Sinh thần hoàng đế gọi là Vạn Thọ Tiết.
Vào ngày Vạn Thọ Tiết, hoàng đế sẽ nhận đủ loại lễ vật từ nhóm quan lại trên dưới triều đình dâng lên. Trong ngày Vạn Thọ Tiết cấm sát sinh, đặc xá cho những kẻ phạm tội trước và sau mấy ngày đó, văn võ bá quan phải mặc lễ phục mãng bào theo quy chế. Ngày này, nhóm thợ thủ công trong kinh thành dùng tranh màu, vải vóc đầy màu sắc giăng khắp các con đường chính, nơi nơi ca múa thanh bình.
Mà văn võ bá quan các nơi nhất định phải bố trí hương án, hành đại lễ về phía kinh thành.
Sinh thần Cố Nguyên Bạch đúng vào ngày hội Kim Thu, mùa thu hoạch lương thực. Sinh thần hoàng đế phá lệ quan trọng, từ lúc sớm sau khi Cố Nguyên Bạch mang theo các vị thần tử dời đến hành cung tránh nóng, bên trong kinh thành liền bắt đầu chuẩn bị cho sinh thần của Thánh Thượng.
Chờ khi Vạn Thọ Tiết chân chính tới, ngay cả sứ giả ngoại quốc đều sẽ đến kinh thành Đại Hằng, chúc thọ Cố Nguyên Bạch.
Mà Cố Nguyên Bạch cũng muốn nhân cơ hội này tìm hiểu những sứ giả nước ngoài đến Đại Hằng một phen.
Về sinh thần, những quy cách phô trương đều đã viết vào luật pháp, những ngày trước sau cùng trong ngày Vạn Thọ Tiết, toàn bộ Đại Hằng cũng sẽ nghỉ phép ba ngày.
Lúc sinh thần của một người là thời điểm cùng người trong thiên hạ vui chơi, sinh nhật như vậy, cho dù người không phải tham sự sinh thần cũng có thể quyết định làm chút gì đó.
Cố Nguyên Bạch chỉ phân phó xuống, chớ phô trương lãng phí.
Lại qua mấy ngày, chuyện tri châu Lợi Châu bởi vì diệt phỉ không thành ngược lại bị phỉ tặc gϊếŧ chết liền truyền khắp triều đình.
Bởi vì chuyện Lợi Châu tri châu ép dân thành phỉ, lại cùng phỉ cấu kết một khi truyền ra nhất định dao động dân tâm, cho nên chuyện này nhất định phải gắt gao giấu đi, một chút tiếng gió cũng không thể truyền ra. Ngay cả lúc trước Lại Bộ thượng thư ở trước triều chủ động xin Cố Nguyên Bạch từ chức, cũng chỉ cho rằng tri phủ Lợi Châu dung túng thổ phỉ cướp bóc bá tánh bản địa, lại tham ô rất nhiều, cũng không rõ trình tự đạo đạo cong cong sâu xa trong đó.
Những tin tức càng sâu trong đó, cũng chỉ có Cố Nguyên Bạch cùng một ít thân tín của y là biết rõ.
khi Truyền tới lỗ tai đủ loại nhóm quan lại trong triều đình, chuyện xưa đã thay đổi thành một câu chuyện khác.
Tri châu Lợi Châu bởi vì tham ô mà trong lòng sợ hãi, muốn lấy công chuộc tội, liền mang theo người lỗ mãng tiến đến diệt phỉ. Ngược lại bị phỉ tặc gϊếŧ hại, chuyện gϊếŧ hại một mệnh quan triều đình, sự tình liền trở nên lớn, cuối cùng thậm chí điều động quân phòng giữ, một lưới bắt hết tất cả phỉ tặc trên đỉnh núi chung quanh Lợi Châu.
Một ít phỉ tặc đã bị áp giải đến kinh thành trước, bọn họ sẽ làm khổ lao tới Kinh Tây khai khẩn một mảnh đất hoang khó nhất. Mà những đầu lĩnh thổ phỉ làm hại đến các châu huyện xung quanh Lợi Châu đã trực tiếp bị chém đầu thị chúng dưới sự chứng kiến của vạn dân ở Lợi Châu.
Tiện nghi cho tri châu Lợi Châu.
Rõ ràng ban đầu là thanh danh xấu xa, trong lịch sử vĩnh viễn bị mọi người phỉ nhổ. Nhưng bởi vì những việc làm sau lưng của hắn cũng quá mức đáng sợ, đã khiến dân tâm dao động, gây ra tình huống bạo động, cho nên đành phải âm thầm đem hắn xử lý, lại tiến hành tung tin ra bên ngoài rằng “Tri châu Lợi Châu chỉ phạm vào tội tham ô”.
