Cố Nguyên Bạch không có nói bậy, lần này Tiết Viễn ở kinh thành thật đúng là nổi bật cực kỳ.
Hành động diệt phỉ trong ba ngày rưỡi này của hắn đã khiến rất nhiều người chấn kinh, từ trên xuống dưới không biết bao nhiêu đôi mắt chăm chú nhìn vào trên người Tiết Viễn, lời bàn luận suông lúc trà dư cơm nhàn tất cả đều là trận diệt phỉ nhanh đến kinh người này.
Binh lính đi theo Tiết Viễn cùng nhau huyết tẩy toàn bộ Vương Thổ Sơn, thời điểm trong mắt gϊếŧ đến điên cuồng còn tốt, một cỗ tử khí đều ở trên người, chỉ nghĩ lập công, gϊếŧ người. Chờ ngày hôm sau ngủ một giấc dậy, lấy lại tinh thần, bên trong người đều nôn ra một nửa.
Bọn họ gϊếŧ người so đội của Tần Sinh kia còn muốn nhiều hơn, còn muốn điên cuồng hơn. Tuy rằng nôn ra thực mất mặt, nhưng trên người bọn hắn, đã có một cỗ sát khí đường kiếm lưỡi đao mới lộ ra.
Tiết Viễn phụ trách đánh hạ ba tòa núi thổ phỉ này. Còn lại kế tiếp, liền yêu cầu Cố Nguyên Bạch tới động thủ.
Trước khi an bài bọn họ lao dịch, cần thiết làm rõ ràng một sự kiện. Nhiều thổ phỉ vào rừng làm cướp như vậy, rốt cuộc là do nguyên nhân gì? Bọn họ là thổ phỉ từ đâu tới, quan lại ở địa phương rốt cuộc ra xảy ra vấn đề gì, mới có thể ép cho nhiều người như vậy bỏ đi đồng ruộng, mỗi người trở thành phỉ tặc bị phỉ nhổ.
Cố Nguyên Bạch an bài người điều tra rõ, sau khi biết được nơi những thổ phỉ tới, y lại an bài Giám Sát Xử cùng Ngự Sử Đài đi trước điều tra. Giám Sát Xử ở trong tối, Ngự Sử Đài ở chỗ sáng, hai nhóm nhân mã phân ra chạy tới Lợi Châu tra xét nguyên nhân.
Trong cung Đông Linh Vệ tiếp tục nghiêm cẩn sàng chọn, lần này binh lính đi theo diệt phỉ cũng ở trong đó, cảm giác trong ánh mắt bọn họ, phân chia ra rõ ràng với những binh lính chưa từng gϊếŧ người qua.
Một ngày này, Cố Nguyên Bạch rảnh rỗi, tự mình đi tới hiện trường sàng chọn của Đông Linh Vệ, nhìn một đám binh lính khảo sát thể lực.
Sau khi biết được Thánh Thượng tới, những binh lính này đều có chút kích động, mỗi người ngẩng đầu ưỡn ngực lưng thẳng tắp, tiếng hô chợt phóng đại, rống đến đầu óc giám khảo đều có chút ngốc ngốc.
Cố Nguyên Bạch mỉm cười đứng ở đằng trước, nhìn bọn họ một đội lại một đội khảo sát. Thánh Thượng đứng ở nơi này, người xem bị giống như được tiêm máu gà, ngược lại phát huy kỷ lục vượt xa một đã khảo sát trước đó.
Người ở đây, rất ít người có thể gặp qua Thánh Thượng. Nhưng bọn hắn biết cơm bọn họ ăn, y phục mặc đều là do Thánh Thượng cung cấp, bạc mỗi tháng bọn họ nhận đều là Thánh Thượng ra tiền.
Thân thể mỗi người trong cấm quân có thể nuôi dưỡng đến cường tráng như thế, mỗi bữa cơm có thể ăn đến no như thế, đây đều là bởi vì Thánh Thượng.
Nói câu thật sự, so với trong nhà ăn còn ngon, còn no hơn.
Cố Nguyên Bạch ngồi ở vị trí bên cạnh các quan viên phụ trách sàng chọn Đông Linh Vệ, bọn thị vệ cùng Tiết Viễn đứng phía sau.
