“Ong” một tiếng, tiếng động chủy thủ cắm sâu vào trong khúc gỗ rung rung.
Tiết Viễn đè thấp thanh âm, mang theo ý cười, “Thường Ngọc Ngôn, ngươi nói thật cho ta.”
Mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu Thường Ngọc Ngôn bỗng chốc xông ra.
Tiết Viễn cắm chủy thủ một cái, chủy thủ vô cùng sắc bén lại phát ra một tiếng rung thanh thúy, giọng nói Tiết Viễn đã nhiều ngày không tốt, nói chuyện giống như hạt cát cọ xát với nhau, lúc ngữ khí rõ ràng vô cùng tốt, nói ra lời nói cũng có khả năng mang theo uy hϊếp, huống chi ngữ khí giờ phút này của hắn, tuyệt đối không tính là tốt.
Tiết Viễn cười một chút, “Thánh Thượng nếu như chưa từng nói đến ta, ngươi cũng sẽ không vội vã chạy tới Tiết phủ tìm ta như vậy.”
Thường Ngọc Ngôn cật lực trấn định, “Lúc trước ngươi thượng trị luôn ở bên cạnh Thánh Thượng, chọc người đỏ mắt lại hâm mộ. Hiện giờ ta đơn độc được Thánh Thượng triệu kiến một lần, tới trước mặt ngươi khoe ra khoang cũng không được?”
Tiết Viễn híp mắt nhìn hắn, trong mắt nặng nề.
“Thánh Thượng có thể cùng ta nói cái gì về ngươi?” Thường Ngọc Ngôn cười khổ, “Hoặc là nói đến ngươi, vì sao ta lại phải giấu giếm chứ.”
Ngực bang bang nhảy.
Tất cả đều là khẩn trương cùng thấp thỏm.
Hắn không biết vì sao bản thân phải giấu giếm việc nói chuyện cùng Thánh Thượng, nhưng lúc ấy chính hắn không có phát hiện, hiện giờ vừa nhớ tới, Thánh Thượng cùng hắn nói chuyện với nhau, thế nhưng hầu hết đều có quan hệ cùng Tiết Viễn.
Nhận thấy như vậy, bản năng khiến Thường Ngọc Ngôn không muốn nói ra tình hình thực tế với Tiết Viễn.
Hắn mở quạt xếp ra, nho nhã mà quạt vài cái, chờ mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu không còn nữa, mới khẽ cười nói: “Tiết Cửu Dao, sao hôm nay ngươi trở nên kỳ quái như thế.”
Tiết Viễn vẫn đang nhìn hắn.
Áo ngoài khoác trên vai hắn, mặc dù một đầu tóc thả xuống cũng không ngăn được kiên quyết bên trong mặt mày hắn. Chủy thủ trên bàn còn phản hàn quang, rung rung vài cái dần ngừng lại.
Tiết Viễn thu hồi tầm mắt, hắn đem chủy thủ rút ra, tiếp tục khắc gỗ, lẩm bẩm: “So với ta tưởng còn vững tâm hơn chút.”
Thường Ngọc Ngôn không có nghe rõ: “Cái gì?”
“Không có gì,” Tiết Viễn lười biếng nói, “Đúng rồi, cho ngươi xem thứ này.”
Tiết Viễn kêu gã sai vặ tới, gã sai vặt nghe hắn phân phó xong liền gật đầu chạy. Một lát sau, gã sai vặt nâng một thanh loan đao dâng ở trước mặt Tiết Viễn.
Tiết Viễn cầm lấy đao, Thường Ngọc Ngôn không khỏi ngước lên nhìn kỹ, chỉ thấy trên vỏ loan đao này tất cả đều phác hoạ tơ vàng, lại đính thêm vạn viên châu báu tinh tế chế tác thành, đường tơ vàng rõ ràng, bao phủ đều từ đầu tới đuôi. Chỉ này một cái vỏ đao đã có thể kết luận loan đao này nhất định không giống bình thường.
Mà chế phẩm tơ vàng càng tinh diệu, càng thuộc về sở hữu của hoàng gia. Thường Ngọc Ngôn buột miệng thốt ra nói: “Đây là Thánh Thượng thưởng cho ngươi?”
Tiết Viễn nắm chuôi đao, đem loan đao rút ra một nửa, chỉ nghe “Cạch” một tiếng, dư âm tiếng động va chạm của lưỡi đao sắc bén cùng vỏ đao phát ra còn văng vẳng bên tai.
