã là có thể trở lại, hắn cũng không cam lòng trở về như vậy, hắn muốn đến làm một chuyện, làm tiêu tán đi những lệ khí cùng sát khí đè nặng trong lòng.
Người du mục biên quan kiêu ngạo, tình trạng bá tánh vô cùng thảm khốc, quân đội uất ức, hắn đến xả giận mới có thể trở về.
Hắn cũng đến để làm Cố Nguyên Bạch xem, nói cho Cố Nguyên Bạch rằng Tiết Viễn có thể có năng lực như thế nào. Đi để ngăn chặn những kẻ lòng mang ý xấu, nói cho bọn họ biết không ai có thể so sánh được với Tiết Viễn.
Bắc Cương, hắn không thể không đi. Nhưng lần đi này ít nhất cũng đến bốn năm tháng.
Trở về có lẽ đã là sang năm, cũng đã sớm bỏ lỡ sinh thần Cố Nguyên Bạch. Nhớ sao? Đương nhiên nhớ.
Nhớ cũng vô cùng nhớ, đi cũng thật sự muốn đi. Tiết Viễn một đường cân nhắc thật lâu, cân nhắc là làm như thế nào mới có thể khiến Thánh Thượng nhớ kỹ hắn.
Ở thời điểm bốn năm tháng nhân tài đông đảo ùn ùn không dứt mà nhớ kỹ hắn.
Hắn nghĩ một đường cho đến khi về đến phủ lại thấy Tiết phu nhân quần áo chỉnh tề đang từ bên ngoài trở về, mày Tiết Viễn nhăn lại, thuận miệng hỏi: "Đi đâu về?"
Tiết phu nhân không dấu vết mà cứng đờ, "Đi các phủ phu nhân kia nói chuyện."
Tiết Viễn tùy ý gật gật đầu, đột nhiên bước chân dừng lại, nghiêng người hỏi, "Nương, nếu như ta nhìn trúng một người, hôn qua, sờ qua, y vẫn không đồng ý. Như vậy phải làm sao bây giờ?"
Hôn qua, sờ qua. Hai câu này nện lên trên đầu Tiết phu nhân, sau một lúc lâu Tiết Viễn không nhận được câu trả lời, hắn quay đầu lại liền nhìn thấy Tiết phu nhân cầm khăn lau khóe mắt, nước mắt đã ướt một nửa khăn.
"......" Tiết Viễn nhẹ giọng, "Tật xấu."
Cũng không hỏi nữa, bản thân trở về phòng.
Lương thảo nhanh chóng được điều động, những xe vận chuyển được đặt chung một chỗ. Động tác của Công Bộ cùng Binh Bộ gắt gao đuổi kịp, khi quân đội hành quân cần phải có máy móc, trang bị cùng các loại quân nhu, bọn họ một bên chuẩn bị, một bên yêu cầu biết rõ các số liệu cụ thể thu được qua tính toán nhanh chóng tinh vi.
Xu Mật Viện vội vàng điều binh cùng an bài công việc hành quân, Chính Sự Đường ngược lại so với Xu Mật Viện càng vội hơn, bọn họ tính khoản khác nhau, việc xảy ra đột ngột, không thể trì hoãn, bọn họ chỉ có thể ngày ngày đêm đêm dừng lại các công việc khác, toàn bộ dùng để tính toán số lượng quân nhu cần dùng.
Cố Nguyên Bạch cùng chư vị đại thần lâm triều trao đổi, sau lâm triều vẫn cứ trao đổi, có khi ánh nến trong Tuyên Chính Điện thắp đến đêm khuya, tiếng động nghị sự trong điện vẫn không ngừng, cứ bận rộn như vậy, một lượng lớn lương thảo cùng binh lính dần dần được tập hợp. Phương án hành quân cụ thể mà kín đáo đã trải qua đề nghị cùng phản bác không ngừng mà hoàn thiện.
Rốt cuộc đã đến trước một ngày Tiết Viễn đi đến Bắc Cương.
Tiết Viễn râu ria xồm xoàm từ Tiết phủ mang theo hai con sói thành niên đưa đến trước mặt Cố Nguyên Bạch.
Hai con sói này bộ lông dày đâm, tứ chi mạnh mẽ mà cường tráng, chúng nó bị Tiết Viễn túm ở trong tay, nhìn chằm chằm mọi người trong điện như hổ rình mồi. Sắc mặt các cung nữ tái nhợt, không khỏi lui về phía sau vài bước.