Hôm nay ánh mặt trời vô cùng gắt, chư vị đại thần cùng bọn lính đều là đầy người mồ hôi, người bảo hộ ở bên cạnh Cố Nguyên Bạch cũng đồng dạng nóng đến mồ hôi đầm đìa, duy độc Cố Nguyên Bạch lại như là toàn thân bọc lạnh lẽo mà đến, thanh thanh sảng sảng, sạch sẽ.
Tiết Viễn đứng ở phía sau, thừa dịp không ai chú ý liền kéo kéo cổ áo, gió nhẹ theo hầu kết thổi vào cổ áo, hắn mới cảm thấy có vài phần thoải mái.
Một bên trưởng thị vệ nhìn thoáng qua hai vết sẹo dấu răng trên cổ hắn, nhíu mày thấp giọng nói: “Tiết đại nhân, vết thương trên cổ ngươi là như thế nào?”
Trong giọng nói ẩn ẩn có chút khiển trách, ngón tay Tiết Viễn sờ qua hai vết sẹo trên cổ, tâm tình khá tốt nói: “Ngươi quản cái rắm.”
Trưởng thị vệ đỉnh mày nhăn lại, còn kiên trì thấp giọng nói: “Hầu hạ trước mặt Thánh Thượng, như thế nào có thể hoang đường không màng dáng vẻ như thế?”
Tiết Viễn cười như không cười mà liếc mắt nhìn hắn, ác liệt mười phần nói: “Vậy có thể làm sao bây giờ, thời điểm cắn ta, ta còn có thể ngăn đón không cho cắn?”
Cái miệng nhỏ kia của Thánh Thượng,cũng có thể cắn rớt hai khối thịt Tiết Viễn.
“Thánh Thượng cũng chưa nói chuyện,” Tiết Viễn lạnh mặt xuống, “Ngươi tại đây nói cái rắm?”
Trưởng thị vệ Trương Tự sắc mặt khó coi, “Này sẽ làm bẩn mắt Thánh Thượng.”
Tiết Viễn híp mắt quay đầu nhìn trưởng thị vệ, thời điểm trên mặt hắn vô biểu tình, ngũ quan cực kỳ sắc bén làm cho người ta sợ hãi, trưởng thị vệ đứng đến thẳng tắp, đồng dạng nhìn thẳng trở về.
Tiết Viễn đột nhiên cười, “Vậy theo lời ngươi nói, Thánh Thượng trước kia có phải dấu răng trên cổ cũng chưa gặp qua hay không?”
Hắn tưởng tượng liền không nhịn cười, nhìn thoáng qua cổ Cố Nguyên Bạch trắng như tuyết, nghĩ thầm, trách không được cắn hắn cổ. Người mềm mại như vậy, đừng nói cắn, bị người hút lên một ngụm cũng phải đỏ rực một mảnh đi.
Cố Nguyên Bạch không chú ý tới động tĩnh phía sau, cung hầu bên cạnh y lấy ra khăn giúp y lau qua thái dương, Cố Nguyên Bạch vẫy lui bọn họ, hỏi: “Chư vị đại nhân, đến bây giờ đã phát hiện ra hạt giống tốt gì chưa?”
Trình tướng quân liền đi lại, hắn dẫn đầu nói: “Hồi Thánh Thượng, Đông Linh Vệ tiến hành tuyển chọn hai ngày, đã chọn lựa ra hơn một trăm tinh binh.”
Nói, Trình tướng quân đưa cho Cố Nguyên Bạch một quyển sách, Cố Nguyên Bạch mở ra vừa thấy, cười: “Trình tướng quân cũng học bảng biểu?”
Trình tướng quân ngượng ngùng mà cười hai cái: “Thần cảm thấy bảng biểu dùng tại đây cực kỳ tiện lợi.”
Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng gật đầu, tán đồng nói: “Xác thật như thế.”
Trên quyển sách có ghi tên họ quê quán của hơn trăm người này, đã tham dự qua trận chiến hoặc là nhiệm vụ gì, trên người có quân công gì, cùng với số liệu kiểm tra đo lường các hạng mục, tất cả đều kỹ càng tỉ mỉ ghi ra trong danh sách.
Người được Đông Linh Vệ đề cử, tất cả đều là mãnh nam. Cố Nguyên Bạch mở ra vài tờ lúc sau lại khen Trình tướng quân vài câu, ở chỗ này đến buổi trưa, đợi các binh lính tan đi ăn cơm trưa, Cố Nguyên Bạch mới rời đi.
Thời tiết nắng nóng, ở trong cung điện đợi buồn, khi Cố Nguyên Bạch đi qua bên hồ, lệnh người đem chính vụ dọn đến đây, y muốn ở bên đình hồ hóng gió xử lý chính vụ.