“Đây là phần thưởng đứng đầu xuân săn ngày ấy,” Tiết Viễn vuốt đao mặt, “Rất đẹp sao?”
Thường Ngọc Ngôn cơ hồ không rời được mắt, “Cực kỳ đẹp.”
Tiết Viễn mạc danh cười cười, hắn rút loan đao ra sau đó chém lên bàn một nhát, thế nhưng phía trên bàn đá màu xám đã bị vẽ ra một dấu vết màu trắng.
Thường Ngọc Ngôn tắc lưỡi: “Thế mà lại sắc bén như thế.”
“Đẹp thì cũng rất đẹp, sắc bén cũng thật sự sắc bén,” Tiết Viễn đem loan đao ở trên tay xoay một vòng, làm Thường Ngọc Ngôn nhìn đến trong lòng run sợ, hắn cuối cùng đem đao ném vào trong vỏ đao, quay đầu lại cười nói, “Đao tốt như vậy, phải để ở trong tay người chơi đao.”
Thường Ngọc Ngôn thở dài một hơi: “Còn không phải ư?”
Hai khắc sau, Thường Ngọc Ngôn liền đứng dậy cáo từ với Tiết Viễn rồi rời đi. Thường Ngọc Ngôn vừa ra khỏi sân Tiết Viễn, còn chưa đi đến cửa lớn Tiết phủ liền gặp Tiết phu nhân vội vã đi tới.
Tiết phu nhân trang dung chỉnh tề, nhìn thấy Thường Ngọc Ngôn còn chưa rời đi liền dẫn đầu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thường Ngọc Ngôn hành lễ cùng Tiết phu nhân, Tiết phu nhân nói hắn mau đứng lên, hỏi: “Ngôn ca nhi, ngươi cùng Cửu Dao quan hệ thân mật, ngươi có biết hắn còn quen biết nam tử trác tuyệt phi phàm nào không?”
Ngày ngày Tiết Viễn đều kiên trì đi ra ngoài xem một cái, trọng thương như vậy bị nâng cũng muốn ra ngoài. Có thể thấy được người mà hắn muốn gặp kia sẽ không dễ dàng đến cửa Tiết gia, thấy thế nào cũng không phải là Thường Ngọc Ngôn.
Tiết phu nhân có chút vội vàng, trên mặt cũng có ẩn ẩn sầu lắng cùng phát sầu, Thường Ngọc Ngôn có chút không hiểu: “Vì sao phu nhân lại nói lời này?”
“Ta thấy trong phủ chỉ có một người là ngươi tới cửa,” Tiết phu nhân miễn cưỡng cười cười, “Nghĩ Viễn ca nhi chỉ có một mình khó tránh khỏi tịch mịch, liền muốn hỏi một chút hắn còn quen biết bằng hữu cùng lứa nào không.”
Thường Ngọc Ngôn thầm nghĩ, chỉ với cái tính tình này của Tiết Cửu Dao, ai còn có thể đến ở chung cùng hắn?
Giống như thổ phỉ lưu manh, Thường Ngọc Ngôn cũng cùng một ổ rắn chuột với hắn. Thường Ngọc Ngôn nghĩ nghĩ, chần chờ nói: “Nếu nói quen biết hay không quen biết, cái này ta lại không rõ. Nhưng nếu nói nam tử trác tuyệt phi phàm, cái này thật ra có một vị. Chính là công tử Chử Vệ nhà Chử đại nhân Công Bộ thị lang, là Trạng Nguyên lang đồng học cùng trường của ta.”
“Trạng Nguyên lang,” Tiết phu nhân như suy tư gì, “Ta đã biết.”
*
Một ngày này Chử Vệ hồi phủ liền nghe nói chuyện phu nhân Tiết phủ tới cửa bái phỏng.
Động tác Chử Vệ chợt ngừng, ngẩng đầu lên nhìn về phía mẫu thân, nhíu mày: “Tiết phủ?”
“Đúng vậy,” Chử phu nhân nói, “Tiết phu nhân đang kiếm nữ nhi cho nhi tử chính mình, vừa lúc nghe nói ngươi chưa kết thân, liền đặc biệt tới cửa cùng ta nói về chuyện nữ nhi.”
Chử Vệ nói: “Chử phủ cùng Tiết phủ quan hệ không gần.”