Cố Nguyên Bạch từ trong công vụ bận rộn mà rút ra đầu, liếc thấy hai con sói hung mãnh liền kinh ngạc, "Lúc trước không phải đã mang tới hai con sói con ư, sao lại mang tặng thêm hai con sói thành niên này nữa."
"Hai con sói con lúc trước kia không được," thanh âm Tiết Viễn nghẹn lại, "Hai con này mới có thể che chở Thánh Thượng."
Cố Nguyên Bạch nghe vậy chợt dừng lại bút, "Che chở ta?"
Tiết Viễn nặng nề lên tiếng, đôi tay đột nhiên buông ra, nhóm cung hầu phát ra kêu sợ hãi, lại thấy hai con sói kia bước chân từ từ, đi tới bên chân áo bào Cố Nguyên Bạch mà ngửi ngửi, sau đó liền nằm trên mặt đất ở bên cạnh Thánh Thượng.
Tim Cố Nguyên Bạch đập nhanh hơn khi thấy hắn đột nhiên buông tay, lúc này thân thể căng cứng mà cúi đầu nhìn hai con sói bên người.
Tiết Viễn nói: "Đã thuần phục, chúng nó cắn ai cũng sẽ không cắn Thánh Thượng. Chờ ta không còn nữa, chúng nó sẽ che chở ngươi, ta cũng có thể an tâm mà đi."
Cố Nguyên Bạch nheo mắt, không nhúc nhích, "Ngươi an tâm đi? Tất cả cấm quân của trẫm ở ngươi trong mắt đều là giấy?"
"Không giống nhau."
Tiết Viễn chỉ chỉ Điền Phúc Sinh, lời ít mà ý nhiều nói: "Điền tổng quản lấy cho Thánh Thượng một ly trà."
Điền Phúc Sinh hai chân run như cầy sấy, miễn cưỡng cười: "Này, Tiết đại nhân...... Này không được tốt lắm."
Tiết Viễn lại nói: "Mau đi."
Điền Phúc Sinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thánh Thượng, khi Cố Nguyên Bạch biết hai con sói này ngoan ngoãn bất động liền thả lỏng người, y tựa lưng vào ghế ngồi, gật gật đầu với Điền Phúc Sinh.
Sói không phải chó, Cố Nguyên Bạch rất chờ mong hai con sói này bị Tiết Viễn thuần thành cái dạng gì, có thể làm ra việc gì bảo hộ chủ.
Vẻ mặt Điền Phúc Sinh đau khổ bưng một ly trà đi lên trước, chén trà run không ngừng. Thời điểm hắn tới gần cách Cố Nguyên Bạch năm bước, hai con sói híp mắt đang quỳ rạp trên mặt đất liền trợn mắt nhìn hắn một cái, mắt thú âm u, ly nước trong tay Điền Phúc Sinh mạnh mẽ dao động lên, lo lắng đề phòng mà đến gần, cuối cùng hữu kinh vô hiểm (*) mà đem trà đặt xuống bàn trước mặt Thánh Thượng dưới ánh nhìn chăm chú của hai con sói kia.
[(*)Hữu kinh vô hiểm (有惊无险): Gặp Chuyện Kinh Sợ Nhưng Không Có Nguy Hiểm]
Tiết Viễn gợi lên một nụ cười, lại để một thị vệ rút đao tới gần, thị vệ còn chưa kịp tới gần, hia con sói đã đứng lên, lông trên người dựng thẳng lên, răng nanh sắc nhọn cùng tiếng gầm gừ trầm thấp, hai mắt chăm chú gắt gao nhìn lên trên người thị vệ, bộ dạng tùy thời có thể mạnh mẽ nhào lên công kích.
Cố Nguyên Bạch lặng im một hồi, trong lòng hưng phấn giống như nhận được một món đồ chơi hoang dã mới nhưng trên mặt vẫn trấn định, "Nếu như chúng nó cắn sai người?"
"Chúng nó không ăn thịt người," Tiết Viễn nói, "Mỗi ngày Thánh Thượng cho chúng nó ăn no thịt tươi, chúng nó sẽ không cắn chết người. Mà nếu như thật cắn sai rồi người, người dám cầm đao tới gần Thánh Thượng cũng là nên."
