Ta Dựa Vào Mĩ Nhan Ổn Định Thiên Hạ

Chương 31

Còn may quần ở Đại Hằng không phải quần hở đũng, quần trong Cố Nguyên Bạch cũng sai người khâu thành quần tứ giác, dù cho vén áo choàng lên, quần cũng kín mít.

Lần này cưỡi ngựa, Tiết Viễn rất có chừng mực, bị cọ xát nhưng chắc chỉ cọ đỏ, hẳn là không có bị trầy da.

Cố Nguyên Bạch cũng không thích cơ thể mình yếu ớt như thế, nhưng một thân da thịt này, xác thật là tinh tế mà dưỡng ra. Càng sống trong nhung lụa, liền càng đau một chút cũng khó chịu, cung hầu bên người cùng Thái Y Viện luôn chuẩn bị sẵn thuốc để phòng ngừa trường hợp ngoài ý muốn.

Tiết Viễn cầm thuốc, còn thật sự vươn bàn tay.

Thuốc Điền Phúc Sinh đưa Tiết Viễn, bôi lên cảm giác mát lạnh.

Tiết Viễn ở trong bóng râm đối mặt với da thịt trắng nõn như đậu hũ của tiểu hoàng đế, cuộc đời hắn lần thứ hai làm loại chuyện hầu hạ người sống này, xuống tay không nhẹ không nặng. Hơi dùng lực lớn một chút, Thánh Thượng liền đạp hắn một chân, hít hà một hơi nói: “Nhẹ chút.”

Bị đạp một chân, hiện tại Tiết Viễn không có tâm tư cùng y so đo. Hắn phủi phủi quần áo, trên trán cũng toát ra mồ hôi mỏng, không biết là cảm thán hay là không kiên nhẫn, “Còn đau?”

Cố Nguyên Bạch cười nhạo nói: “Tiết thị vệ tay quá thô, sờ trên người trẫm giống như là đυ.ng vào cục đá.”

Trong lòng bàn tay Tiết Viễn rất nhiều vết chai cùng miệng vết thương nhỏ, đây là đôi tay thuộc về binh lính, đương nhiên không thể nói là tinh tế. Tiết Viễn thầm nghĩ, toàn thân hắn đều thô ráp như vậy, địa phương mềm mại duy nhất, chắc chính là đầu lưỡi?

—— chính là dùng đầu lưỡi bôi thuốc cho Cố Nguyên Bạch? Thôi bỏ đi, Tiết Viễn còn không có cái đam mê này.

Tiết Viễn dùng ngón út nhu hòa dùng lực đạo nhẹ nhất bôi thuốc cho Thánh Thượng, Cố Nguyên Bạch mày nhíu lại, đã có chút hối hận khi để hắn làm.

Chờ thật vất vả mới bôi xong thuốc, hai người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Da thịt ở đùi Cố Nguyên Bạch nóng, thuốc bôi lên lại lạnh, trên người hai cỗ nhiệt nóng lạnh, y liền không có sức lực. Cố Nguyên Bạch nói: “Còn không thu thập quần áo cho trẫm?”

Tiết Viễn ngoài cười nhưng trong không cười, không thể nhìn thấy sắc mặt không tốt hiện giờ của hắn, “Thánh Thượng, ngài có thể cười với thần một cái không?”

Cố Nguyên Bạch phụt một tiếng, không nhịn xuống vui vẻ, “Lớn mật.”

Y cuối cùng cũng cười, mi mắt cong cong, người cầm quyền cao trong tay cũng sắc thu vô biên cười rộ lên, khuôn mặt nhu hòa khác với ngày thường. Không phải cười nhạt, khách khí cười, mà chính là một nụ cười vô cùng đơn giản, bởi vì Tiết Viễn mà cười.

Tiết Viễn nhìn y cười trong chốc lát, cảm thấy trong lòng rất ngứa. Hắn cúi đầu tiếp tục trầm mặc không lên tiếng mà giúp Cố Nguyên Bạch sửa sang lại quần áo, tay cầm theo quần áo nâng lên một nửa, phát hiện thuốc còn chưa khô, liền cúi người thăm dò đến giữa hai chân tiểu hoàng đế, thổi thổi thuốc mỡ vừa mới bôi lên.

Nhiệt khí từ trong miệng hắn thổi lên thuốc mát lạnh, nóng đến đùi Cố Nguyên Bạch run lên. Cố Nguyên Bạch không thích tư thế bị người khác dùng tay ôm tại hạ thân, một bàn tay ở trên mặt đất chống đỡ cơ thể, mặt khác một bàn tay nắm chặt tóc Tiết Viễn, đem hắn áp chế vững chắc, lười biếng nói: “Nhanh lên.”

Da đầu Tiết Viễn bị túm đến sinh đau, tức giận cười, “Mới vừa bôi thuốc lên, thần chỉ có một cái miệng, thổi xong bên trái còn phải thổi bên phải, không mau được.”

Chỗ này khắp nơi không ai, an an tĩnh tĩnh, bóng cây vừa che, hoa cỏ chắn lại, không ai có thể thấy được. Cố Nguyên Bạch ngồi dậy, cúi đầu vừa thấy, “Thì ra đã đỏ.”

Từ đầu đã bị cọ xát đến đỏ, sau đó bàn tay thô ráp của Tiết Viễn xoa lên, càng làm đỏ thêm.