Chử phu nhân giận dữ nói: “Trò chuyện không phải gần sao? Sợ là Tiết phu nhân cũng thật sự sốt ruột, tâm tư như vậy, ta là hiểu nhất. Giống như ngươi, so với đại công tử Tiết phủ cũng không kém nhiều ít đi, lúc trước lấy cớ là du học, thời gian bảy năm không muốn trở về nói chuyện thành thân, ngươi cũng nhậm chức thành Trạng Nguyên, lại được Thánh Thượng coi trọng, bà mối rất nhanh liền san bằng cửa trong phủ, chỉ một mình người không muốn, một chút cũng không săn sóc lão mẫu thân của ngươi.”
Chử Vệ như suy tư gì đó.
Tiết Viễn thế mà lại muốn bàn chuyện hôn sự.
Người lòng mang ý xấu với Thánh Thượng, đây chẳng phải là một cơ hội làm hắn chết tâm sao?
Chử Vệ ở góc không thể thấy hơi gợi môi, rũ mắt, giống như đang nghe mẫu thân thuyết giáo, kỳ thật cũng đã suy nghĩ đến làm thế nào có thể trợ giúp Tiết phu nhân, khiến cho cuộc hôn nhân này của Tiết Viễn hoàn toàn đã định.
*
Ngày thứ hai, Chử Vệ theo Ngự Sử đại phu đi đến trước mặt Cố Nguyên Bạch nghị sự.
Ngự Sử Đài đã báo cáo xong sự tình. Chờ khi Ngự Sử đại phu đi rồi, Chử Vệ liền làm tu soạn Hàn Lâm Viện lưu lại trước mặt Cố Nguyên Bạch.
Lúc sau Cố Nguyên Bạch xử lý xong chính sự, thừa dịp uống trà cũng cùng hắn nói cười, “Chử khanh thật sự vội.”
Chử Vệ có chút hơi hơi xấu hổ, “Thần hổ thẹn.”
Trên môi Cố Nguyên Bạch có chút khô ráo, y uống thêm hai ngụm nước trà, sắc môi bị trà ấm đọng lên, môi nhạt màu nhiễm một chút hồng nhuận khỏe mạnh. Y ôn hòa mà cười cười, “Thừa dịp hiện tại không có việc gì, không bằng Chử khanh nói cho trẫm một ít chuyện lúc ngươi đi du học?”
Chử Vệ lấy lại tinh thần, biểu tình nghiêm túc nói: “Thánh Thượng muốn biết cái gì?”
Cố Nguyên Bạch hỏi: “Ngươi đi qua rất nhiều địa phương?”
Chử Vệ nói: “Thần từ kênh đào một đường đi xuống phía nam, trên đường đi châu phủ huyện, thần đã qua hơn nửa.”
“Có đi vào những nơi đó không?”
Chử Vệ hơi hơi mỉm cười, lan chi ngọc thụ, “Thần mất bảy năm.”
Cố Nguyên Bạch rất là kính nể, “Vậy liền nói cho trẫm một chút hiểu biết về các nơi đi.”
Chử Vệ trầm ngâm một phen, liền nói từ đầu. Hắn thiếu niên cao ngạo, bên ngoài vang danh, nhưng trong lúc ở thăm hỏi ẩn sĩ ở các châu phủ huyện lại học được rất nhiều thứ.
Những đại nho học thức mỗi người mỗi vẻ, cách đối đãi với thế gian cùng ý tưởng trong các vấn đề cũng cực kỳ bất đồng. Chử Vệ nhìn thấy rất nhiều, lại quên chính mình còn trẻ, nghe được những sự tình khó khăn về thế gian trong miệng đại nho, chỉ nhớ rõ khó khăn, lại đã quên nhớ kỹ còn một mặt tốt.
Vì thế ở trong quá trình du học kế tiếp hắn cũng chỉ nhớ rõ một mặt không tốt.
Nói nói, ngữ khí Chử Vệ liền trì hoãn lại, trong mắt hắn toát ra vài phần hoang mang. Cố Nguyên Bạch dùng ly trà phất đi lá trà, cười, “Chử khanh sao lại không tiếp tục nói?”
Chử Vệ nhấp nhấp môi, “Thần không biết nên nói cái gì nữa.”
Tệ đoan ở mọi nơi luôn là những điều như thế, nói đến cũng chỉ thêm thừa.