Tiết Viễn dừng một chút: "Chúng nó coi như thông minh, biết nên cắn cái gì, không nên cắn cái gì, điều này không sai được. Chỉ cần Thánh Thượng bị thương một ngón tay, chúng nó gãy răng cũng phải thay thần xông lên."
Cố Nguyên Bạch cúi người, muốn thử chạm vào đầu hai con sói này, chậm rì rì nói: "Nếu biết thì sẽ hiểu được ngươi đang nói đến sói, không biết còn tưởng rằng ngươi đang nói đến chó."
Tiết Viễn cười nhẹ, lúc này gương mặt râu ria xồm xoàm chật vật suy sút cũng trở nên tuấn mỹ, "Sói nào gặp được Thánh Thượng cũng đều biến thành chó nghe lời."
Câu này hắn nói vô cùng nhỏ, Cố Nguyên Bạch không nghe thấy, tinh thần y bị hai con sói uy phong hiên ngang này câu đi rồi, "Chó gì?"
"Thần chỉ đang nói Thánh Thượng yên tâm coi chúng nó như chó mà dùng đi," Tiết Viễn hơi hơi mỉm cười, "Gãy răng rồi, trong phủ thần còn rất nhiều sói. Hoặc nhiều hoặc ít cũng đều bị thần giáo huấn ngoan ngoãn, ném hai con sói này đi, Thánh Thượng trực tiếp đến phủ thần chọn lại là được."
"Nếu như chúng nó cũng không bảo hộ được Thánh Thượng," hắn trầm ngâm một chút, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Vậy chờ thần trở về, liền mời Thánh Thượng ăn một nồi canh thịt sói."
Hai con sói nằm ở bên cạnh Cố Nguyên Bạch giống như hiểu được lời Tiết Viễn nói, thế nhưng cả người run lên, kẹp chặt cái đuôi đứng dậy, đi đến dưới chân Cố Nguyên Bạch, nức nở kêu chủ động để Cố Nguyên Bạch vuốt lông trên người.
Cố Nguyên Bạch cười vuốt vuốt lông, cũng cực kỳ không thương tiếc, "Được, trẫm còn chưa từng ăn thịt sói qua đâu."
Tiếng nức nở của hai con sói càng lớn hơn nữa.
Tiết Viễn quay về phía Điền Phúc Sinh hỏi: "Điền tổng quản, không biết hai con sói con lúc trước ta tặng Thánh Thượng hiện giờ như thế nào?"
Hiện tại Điền Phúc Sinh nghe hắn nói chuyện liền cảm thấy có chút lo sợ, thành thành thật thật nói: "Tiết đại nhân đưa kia hai chỉ sói con, đang được nuôi dưỡng ở trong bách thú viên."
"Còn có con cáo lông đỏ?"
Điền Phúc Sinh: "Cũng ở trong bách thú viên."
Đều bị ném thành một đống.
Tiết Viễn thở dài một hơi, "Hai con sói con kia dính người, nếu như ta không còn nữa, Thánh Thượng nhớ đi xem chúng nhiều."
Cố Nguyên Bạch thu hồi tay, từ trong tay cung hầu tiếp nhận khăn lau tay, "Nếu dính người, còn biết chỉ có thể dính trẫm sao? Thái giám cung nữ hầu hạ chúng nó lại không xem như người?"
Không giống nhau.
Thời điểm Tiết Viễn thuần những con sói này đã cầm đồ dùng của Cố Nguyên Bạch để chúng nó ngửi qua, nói là: "Đây là mùi chủ tử khác của ngươi, mùi của mẫu thân các ngươi chính là mùi này, đã hiểu chưa?"
Nhưng lời này không thể nói, một khi không cẩn thận liền bị mẫu thân của đám sói con này trói lại cắt đi nam căn.
Tiết Viễn nghiêng đầu, "Thánh Thượng nói đúng. Lúc trước Thánh Thượng nói coi trọng ngựa của thần, thần cũng mang nó đến đây, con ngựa kia gọi Liệt Phong, hiện tại Thánh Thượng có thể phái người đem nó dắt đến chuồng ngựa."
