Ta Dựa Vào Mĩ Nhan Ổn Định Thiên Hạ

Chương 72

Thụ trong nguyên tác muốn Cố Nguyên Bạch tứ hôn cho công trong nguyên tác.

Bất đắc dĩ cảm thấy rất buồn cười, Cố Nguyên Bạch ở trong lòng thở dài một hơi.

Tứ hôn, trừ phi Tiết phủ chủ động tới cầu, nếu không y sẽ không chủ động ban cho.

Một tờ giấy hôn nhân, chính là làm khó chính hai người. Loại hành vi tùy tay điểm loạn uyên ương này Cố Nguyên Bạch không có kiên nhẫn để làm.

Buổi sáng mới vừa nói đến Tiết Viễn xong, buổi chiều Tiết Đô Ngu Hầu liền sai người đưa tới cho Cố Nguyên Bạch một phong thư, cùng một kiện gỗ khắc lớn bằng bàn tay.

Là một thanh loan đao khắc bằng bỗ, mặt ngoài loan đao được tước bóng loáng bằng phẳng, cũng không có khắc hoa văn tinh tế. Bởi vì rất nhỏ, cho nên lưỡi dao rất dày, vô pháp đả thương người, giống như một món đồ chơi dỗ hài tử.

Cố Nguyên Bạch đem mộc đao cầm trong tay nhìn nhìn, không thấy được gì kỳ quặc liền đem mộc đao này ném vào một bên, ngược lại cầm lấy phong thư đặt ở một bên.

Giấy viết thư trắng tinh, có ẩn ẩn rượu mùi hương truyền đến. Cái mũi này của Cố Nguyên Bạch mẫn cảm thật sự, ngửi được rượu mùi hương, trong đầu liền hiện ra hình ảnh Tiết Viễn cười như không cười, cầm theo bầu rượu từ lầu hai Trạng Nguyên Lâu ném xuống.

Y cười một tiếng, đem giấy viết thư mở ra, liền nhìn thấy phía trên chỉ có một câu: Cờ nghệ của thần thắng Thường Ngọc Ngôn rất nhiều lần, đã chuẩn bị bàn cờ, nước trà, chờ Thánh Thượng giá lâm.

Chữ viết rồng bay phượng múa, toàn bộ tờ giấy gần như không thể chứa đủ dòng chữ ngắn ngủn này của Tiết Viễn.

Bị bệnh cũng có thể lăn lộn như vậy.

Cố Nguyên Bạch đem thư đưa cho người hai bên xem, sau khi Điền Phúc Sinh xem xong liền cười khúc khích, vui vẻ, “Tiết đại nhân như là đã dự liệu trước, nói vậy cờ nghệ thật sự là số một số hai.”

Ban đầu Cố Nguyên Bạch không có phát hiện, lúc này tưởng tượng, còn không phải sao? Tiết Viễn tự khen chính mình, quân tử cổ đại phần lớn hàm súc, như vậy da mặt cũng không phải là dày đến mức tận cùng.

Cố Nguyên Bạch không nhịn được gợi môi lên.

Trưởng thị vệ lo lắng nói: “Thánh Thượng, thân thể Tiết đại nhân không khoẻ, chắc là không cách nào đi lại nên mới mời Thánh Thượng giá lâm Tiết phủ.”

“Trẫm biết.” Cố Nguyên Bạch nói.

Ngón tayy không khỏi đặt lên trên ngọc ban chỉ, thay đổi một cái nhẫn ngọc ban khác, vẫn cảm thấy ôn nhuận. Cố Nguyên Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua khối ngọc trong suốt thông thấu, nhớ tới bộ dạng Tiết Viễn ngâm ở trong nước, nheo mắt, nói: “Vậy đi nhìn một cái đi.”

*

Sau giờ ngọ gió nhẹ từ từ, sau tầng tầng mây, sắc trời ẩn ẩn hiện ra nắng vàng.

Hành cung tránh nóng cực kỳ lớn, trong ngoài hồ nước núi non trùng điệp, cây mang đến mát lạnh. Phủ đệ vương công đại thần cùng đủ loại quan lại được xây dựng tại hành cung cách đó không xa, hoa thơm chim hót không ngừng, chim hót trùng kêu không dứt.

Chử Vệ trầm mặc không nói mà đi theo bên cạnh Thánh Thượng, hắn thoạt nhìn tâm sự nặng nề, ánh mắt ngẫu nhiên ngước lên nhìn bóng dáng Thánh Thượng, càng giống như là người mất hồn.

Tuy rằng tướng mạo tuấn mỹ, bộ dáng như thế cũng làm người khác thương tiếc. Nhưng khi nếu người làm hắn “Thất thần” là Thánh Thượng, phần tuấn mỹ này cũng khiến người khác không thưởng thức đượcc.