Cố Nguyên Bạch đến cổ đại càng lâu, liền càng cảm thấy lịch sử giống như là một tiểu cô nương trang điểm.
Thứ này chính là một tấm màn trong tay người thượng vị cùng kẻ chiến thắng.
Trong tay Cố Nguyên Bạch cầm sổ con viết rõ nguyên do tử vong của tri châu Lợi Châu ném lên bàn, nhìn về phía sử quan, hỏi: “Viết rõ ràng chưa?”
Sử quan gật gật đầu, đem phần chữ viết trong ký lục lâm triều sáng hôm nay đưa cho Cố Nguyên Bạch xem, phía trên viết rất rành mạch: Phía trên nghe được chuyện tai hại của Lợi Châu, thở dài kể ra tội trạng, tâm tình đủ loại quan lại trong triều đình tiếc hận, than thở chuyện tham ô này, lại vì muốn lập công chuộc tội mà bị tặc gϊếŧ hại, khi số tiền tham ô của tri châu Lợi Châu truyền đến, Hoàng Thượng giận dữ, rằng: Người này không đáng làm trẫm thương tiếc.
“Rất tốt,” Cố Nguyên Bạch nói, “Cứ như vậy.”
Sử quan cung kính đáp vâng, đem quyển sách tiếp nhận, nhỏ giọng cáo lui, chuẩn bị sao chép lên cuốn lịch sử.
Khổng Dịch Lâm bọn họ vận chuyển một đám sức lao động miễn phí hồi kinh, cũng sắp đi đến Kinh Tây. Cố Nguyên Bạch xoay xoay ngọc ban chỉ trên tay, nhưng khi tay vừa chạm đến, động tác không khỏi ngưng lại.
Thật lâu sau, y hỏi: “Người sao rồi?”
Một câu này đột nhiên tới, hỏi đến làm Điền Phúc Sinh ngốc. Cũng may mà nhanh chóng hồi thần, thử thăm dò mà trả lời: “Hồi Thánh Thượng, Tiết phủ không có truyền đến động tĩnh lớn, hẳn là Tiết đại nhân không ngại.”
“Hẳn là?” chân mày Cố Nguyên Bạch cau lại, không ngờ nói, “Cái gì gọi là hẳn là.”
Mồ hôi lạnh từ thái dương Điền Phúc Sinh chảy xuống, lập tức thừa nhận sai lầm, “Tiểu nhân lập tức đi hỏi thăm cẩn thận.”
Cố Nguyên Bạch có chút phiền, y xoa xoa huyệt Thái Dương, đè nặng bực bội, “Lui ra đi.”
Trong ngày hôm đó chỉ là cảm thấy có chút quái dị. Hiện tại nhớ tới, sợ là vết thương trên người Tiết Viễn còn nghiêm trọng. Những mùi hương cổ quái ngửi được đó sợ là mùi máu tanh.
Trọng thương còn ngâm trong nước bẩn thời gian lâu như vậy, chẳng phải là thịt đều thối rữa?
Người có thân thể tốt liền đạp hư thân thể của mình như vậy, thật là làm người có thân thể không tốt nghĩ như thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Cố Nguyên Bạch dựa về phía sau.
Huyệt Thái Dương căng trướng, tay áo trải dài trên ghế mềm, biểu tình có chút lạnh lùng.
Nếu có người chỉ vì nhặt một vật chết như vậy cho Cố Nguyên Bạch liền đạp hư chính mình, hành vi như vậy ở trong mắt Cố Nguyên Bạch không phải thâm tình, không phải trung thành, là ngu xuẩn.
Mạng người so với bất cứ thứ gì đều phải quý trọng.
Hay là nói, theo như lời Tiết Viễn nói liều mạng cho y, chính là như vậy sao?
Vì một cái ngọc ban chỉ?
Một lát sau, Thánh Thượng ra lệnh nói: “Triệu Thường Ngọc Ngôn tới.”
*
Sau khi Thường Ngọc Ngôn biết được Thánh Thượng triệu kiến bản thân, vội vàng sửa sang lại quan bào cùng mũ quan, đi theo phía sau thái giám truyền triệu hướng tới cung điện Thánh Thượng.
Bên trong hành cung tránh nóng con đường cong cong vòng vòng, nghệ thuật kiến tạo lâm viên cực đỉnh. Không còn cái nóng mùa hạ, Thường Ngọc Ngôn một đường đi, khi tới trước mặt Cố Nguyên Bạch, vẫn là bộ dạng phong lưu công tử thanh thanh sảng sảng.
“Thần bái kiến Thánh Thượng,” đây là lần thứ hai bị đơn độc triệu kiến, Thường Ngọc Ngôn không khỏi có chút khẩn trương, khom người hành lễ với Cố Nguyên Bạch, “Thánh Thượng gọi thần tới là có việc phân phó?”