Nhóm cung hầu cầm lụa mỏng có thể ngăn lại côn trùng cùng muỗi vây lên quanh đình hóng gió, trong đình đốt lên huân hương đuổi côn trùng cùng muỗi, từng đợt gió mát thổi tới, thời điểm Cố Nguyên Bạch xử lý chính vụ, cũng cảm thấy được vui vẻ.
Mùi hương mờ mịt tứ tán, tiếng chim kêu thanh thúy dễ nghe, Cố Nguyên Bạch hạ bút như có thần, qua một canh giờ đã phê duyệt xong chính vụ, lại đem sổ con phủ doãn thượng thư kinh thành dâng lên đem ra.
Triều đình ở dưới sự dẫn dắt của Cố Nguyên Bạch chính là một con sói ngửi thấy mùi máu tươi là có thể đón gió mà đi, mặc dù hiện tại Ngự Sử Đài, Đông Linh Vệ vội vàng cùng phản hủ sắp bắt đầu hành động, cũng không quên dùng dư luận áp bách các chùa miếu lớn khác.
Chùa miếu cùng trụ trì chùa Thành Bảo thân mật lui tới sau khi nói chuyện cùng chùa trụ trì Thành Bảo đều chủ động nộp lên một phần chùa điền tương đối khả quan, tăng nhân trong chùa cũng đưa đi không ít, thậm chí hiện tại trên đường phố kinh thành lúc nào cũng có thể thấy được tăng nhân từ trong chùa miếu trở về.
Tin tức Thánh Thượng chuẩn bị nhũng tăng, giữa các chùa miếu cũng chậm rãi truyền ra.
Cố Nguyên Bạch đối với loại tình huống này thực vừa lòng, có thể không động binh liền không động binh, có thể không cần dùng thủ đoạn cường ngạnh liền không cần dùng thủ đoạn, tình huống như vậy, những chùa miếu này đạt được thanh danh tốt, triều đình cũng đạt được thanh danh tốt, đây là kết quả cả hai đều thắng.
Về các quy cách luật pháp chùa miếu mới còn chưa được Chính Sự Đường nghiên cứu xong, Cố Nguyên Bạch cố ý để cho bọn họ thả chậm tốc độ, cho những chùa miếu này có thời gian chủ động đưa lên.
Chờ luật pháp quy cách chân chính về chùa miếu lập ra, những chùa miếu chưa kịp tranh thủ phần thanh danh tốt này, phải bị động giao ra chùa điền cùng người.
“Khi diệt phỉ bắt được bao nhiêu người làm tù binh?” Cố Nguyên Bạch đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Tiết Viễn trả lời: “Hơn bốn ngàn người.”
Cố Nguyên Bạch kinh ngạc nói: “Thế mà lại có nhiều người như vậy!”
Tiết Viễn cười cười, người Tây Quảng Sơn lẻn xuống núi, lúc bị bọn họ vây quanh cho rằng quan binh triều đình tới rất nhiều, liền phản kháng cũng chưa phản kháng trực tiếp đầu hàng, hơn hai ngàn người trên Tây Quảng Sơn thương vong rất nhỏ, nhưng thật ra Vương Thổ Sơn cùng Tùng Tử Sơn bị gϊếŧ rất nhiều người.
Nghe nói người còn thừa ở Vương Thổ Sơn bị bắt giữ khi nhìn thấy triều đình đến mang người đi, đều cao hứng đến cực kì vui vẻ mà khóc.
Cố Nguyên Bạch dưới đáy lòng đem tác dụng của hơn bốn ngàn người này an bài một phen, nhịn không được cười cong khóe miệng, “Hảo!”
Tiết Viễn nhìn miệng cười y, vốn dĩ cảm thấy diệt phỉ này trong mắt hắn thật sự là một chuyện nhỏ không đáng kiêu ngạo, cũng đột nhiên lại cảm thấy thành quả không tồi, hắn cũng theo đó mà nở nụ cười, thầm nghĩ, lão tử sao lại càng vui vẻ đi.
Công trạng nhỏ như thế nhưng cũng có thể làm hắn cảm thấy cao hứng.
Thực con mẹ nó, quả nhiên là thiếu lên chiến trường.