Trưởng thị vệ đột nhiên nhìn về phía Chử Vệ nói: “Chử đại nhân, có chút việc sai lầm, tốt nhất ngươi nên biết sai liền sửa.”

Chử Vệ lấy lại tinh thần, “Trương đại nhân đây là ý gì?”

Trưởng thị vệ cứng rắn nói: “Ta cùng với Chử đại nhân thân đều là thần tử Thánh Thượng, Thánh Thượng là quân, ta chính là thần.”

“Cho nên?” iểu tình Chử Vệ b nhàn nhạt, chứa đựng vài phần nghi hoặc.

Thấy hắn hiểu lại giả vờ không hiểu, sắc mặt trưởng thị vệ đỏ lên, “Chử đại nhân chỉ nhớ rõ, vô luận là ta hay là Tiết đại nhân đều sẽ không để cho người lòng mang ác ý tới gần Thánh Thượng một bước.”

Hai mày Chử Vệ nháy mắt nhíu lại, trong mắt lạnh lùng, hàn ý giống như chứa băng.

Nhìn một cái.

Chử Vệ thoạt nhìn thanh phong tễ nguyệt, minh nguyệt sáng trong, kỳ thật trong lòng đen tối, cất giấu các loại ý nghĩ dơ bẩn đại nghịch bất đạo. Trái lại là Tiết Viễn, tuy rằng thật sự lớn mật cuồng vọng, nhưng ít ra quang minh lỗi lạc, trong ngoài như một.

Vừa ẩn ý nói hắn, sắc mặt Chử Vệ không phải thay đổi?

Ấn tượng của trưởng thị vệ đối với văn nhân như vậy lại kém một phần.

Chử Vệ đã hiểu rõ sao lại thế này, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, phía trước lại đột nhiên vang lên một giọng trẻ con non nớt: “Chất nhi.” (cháu trai)

Hai mày Trạng Nguyên lang nhảy dựng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên. Thế mới thấy nguyên lai không biết khi nào, bọn họ đã đi tới trước cửa Chử phủ, mà ở cửa Chử phủ đang có một tiểu đồng mặc quần áo sạch sẽ, cử chỉ quy củ, tiểu đồng gặp được hắn, rụt rè mà nở nụ cười, lớn tiếng nói: “Chất nhi Tử Hộ!”

Chử Vệ sau một lúc lâu không nói gì, Thánh Thượng quay đầu lại, tràn đầy ý cười mà nhìn hắn, cảm thấy thú vị nói: “Đây là trưởng bối Trạng Nguyên lang?”

Người gác cổng Chử phủ đã gặp qua Thánh Thượng, lúc này bị dọa đến đứng ở một bên không dám lộn xộn, vội thấp giọng nhắc nhở nói: “Thúc thiếu gia, đây là Thánh Thượng.” (*)

[(*)Từ “Thúc”(叔) ở đây là chỉ quan hệ chú cháu, thúc thúc]

Đôi mắt tiểu đồng chậm rãi trợn to, ngay sau đó vội quỳ xuống đất, cúi đầu sát đất hành đại lễ với Cố Nguyên Bạch, “Tiểu đồng gặp qua Thánh Thượng.”

“Mau đứng lên,” Cố Nguyên Bạch, “Có thể đứng dậy được không?”

Tiểu đồng sử dụng tay chân bò lên, câu nệ mà hai tay ôm nhau, ánh mắt đảo qua Chử Vệ rất nhiều lần, sốt ruột muốn chất nhi dạy hắn làm sao để nói chuyện cùng Thánh Thượng.

Tiểu đồng này bộ dạng khoảng chừng năm sáu tuổi, thoạt nhìn lại giống như là một tiểu đại nhân. Cố Nguyên Bạch đi qua, vén quần áo lên ngồi ở bậc thang trước cửa Chử phủ, đối với tiểu đồng sững sờ đứng ở một bên nói: “Ngươi tên là gì?”

Hai bàn tay tiểu đồng đan vào nhau, lại quy quy củ củ cong người, có nề nếp nói: “Tiểu đồng tên là Chử Nghị, trong nhà cha mẹ gọi tiểu đồng là Chử Tiểu Tứ.”

“Nghị ca nhi,” Cố Nguyên Bạch cười cười, cố ý chỉ chỉ Chử Vệ, “Ngươi gọi hắn là chất nhi?”

“Đây là chất nhi Tử Hộ của tiểu đồng,” Chử Tiểu Tứ, “Chất nhi Tử Hộ rất lợi hại, đạt được Trạng Nguyên!”