Cố Nguyên Bạch từ trong sách ngẩng đầu, nhìn Thường Ngọc Ngôn cười cười: “Không có việc gì, chớ có câu nệ, trẫm chỉ là có chút nhàm chán, liền gọi Thường khanh tới trò chuyện cùng trẫm.”
Thường Ngọc Ngôn là nhân tài mà Cố Nguyên Bạch cực kỳ yêu thích cùng coi trọng, y ban ngồi cho Thường Ngọc Ngôn, lại cho người mang bàn cờ lên.
Thường Ngọc Ngôn có chút thụ sủng nhược kinh. Hắn theo lời ngồi xuống, chỉ đặt một nửa mông, nhớ lại chuyện lần trước Thánh Thượng cùng Chử Vệ chơi cờ, không nhịn được nói: “Lần trước khi Thánh Thượng cùng Chử đại nhân chơi cờ, thần chưa từng ở bên cạnh nhìn xem một phen. Đến nay nhớ lại, vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.”
Cố Nguyên Bạch cười nói: “Vậy hôm nay liền thành toàn cho phần tiếc nuối này của Thường khanh.”
Thường Ngọc Ngôn bật cười, xắn lên cổ tay áo, cùng Thánh Thượng hạ cờ.
Hắn chơi cờ không tồi, Cố Nguyên Bạch dâng lên vài phần nghiêm túc, chờ khi Thường Ngọc Ngôn rơi vào trong đó, y mới không chút để ý hỏi: “Trẫm nghe nói mấy ngày gần đây Thường khanh lại làm một bài thơ hay.”
Cố Nguyên Bạch chỉ dùng một nửa tinh thần, nhưng đường cờ của y thật sự là vô cùng nguy hiểm, nơi chốn đều là bẫy rập cùng phong cơ, toàn bộ tinh thần của Thường Ngọc Ngôn đều đặt trên bàn cờ, lời nói liền không có đầu óc, hoặc nhiều hoặc ít lộ ra một ít nội dung không nên nói: “Vâng, trước đó vài ngày Tiết Cửu Dao một hai bắt thần phải làm cho hắn một bài thơ.”
Ngón tay vuốt ve quân cờ mượt mà, thanh âm Cố Nguyên Bạch mang ý cười, “Thì ra quan hệ của Thường khanh cùng Tiết khanh tốt như vậy.”
Thường Ngọc Ngôn cười khổ nói: “Tính tình như cẩu kia của Tiết Cửu Dao, ai có thể ——”
Hắn bừng tỉnh lấy lại tinh thần, thần kinh chợt căng chặt, vội vàng đứng dậy thỉnh tội, “Thần nói lỡ, thỉnh Thánh Thượng thứ tội.”
“Không ngại,” Cố Nguyên Bạch hơi hơi mỉm cười, “Thám Hoa lang hà tất câu nệ với trẫm như thế?”
Y hỏi làm sống lưng người phát lạnh, nhưng chờ khi Thánh Thượng hơi hơi mỉm cười, hàn ý này bỗng chốc đã bị đè ép xuống, đầu óc ngất đi, nơi nào còn nhớ rõ nguy hiểm.
Thường Ngọc Ngôn thẹn thùng cười, lại lần nữa ngồi xuống.
Nhìn một cái, người như Tiết Cửu Dao, cũng có bằng hữu như Thường Ngọc Ngôn vậy. Mặc kệ những mặt khác, chỉ bàn về lễ nghi ở trước mặt Cố Nguyên Bạch, Tiết Cửu Dao liền cách xa không theo kịp Thường Ngọc Ngôn.
Nhưng đồng dạng.
Cố Nguyên Bạch ở trước mặt Thường Ngọc Ngôn cũng là một hoàng đế, không liên quan đến những mặt khác.
Cố Nguyên Bạch cười cười, đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán, y không hề hỏi, mà hết sức chuyên chú cùng Thường Ngọc Ngôn hạ xong bàn cờ này. Sau khi y nghiêm túc, Thường Ngọc Ngôn rất nhanh liền bị đánh bại.
Thường Ngọc Ngôn kính nể nói: “Thánh Thượng cờ nghệ lợi hại.”
Khóe miệng Thánh Thượng hơi nâng, Thường Ngọc Ngôn còn nói thêm: “Đường cờ của Tiết Cửu Dao cũng có vài phần tương tự với Thánh Thượng, khi thần đối mặt với đường cờ như vật thật sự là một chút biện pháp cũng không có.”
Cố Nguyên Bạch nhướng mày, nghiền ngẫm nói: “Hắn còn sẽ chơi cờ?”