Cố Nguyên Bạch tâm tình suиɠ sướиɠ, cho người đem tấu chương phê duyệt xong đưa đến Chính Sự Đường. Lại ở bên hồ hóng gió, chờ đến khi ra một thân mồ hôi, mới bãi giá trở về cung.
Trong cung đã chuẩn bị tốt cho Thánh Thượng tắm gội, sau khi Cố Nguyên Bạch đi vào, liền cho người đều lui xuống.
Trong nước ấm áp, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, Cố Nguyên Bạch thở phào một hơi, nhắm mắt lại dựa ở bên cạnh ao, thoải mái dễ chịu mà hưởng thụ cảm giác nước trong mát.
Nhưng chờ một lát, y mở mắt ra cúi đầu vừa thấy, hẳn là thời tiết nóng, trong người nhiệt, tiểu huynh đệ cũng đi theo ngẩng đầu.
Mỗi ngày Cố Nguyên Bạch vừa thấy chỗ này của chính mình, trên mặt đều lộ vẻ vô biểu tình, hiện tại ngược lại có chút cảm giác, y nâng lên tay, năm ngón tay cô nương cuối cùng lần đầu tiên phát huy tác dụng trong ba năm.
Bên ngoài, Điền Phúc Sinh canh giữ ở bên ngoài cửa cung đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Trong điện đã mang lên nước trà chưa?”
“Mang lên,” cung nữ cũng sửng sốt một chút, do dự nói, “Nhưng nước trà là pha trước khi Thánh Thượng tắm gội, hiện nay hẳn là lạnh.”
“Lại đi pha một bình trà mới,” Điền Phúc Sinh thúc giục, “Nhanh lên.”
Cung hầu vội vội vàng vàng lại đi pha một bình trà mới tới, Điền Phúc Sinh đang muốn tiếp nhận đưa vào trong điện, liền thấy một đôi bàn tay to trống rỗng vươn ra, đoạt lấy ấm trà, cười tủm tỉm nói: “Điền tổng quản, để ta.”
Tiết Viễn không đợi bọn họ phản ứng, liền bước nhanh đi vào trong điện.
Dụng cụ hoàng gia hết sức xa hoa, trên mặt đất trải thảm, nơi chốn đều là sương mù mờ mịt. Tiết Viễn không phải lần đầu tiên tiến vào điện này, quen cửa quen nẻo rẽ trái rẽ phải, đang muốn đẩy cửa đi vào, đột nhiên nghe được tiếng thở dốc không rõ ràng lắm.
Tiết Viễn trên tay chợt ngưng, nhưng mà thu lực không kịp, cửa vẫn bị hắn đẩy ra một khe nhỏ.
Tiếng hít thở rõ ràng hơn.
Tiết Viễn giương mắt nhìn lại, liền thấy Thánh Thượng đưa lưng về phía cửa gỗ, một đầu tóc đen rối tung xõa sau vai, hơi nước lượn lờ bên trong cũng không nhúc nhích, nhìn có chút cổ quái.
Đây là đang làm gì?
Tiết Viễn có trực giác hiện tại đi vào có thể làm sợ người, hắn nâng bước nhẹ nhàng đi tới chỗ cửa sổ, tùy ý đẩy ra hướng đầu nhìn thoáng vào bên trong.
Ngón tay trắng nõn đang đùa nghịch thứ đồ kia của chính mình, bộ dạng chỗ kia bị Tiết Viễn xem đến rõ ràng, Tiết Viễn nguyên bản không chút để ý tầm mắt nhìn thẳng, bàn tay xách theo ấm trà bỗng chốc nắm chặt, cảm giác giống như có một cổ tê dại từ tay truyền đến.
Trắng nõn sạch sẽ, màu sắc non mịn, lộ ra hồng phấn. Thế nhưng nam nhân có thể là loại màu sắc này—— giống như là ngọc.
Như thế nào có thể…… người Cố Nguyên Bạch như vậy như thế nào có thể……
Rõ ràng là người tàn nhẫn như vậy, như thế nào có thể mềm mại như vậy?
Tiết Viễn hai mắt không buông, rốt cuộc thân thể lại một lần tê dại từ đầu, có cảm giác say giống như uống rất nhiều rượu. Hắn thầm nghĩ, nơi này của Cố Nguyên Bạch sao có thể đáng yêu như vậy.
Cùng bản nhân hắn hoàn toàn khác xa, phía dưới đột nhiên không kịp phòng ngừa, đáng yêu đến Tiết Viễn cảm thấy da đầu chính mình đều tê rần.