Hai tai Chử Vệ ở góc không thể thấy hơi đỏ lên, sau khi Thánh Thượng nói một câu “Xác thật lợi hại”, màu đỏ càng gia tăng, trong một lát hai bên lỗ tai đã đỏ lên đến có thể thấy rõ ràng.

Cố Nguyên Bạch hơi hơi mỉm cười, “Ngươi đã là trưởng bối của Trạng Nguyên lang, nếu như Trạng Nguyên lang phạm sai lầm, ngươi có thể giáo huấn hắn?”

Chử Tiểu Tứ gật gật đầu, biểu tình nghiêm túc, “Nếu như chất nhi Tử Hộ làm việc sai, tiểu đồng sẽ không thiên vị hắn. Thư thượng nói: Con mất dạy, lỗi của cha.”

“Nói đúng,” Cố Nguyên Bạch buồn rầu nói, “Hôm nay Trạng Nguyên lang đã phạm vào một lỗi sai nhỏ, chọc trẫm tâm tình không vui, ngươi thân là trưởng bối, ngươi tới nói thử nên làm như thế nào.”

Chử Tiểu Tứ ngây dại, hắn nhìn Thánh Thượng, lại nhìn Chử Vệ, cuối cùng vẫn là nâng lên tư thế trưởng bối, giáo huấn nói: “Chất nhi Tử Hộ, sao ngươi lại có thể như vậy?”

Chử Vệ không khỏi nhìn về phía Thánh Thượng, Thánh Thượng chú ý tới tầm mắt hắn, mỉm cười chớp chớp mắt với hắn. Chử Vệ liền biết Thánh Thượng chỉ là ở đang đùa giỡn với tứ thúc hắn, hắn không khỏi tràn ra cười, đi theo cúi thấp đầu xuống.

Chử Tiểu Tứ hẳn là rất ít có cơ hội dùng tới dáng vẻ trưởng bối, chờ khi hắn giáo huấn Chử Vệ xong, trên khuôn mặt nhỏ đã hưng phấn đến đỏ một mảnh, mạnh mẽ đè xuống kích động, hành lễ trả lời: “Thánh Thượng, tiểu đồng giáo huấn xong rồi.”

Cố Nguyên Bạch trầm ngâm một phen, “A? Vậy Trạng Nguyên lang đã biết sai chưa?”

Chử Vệ bất đắc dĩ mím môi, “Thần biết sai rồi.”

“Vậy liền xem mặt mũi tứ thúc ngươi mà tạm thời tha cho ngươi lần này,” Cố Nguyên Bạch cười nói, “Chớ có lãng phí phần tâm tình này của tiểu thúc ngươi.”

Mặt Chử Tiểu Tứ càng đỏ đến lợi hại.

Điền Phúc Sinh nhịn cười nhịn đến lợi hại, hắn cầm đệm mềm tới, nhỏ giọng nói: “Thánh Thượng, tiểu nhân lót cái đệm cho ngài, trên mặt đất quá lạnh, đối với ngài không tốt.”

Cố Nguyên Bạch đơn giản đứng lên, “Không ngồi, đi thôi.”

Chử Vệ vừa muốn tiếp tục theo sau, Cố Nguyên Bạch liền nhìn hắn một cái, cười nói: “Nếu đã tới phủ Chử khanh rồi, Chử khanh liền mang theo Nghị ca nhi hồi phủ đi, không cần bồi trẫm.”

Chử Vệ không nói chuyện, thúc hắn Tiểu Tứ chạy tới ôm lấy chân, hắn Chử Vệ khom lưng ôm tiểu đồng vào trong ngực, nhìn Thánh Thượng, không nhịn xuống nói: “Thánh Thượng, nhìn sắc trời này hẳn là một lát nữa sẽ có mưa, không bằng trước tiên Thánh Thượng ở trong phủ thần nghỉ chân một chút?”

Cố Nguyên Bạch nhìn về phía chân trời liền thấy dày đặc mây vàng hơi ẩm, mang theo gió cuốn lạnh lẽo khiến cây xanh lắc lư không ngừng, xác thật có vẻ như là sắp mưa.

Cố Nguyên Bạch suy tư, nhưng còn chưa suy tư ra, y liền cảm giác trên mặt chợt lạnh, duỗi tay phất quá mặt sau sườn, liền chạm phải một ít nước.

Mặt đất khô ráo có vài điểm vệt ướt, trời bắt đầu mưa.

*

Mưa một giọt lại một giọt, từ chậm rãi đến dày đặc rơi phía trên bàn cờ.