Thường Ngọc Ngôn không nhịn được cười, “Sách trong thư phòng Tiết Cửu Dao, nói không chừng so với sách trong trong phủ thần còn nhiều hơn.”
Điều này thế nhưng thật sự làm Cố Nguyên Bạch có chút kinh ngạc.
Nhìn bộ dạng này của Thánh Thượng, miệng Thường Ngọc Ngôn liền không dừng lại được, đầu óc hắn cũng có chút không rõ ràng, liên tiếp lấy chuyện xấu hổ của Tiết Viễn để làm Thánh Thượng vui vẻ, “Trong phòng Tiết Cửu Dao không chỉ có nhiều sách, thời điểm vài ngày trước đó, thần còn phát hiện hắn thế mà kéo thân thể bệnh tật bắt đầu làm diều.”
Cố Nguyên Bạch chợt ngừng, “Diều?”
“Vâng,” Thường Ngọc Ngôn nói, “Vẫn là một con diều hình chim én.”
“Trên con diều kia có viết chữ,” Cố Nguyên Bạch nói, “Những chữ đó mang ngụ ý gì?”
Trên mặt Thường Ngọc Ngôn toát ra vài phần nghi hoặc: “Cái này thần cũng không biết.”
Cố Nguyên Bạch hơi hơi gật đầu, cho hắn lui xuống.
Đám người đi rồi, Cố Nguyên Bạch giơ tay muốn bưng cái ly lên, ngón tay duỗi ra, lại thấy được ngọc ban chỉ xanh lục thâm trầm.
Y nhìn trong chốc lát, đột nhiên duỗi tay đem ngọc ban chỉ tháo xuống, hừ lạnh một tiếng, “Nhìn đến khiến trẫm phiền lòng.”
Điền Phúc Sinh nghe được những lời này, hắn thật cẩn thận nói: “Vậy tiểu nhân lại đi lấy mấy cái nhẫn ngọc ban chỉ mới tới cho Thánh Thượng?”
Cố Nguyên Bạch liếc nhìn hắn một cái, một câu “Không được” hàm trong cổ họng, qua một lúc sau, nói: “Lấy đến đây đi.”
*
Sau khi Thường Ngọc Ngôn hạ trị, liền chui vào trong Tiết phủ.
Thời điểm hắn tới, Tiết Viễn đang cầm chủy thủ khắc gỗ.
Trên người Tiết đại công tử chỉ ăn mặc áo trong, bên ngoài khoác xiêm y. Tóc đen thả ở sau người, biểu tình nghiêm túc, cằm lạnh nhạt căng ra.
Thường Ngọc Ngôn không khỏi thu lại ý cười, ngồi nghiêm chỉnh ở một bên, “Tiết Cửu Dao, ngươi đây là lại đang làm cái gì?”
Ngón tay thượng đều là vụn gỗ, Tiết Viễn lười biếng nói: “Khắc gỗ.”
Thường Ngọc Ngôn nghẹn lời, “Ta đương nhiên là biết ngươi ở đang khắc gỗ, ta là đang hỏi ngươi, ngươi tính toán khắc gỗ thành hình dạng gì.”
Khóe môi Tiết Viễn gợi lên, “Ngươi quản cái rắm.”
Thường Ngọc Ngôn đã có thói quen xem nhẹ lời Tiết Viễn nói, hắn khụ khụ giọng nói, lưng thẳng tắp, giống như vô tình nói: “Hôm nay ta lại được Thánh Thượng triệu kiến.”
Dưới tay Tiết Viễn không ngừng, dường như không chút để ý: “Hử?”
“Thánh Thượng cùng ta nói nói chuyện, chơi cờ,” ý cười trong Thường Ngọc Ngôn không nhịn được càng lúc càng lớn, thán phục nói, “Đường cờ của Thánh Thượng thật sự tuyệt vời, ta dùng hết sức lực cũng chỉ có thể kiên trì trong một lát.”
Tiết Viễn không nói, hắn đem chủy thủ ở trong tay xoay một vòng, mũi đao sắc bén phát ra ánh sáng chiều tà rực rỡ, trên mặt hắn lần lượt hiện lên ánh vàng.
“Sau đó thì sao?”
Sau đó?
Thường Ngọc Ngôn nhìn sườn mặt Tiết Viễn, lời nói ban đầu muốn nói ra không biết vì sao đột nhiên lại dừng lại trong miệng, hắn tự nhiên mà cười, ánh mắt từ trên người Tiết Viễn chuyển qua khúc gỗ trong tay hắn, ngữ khí không thay đổi mà nói: “Sau đó liền không có gì, Thánh Thượng công việc bận rộn, sau khi cùng ta nói một hai câu, để cho rời ta đi.”