"Ngươi......" Cố Nguyên Bạch, "Trẫm xác thật nhìn trúng con ngựa kia, nhưng việc có thong thả và cấp bách, hiện giờ Tiết khanh cần một con ngựa tốt đi đến Bắc Cương trước. Chính ngươi giữ lại đi, trẫm cũng đỡ phải thưởng cho ngươi."
Vừa là sói, lại vưa là ngựa. Cố Nguyên Bạch luôn có một loại cảm giác Tiết Viễn trước khi rời đi muốn đem tất cả đồ vật để lại cho y.
Thánh Thượng vừa nói ra lời này, Tiết Viễn cũng không tranh đoạt, hắn cười nói tiếng được, lẳng lặng nhìn năm ngón tay Thánh Thượng vuốt lên lông trên thân hai con sói, "Thánh Thượng thích lông màu xám?"
"Không có thích hay không thích," Cố Nguyên Bạch tùy ý nói, "Vuốt thoải mái là được."
Y nói xong lời này, lại đột nhiên nhớ tới Tiết Viễn đầy lông, sắc mặt hơi đổi, đầu sói dưới tay chỉ một thoáng liền không sờ nổi nữa.
[Muốn biết lông chỗ nào thì vui lòng quay lại c40 ]
Trước đó vài ngày bận rộn, vội đến độ dường như quên mất chuyện gì, lúc này mới đột nhiên nghĩ tới hình như là quên mất chuyện lúc trước muốn chặt đứt nam căn Tiết Viễn.
Thật không hổ là thiên chi kiêu tử, vai chính trong truyện, Cố Nguyên Bạch muốn khiến cho hắn đoạn tử tuyệt tôn, lại trùng hợp đυ.ng phải cấp báo tám trăm dặm như vậy.
Ngày mai chính là viễn chinh, Cố Nguyên Bạch không chút để ý mà nghĩ nghĩ, hôm nay cắt, ngày mai còn có thể lên ngựa sao?
"Thánh Thượng," một lát sau, Tiết Viễn lại đã mở miệng, "Trước đó thần nói muốn xin lại ngọc ban chỉ tặng cho tức phụ nhỏ sau này, lời nói đó là thuận miệng nói bậy, đồ vật hiến cho Thánh Thượng chính là của Thánh Thượng, làm sao có thể nói muốn xin lại hay không."
Cố Nguyên Bạch sờ lên ngọc ban chỉ trên tay, xoay xoay, giọng mũi nặng nề, "Hử?"
Tiết Viễn ôn hòa cười, "Thần muốn hỏi ban thưởng lúc trước của thần, hiện giờ còn tính hay không?"
Cố Nguyên Bạch đem ngọc ban chỉ xoay qua lại vài vòng, "Giữ lời."
"Long ân Thánh Thượng," Tiết Viễn nói, "Thần muốn trước khi đi có thể tắm gội phúc trạch của Thánh Thượng một phen."
"Thần muốn ngâm một chút...... Nước tắm của ngài."(*)
[(*) Câu này dịch cho thuận là "Thần muốn ngâm nước tắm của ngài một chút", nhưng cấu trúc câu bên Trung thường nó hơi ngược với bên Việt]
*
Sau khi Tiết Viễn từ trong hoàng cung đi ra, không chỉ ngâm nước tắm củaThánh Thượng mà còn mang theo một túi nước rời đi.
Suối nước bên trong cung điện của Cố Nguyên Bạch đúng giờ sẽ đổi nước cùng lau dọn, nhưng Tiết Viễn biết sáng nay Thánh Thượng vừa mới tắm, khi nói chuyện cùng Tiết Viễn chỉ cần dựa gần chút là có thể ngửi được mùi hương thủy lộ. Cố Nguyên Bạch là quân tử giữ lời, mặc dù thỉnh cầu này của Tiết Viễn có chút không hợp quy củ, y cũng gật đầu đồng ý.
Tiết Viễn vỗ vỗ túi nước phình phình, tâm tình suиɠ sướиɠ.
Trên người hắn cũng lây nhiễm lên một ít mùi hương trong cung đình, hơi thở xen lẫn cùng mùi thuốc nhàn nhạt. Mùi hương này cùng với mùi hương trên người Thánh Thượng tương tự mười phần, thời điểm Tiết Viễn ngâm nước nóng dường như có loại cảm giác Cố Nguyên Bạch đang ở bên cạnh chính mình.
Như là hai người bọn họ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, thân mật mà chạm vào nhau.