Cố Nguyên Bạch hỏi: “Sao lại không nói tới thói quen phong tục cùng ẩm thực các nơi? Còn có thương hộ các nơi phồn thịnh hay không, nội dung bên trong quan học châu phủ có nhất trí cùng quan học tại kinh thành hay không, nếu như không nhất trí, lại có bất đồng gì, những điều này có bổ ích, có thể sửa đổi hay không, những thứ này ngươi cũng không biết sao?”
Chử Vệ ngây ngẩn cả người.
Biểu tình hắn giằng co sững sờ một thời gian rất lâu, thật lâu sau, hắn mới lấy lại tinh thần, tâm trí có chút không quen thuộc, “Thần cũng chưa từng chú ý tới những thứ này.”
Cố Nguyên Bạch buông chén trà xuống, chợt thở dài một hơi.
Một hơi than thở này khiến cho tâm trí Chử Vệ căng thẳng, Thánh Thượng đây là thất vọng với hắn rồi?
Môi Chử Vệ nhấp đến trắng bệch, rũ mắt nói: “Thánh Thượng, thần……”
“Chử khanh chắc hẳn biết được mục đích du học là vì cái gì,” Cố Nguyên Bạch hoãn thanh nói, “Đã nhìn thấy được tệ đoan ở các châu phủ, cũng phải nhìn thấy chỗ tốt ở các châu phủ. Cũng giống như Kinh Hồ Nam vậy, khu mỏ tại Kinh Hồ Nam rất nhiều, nếu như biết được việc này, vậy có thể dùng điểm này của Kinh Hồ Nam để tiến hành phát triển phù hợp với lợi thế nơi này.”
Chử Vệ như suy tư gì đó, hắn tinh tế suy tư một hồi, nói: “Thần đã hiểu.”
Vừa thấy như vậy, bảy năm du học trước đó của hắn thế mà lại thật ra không học được cái gì.
Chử Vệ có chút buồn bã, nhưng cũng có chút nhẹ nhàng. Hắn đột nhiên cười, “Nếu như sau này có thể, thần muốn đi theo Thánh Thượng đến những địa phương đó một lần nữa.”
Cố Nguyên Bạch cười vài tiếng: “Như thế rất tốt.”
Khóe miệng Chử Vệ cong lên, đột nhiên hắn nhớ tới chuyện lúc trước mẫu thân nói qua với hắn, trong lòng Chử Vệ hơi hơi vừa động, rũ mắt nói: “Thánh Thượng, nói về việc du học, thật ra thần nghĩ tới một ít chuyện thú vị.”
Cố Nguyên Bạch nhướng mày, hứng thú, “Nói thử xem.”
“Dân gian có một bà lão, đứa con trong nhà tuổi tác đã lớn lại không chịu thành thân, bà lão bị tức giận đến sốt ruột, túm con trai tới cửa bái phỏng có nữ nhi từng nhà, gặp người liền hỏi: Con ta không cưới nữ nhi nhà ngươi?”
Thấy Thánh Thượng tùy ý cười hai tiếng, Chử Vệ nói: “Trước đó vài ngày thần nghe gia mẫu nói. Phu nhân Tiết phủ cũng bắt đầu sốt ruột, tựa hồ đã tìm hiểu tin tức khắp nơi, chuẩn bị định hôn phối cho Tiết đại nhân.”
Cố Nguyên Bạch bừng tỉnh, tưởng tượng, Tiết Viễn đã hai mươi bốn tuổi, này thời cổ đại đã là nam nhân lớn tuổi.
Hơn nữa bất đồng với thân thể này của Cố Nguyên Bạch, thân thể Tiết Viễn khỏe mạnh cực kỳ, hắn hẳn là cưới vợ, Tiết phủ phu nhân cũng chắc đã sốt ruột.
“Khá tốt,” Cố Nguyên Bạch nói, “Thành gia lập nghiệp, không tồi.”
Chử Vệ nhìn Thánh Thượng trên mặt không có gì khác thường, trong lòng liền yên ổn lại, hắn cười cười, giống như tùy ý nói: “Nếu như Tiết phu nhân nhìn trúng cô nương nào đó, Tiết tướng quân hiện giờ còn đang trên đường đến Bắc Cương, sợ là cũng không thể làm được gì. Đến lúc đó có thể sẽ làm phiền Thánh Thượng, cầu Thánh Thượng tứ hôn cho Tiết đại nhân.”
Cố Nguyên Bạch mở ra một quyển tấu chương, cười cười, tùy ý nói: “Nói sau đi.”
Tứ hôn cho Tiết Cửu Dao sao?