Điểm tâm đặt ở hai bên sườn bàn cờ, nước trà còn có bầu rượu, bầu rượu mở nắp, hương rượu bên trong cùng hương trà một bên đan xen, mà lúc này mấy thứ này cũng bị nước mưa từng giọt tẩm vào.

Bên bàn đá, Tiết Viễn còn đang ngồi thẳng tắp chờ ở nơi này. Ngoài thân hắn khoác một kiện hắc y. Tóc dài cột cao, lặng im giống như một pho tượng.

Một giọt nước mưa từ trên trán hắn rơi xuống, lại từ dưới cằm chảy xuống.

Gã sai vặt bên trong hành lang cầm lấy dù giấy vội vàng chạy về phía trong viện, lúc này Tiết Viễn mới mở miệng, hắn nói: “Đừng tới đây.”

Bước chân gã sai vặt bỗng chốc dừng lại, “Đại công tử, trời mưa!”

“Gia nhà ngươi còn thiếu mắc mưa?” Tiết Viễn đem bầu rượu cầm trong tay, cầm theo miệng bình xoay vài vòng, cùng cả nước mưa, nâng cổ lên rót vào miệng mấy ngụm.

Gã sai vặt vội vàng nói: “Đại công tử, đại phu nói ngài ngàn vạn không thể uống rượu, cũng không thể mắc mưa.”

“Đã ướt,” Tiết Viễn nâng bầu rượu, “Đã uống.”

Hắn đứng lên, giọt mưa mềm mại dừng trên khuôn mặt hắn. Lúc này cuối hạ, nước mưa giống như ôn nhu hơn nhiều, nhưng dù nước mưa ôn nhu, xối trên người vẫn là lạnh.

Ngoài mặt lừa dối người khác, kỳ thật tâm so với bất kì ai cũng tàn nhẫn hơn.

Tiết Viễn đi đến phía dưới hành lang.

Lúc này nô bộc bên trong hành lang mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lấy khăn liền lấy khăn, lấy canh gừng liền lấy canh gừng, chỉ có một mình Tiết Viễn đứng bất động bên hành lang, nhìn màn mưa từ thưa thớt dần dần trở nên dày đặc.

Hắn đứng đến thẳng tắp, bên ngoài khoác một cái áo choàng, một người liền chiếm một khoảng lớn, ánh mắt Tiết Viễn rất tốt, hắn chỉ cần hơi nhắm mắt chút một là có thể nhìn thấy được điểm tâm chuẩn bị tỉ mỉ trên bàn đá bị nước mưa từng chút một đánh tan.

Tiết Viễn lại uống một ngụm rượu, nghiêng đầu hỏi: “Người đâu?”

Hắn mới vừa hỏi xong, bên trong màn mưa liền có một người cả người ướt đẫm chạy vào, “Đại công tử, tiểu nhân thấy Thánh Thượng ở đầu hẻm quẹo vào trong Chử phủ.”

Chung quanh hành cung tránh nóng đều là phủ đệ của vương công đại thần, đều là tốp năm tốp ba mà tạo thành một khối. Chử phủ cùng Tiết phủ rất có duyên, một cái ở phía đầu, một cái ở phía đuôi, chỉ là Tiết Viễn vừa tới hành cung tránh nóng, hắn liền ăn năm mươi đại bản, cũng chưa từng lộ mặt ở trước cửa phủ qua.

Những lời này vừa nói ra, nhóm nô bộc ngừng thở, sợ Tiết Viễn phát giận. Nhưng Tiết Viễn lại cười, “Thật đúng là tới.”

Tâm tình Tiết Viễn khá hơn nhiều, hắn nâng môi cười, hướng tới phía sau vươn tay, “Đem dù đưa cho lão tử.”

Gã sai vặt đem dù giấy đưa cho hắn, Tiết Viễn lại hỏi: “Chim đâu?”

Một gã sai vặt khác lại chạy tới dưới hành lang lấy l*иg chim mang đến, bên trong l*иg chim đóng lại không phải chim quý hiếm trân quý gì, mà là một thân chim sẻ lông xám nhỏ.

Tiết Viễn nhấc tới l*иg chim đến trước mặt, nhìn chim sẻ nhỏ bên trong, nổi lên hứng thú, cười khẽ hỏi: “Ngươi nói, thời điểm ngọc ban chỉ trong tay Thánh Thượng bị ngậm đi, là Thánh Thượng cố ý để ngươi ngậm đi, hay là thật sự ngươi tự mình cướp đi?”

Chim tước tự nhiên nghe không hiểu lời hắn nói, đầu chim quẹo trái quẹo phải, lại đi mổ lông chim trên người.

Tiết Viễn nhếch miệng cười, bung dù xách theo l*иg chim từ từ đi ra Tiết phủ.