Bởi vậy sau khi ngâm xong nước, Tiết Viễn đứng ở bên cạnh ao bình tĩnh một hồi lâu mới có thể hồi thần từ bên trong ảo tưởng tươi đẹp này.
Chờ hắn đi rồi, bên trong hoàng cung.
Điền Phúc Sinh âm thầm cùng trưởng thị vệ đáp lời: "Nhìn Tiết đại nhân một cái, sói lớn sói nhỏ tặng hai lần. Ta liếc mắt nhìn một cái liền sợ hãi, hắn làm sao có thể không sợ?"
Trưởng thị vệ phi thường cảnh giác, hắn nhìn chằm chằm hai con sói được Thánh Thượng cho phép ghé vào bên cạnh bàn kia, trả lời: "Tiết đại tính tình mạnh mẽ (*), thích những thứ này cũng chẳng có gì lạ."
[(*) Nguyên raw là 血气 (xuèxìng): ý tâm huyết; chính trực. Cơ mà toi thấy không hợp với ngữ cảnh, không hợp với tính cách của Tiết Viễn đổi lại]
Điền Phúc Sinh thở dài, "Tính tình Tiết đại nhân như thế làm cho người ta sợ hãi, làm ta liếc mắt nhìn một cái trong lòng cũng e ngại. Người như vậy lại cố tình đối với Thánh Thượng không phải như vậy. Thánh Thượng uy nghiêm sâu nặng, nhưng ngươi xem hắn lại còn có lá gan đi ngâm nước suối của Thánh Thượng, có thể thấy được người này nha, thật là ngàn vạn điều có thể sửa, nhưng sắc tâm không thể sửa."
Trưởng thị vệ không tán đồng: "Làm sao có thể coi là sắc tâm, Tiết đại nhân không phải chỉ muốn tắm gội phúc trạch Thánh Thượng, lấy này tới tìm kiếm an ủi trong lòng thôi sao?"
Điền Phúc Sinh chợt ngừng, quay đầu nhìn hắn một cái, lúc này mới nhớ tới trưởng thị vệ còn chưa biết lúc trước Tiết Viễn nói những lời bày tỏ tâm ý với Thánh Thượng. Cả người hắn run lên, mồ hôi lạnh từ thái dương chảy ra, liên mồm sửa miệng: "Đúng là như thế, tiểu nhân nói sai lời, Trương đại nhân chớ nên coi là thật, cái miệng này của tiểu nhân chính là hồ ngôn loạn ngữ, không thể tin."
Trưởng thị vệ thở dài một hơi, ôn hòa nói: "Điền tổng quản, lần sau trăm triệu không thể tùy ý nói như vậy."
Điền Phúc Sinh lau đi mồ hôi, "Đúng vậy."
Màn đêm buông xuống, thời điểm Cố Nguyên Bạch đi vào giấc ngủ, hai con sói kia cũng ghé vào trước nội điện nghỉ ngơi. Lúc nhóm cung hầu trong lòng run sợ từ trong trong điện rời khỏi đều nhẹ nhàng hơn so với bình thường.
Nhưng đêm nay Cố Nguyên Bạch ngủ so với ngày thường càng sâu giấc hơn.
Chờ sáng sớm ngày thứ hai liền tới ngày Tiết Viễn xuất chinh đến Bắc Cương.
*
Cố Nguyên Bạch mang theo tất cả quan lại tiễn đưa các vị binh lính, biểu tình y nghiêm nghị, giữa mặt mày tất cả đều là ủy thác cùng giao phó trọng trách, "Tiết khanh, mang theo binh lính cùng lương thảo bình yên vô sự tới biên quan, lại bình yên vô sự trở về."
Tiết Viễn đã mặc một thân khôi giáp trắng bạc, khôi giáp nặng nề mắc lên người hắn bị thân hình cao lớn căng đến phi thường uy vũ. Sau khi hắn hành lễ liền thẳng đứng lên, hơi hơi cúi đầu chăm chú nhìn hai mắt Cố Nguyên Bạch.
Tóc dài được cột cao thả xuống ở sau lưng hắn, hắn đã chuẩn bị tốt tất cả, bởi vậy giữa đuôi mắt cùng lông mày ẩn ẩn nét nghiêm nghị cùng sắc sảo.
Mặt trời chói chang chiếu xuống, hàn quang sắc bén, quyết chí tiến lên.
Hai người đối diện một hồi, Tiết Viễn đột nhiên vén áo choàng lên, sạch sẽ lưu loát quỳ gối trên mặt đất. Cố Nguyên Bạch không ngờ tới hắn sẽ hành đại lễ như thế, khom người muốn nâng dậy hắn, Tiết Viễn lại ở thời điểm y khom lưng mà chợt thẳng người, hôn một cái lên mặt Cố Nguyên Bạch.
Lần này nhanh chóng giống như ảo giác, ai cũng không nhìn thấy.
Động tác dìu hắn của Cố Nguyên Bạch dừng lại.
"Ta từ biệt bốn năm tháng, ngươi không thể quên ta," Tiết Viễn thấp giọng, hơi nóng phả lên trên mặt Cố Nguyên Bạch, "Chờ ta trở lại. Trước khi ta trở lại, đừng để cho những người khác chạm vào ngươi một chút, bất luận là một ngón tay hay là một sợi tóc, được không?"
Áp lực hơn hai tháng, học quy củ hơn hai tháng, Tiết Viễn biết như vậy không chiếm được Cố Nguyên Bạch.
Bởi vì Cố Nguyên Bạch sẽ không thích một con chó nghe lời.
Cố Nguyên Bạch lại không có tức giận, y hơi hơi mỉm cười, ôn nhu nói: "Không được."
"Không quan hệ," Tiết Viễn cười, "Có sói che chở ngươi, ai dám chạm vào ngươi, ngón tay nào chạm vào người, liền sẽ bị sói của thần cắn rớt ngón tay đó. Chờ thần từ Bắc Cương trở về, nhìn xem trên tay ai thiếu ngón tay, thần lại tự mình mài đao tìm tới cửa nói chuyện."
Nói xong, hắn đầu rũ xuống, có nề nếp, ba quỳ chín lạy.
Hành đại lễ xong, hắn đứng dậy, sạch sẽ lưu loát mà xoay người lên ngựa, áo choàng tung bay, tiếng áo giáp rung động.
"Khởi hành."
Muôn vàn binh mã cùng lương thảo tạo thành hàng dài uốn lượn, lương thảo được bảo hộ bên trong tầng tầng lớp lớp. Trừ bỏ Tiết Viễn, còn có hơn mười nhân tài triều đình tìm ra để khắc phục nạn châu chấu, ngoài cái này ra, còn có hơn trăm xe dược liệu dự phòng.
Đại phu đi theo có mấy trăm người, là vì phòng ngừa khả năng phát sinh bệnh tật sau nạn châu chấu.
Mỗi một binh lính này đều khổng võ hữu lực (*), thân hình cao lớn, mỗi một người trong bọn họ mỗi ngày đều ăn đủ cơm cùng muối, lúc này trang bị đầy đủ, đã nâng lên đại đao cùng tấm chắn, giáp y cũng căng đến trầm trọng. Mà ngựa càng béo tốt cường tráng, dưới thân kỵ binh ngửa đầu gào rống một tiếng.
[(*) Nguyên raw 孔武有力 (kǒng wǔ yǒulì): dũng cảm, mạnh mẽ]
Thanh âm rống ra chính là ngày thường ăn đủ thức ăn tươi ngon.
Một đội ngũ như vậy không có đạo lý không đạt được thắng lợi.
Cố Nguyên Bạch đứng nhìn này một đội nhân mã thật dài dần dần biến mất ở trước mắt, người bên cạnh bởi một màn này mà nhiệt huyết, hô hấp bắt đầu thô nặng.
Y lấy khăn ra thong thả ung dung lau sườn mặt, cũng suy nghĩ, đạt được thắng lợi về cho ta.
Một hồi đại thắng, dùng ngân lượng nuôi quân như nước chảy ra ngoài, dùng những thứ này đổi lấy thắng lợi.
Khiến cho dân tộc du mục nhìn thấy hiện giờ binh lính Đại Hằng trở thành dạng gì, khiến cho bọn họ nhìn thấy hoàng đế Đại Hằng trở thành bộ dạng gì.
Mà bộ dạng này của hoàng đế cùng binh lính có phải đã đủ làm cho bọn họ ngoan ngoãn nức nở trầm trồ khen ngợi hay không.
Cố Nguyên Bạch rất là chờ mong.