Tiết Viễn sờ sờ da thịt non mịn, trơn bóng thoải mái, hắn không hề có một chút ý nghĩ là vết đỏ này cùng bàn tay thô ráp của hắn có quan hệ gì, yên tâm thoải mái hỏi: “Còn đau?”

Cố Nguyên Bạch mặt mày nhăn lại, “Trở về lại nói.”

Chờ thời điểm thuốc đã khô, Tiết Viễn giúp Cố Nguyên Bạch sửa sang lại quần áo. Sau đó chợt cúi người vòng qua Cố Nguyên Bạch, hai tay dùng sức, trực tiếp đem người ôm vào trong ngực ổn định vững chắc đứng lên.

Cố Nguyên Bạch sắc mặt tối sầm, đang muốn tránh thoát, Tiết Viễn đưa ra một bàn tay vỗ nhẹ một chút, không khéo liền vỗ vào mông, “Thánh Thượng, ngài hiện giờ không thể đi cũng không thể cưỡi ngựa, nếu không muốn đau, phải ngoan ngoãn để thần ôm.”

Cố Nguyên Bạch cười lạnh: “Ngươi dám vỗ lại lần nữa?”

Tiết Viễn dường như không có việc gì mà giơ tay chụp một chút, cười đến răng nanh lộ ra, “Thì ra Thánh Thượng còn thích bị người khác vỗ.”

“Chờ hồi cung điện, Thánh Thượng muốn cho thần vỗ vài cái thì thần có thể vỗ vài cái,” Tiết Viễn kiên nhẫn thong thả ung dung, “Hiện tại đừng nóng vội, hai tay thần còn phải ôm ngài.”

Cố Nguyên Bạch vô cùng tức giận.

Hiện tại chung quanh không có người, hai tay Tiết Viễn ôm chắc y, thân thể dùng lực, Cố Nguyên Bạch như thế nào cũng không làm gì được Tiết Viễn. Phỏng chừng Tiết Viễn chính là nghĩ như vậy, hiện tại mới to gan như vậy.

Không lẽ y hiện tại không có biện pháp trừng phạt hắn sao?

Cố Nguyên Bạch vươn tay, nắm lấy cổ áo Tiết Viễn, dùng sức mà túm quần áo đem cổ Tiết Viễn kéo xuống, Tiết Viễn cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống tiểu hoàng đế.

Bàn tay không có sức lực, kéo cổ Tiết Viễn không được, Cố Nguyên Bạch đem Tiết Viễn kéo đến càng gần, nâng lên thân mình, tay ôm cổ Tiết Viễn, hung hăng cắn lên một cái.

Hàm răng cắn ở trên cổ, trong giây lát liền cắn ra máu, đau đến mày Tiết Viễn nhăn lại, gân xanh nổi lên, dưới tay không khỏi dùng sức.

Thật con mẹ nó đau.

Lòng bàn tay bắt lấy da thịt Thánh Thượng, Thánh Thượng cảm thấy đau, vì thế trong miệng càng cắn xuống tàn nhẫn, máu tươi từ khóe miệng chảy tới cổ áo y phục thị vệ, đem màu trắng nhuộm thành màu đỏ.

Miệng đầy mùi tanh, Cố Nguyên Bạch thoải mái, y buông lỏng miệng ra, liếʍ đi máu còn dính trên môi, khóe môi lạnh lùng câu lên: “Còn dám?”

Trên môi Thánh Thượng đều dính máu Tiết Viễn, đầu lưỡi liếʍ đi cũng là máu Tiết Viễn, Tiết Viễn đau đến trên kinh mạch trên cổ đều căng ra, mí mắt hắn nhảy lên, nghe vậy trực tiếp vỗ lên một cái, giả cười nói: “Thánh Thượng, thoải mái sao?”

Cố Nguyên Bạch lại cắn lên thêm một cái.

Tiết Viễn: “Tê ——”

Cố Nguyên Bạch đứng đầu quốc gia, ngày thường đối với những kẻ ngu dốt làm chuyện ngu xuẩn, trong lòng không phải không khó chịu cùng lệ khí. Có đôi khi Cố Nguyên Bạch nhìn Tiết Viễn đều rất hâm mộ, dựa vào cái gì người này so với y khỏe mạnh hơn, so với y còn điên hơn?

Cố Nguyên Bạch cắn một cái này đều dùng hết sức lực, tinh thần hăng hái đem lệ khí tàn nhẫn cùng tức giận dưới đáy lòng cắn lên. Máu tràn vào khoang miệng, trong miệng đều là mùi tanh, Cố Nguyên Bạch lại cảm thấy đáy lòng bị đè nặng đột nhiên nhẹ nhàng không ít.

Tức giận, cũng có thể phát tiết ở trên người Tiết Viễn.

Bởi vì Tiết Viễn có thể chịu được.

Cố Nguyên Bạch lau lau miệng, nhéo nhéo cằm Tiết Viễn, đem mặt hắn chuyển hướng đằng trước, “Ngoan ngoãn cho trẫm, đừng ngoan cố. Thời điểm trẫm muốn ngươi nghe lời lại không nghe, lúc này ngược lại là so với chó còn nghe lời hơn.”

Tiết Viễn ha hả cười, trên cổ còn hai dấu răng chảy máu, “Thần vốn dĩ chỉ nghĩ ôm Thánh Thượng hồi cung điện.”

Cố Nguyên Bạch nhướng mày, duỗi tay chọc chọc miệng vết thương trên cổ Tiết Viễn, “Biết đau không?”

Tiết Viễn thành thành thật thật nói: “Biết.”

“Biết đau liền ngoan ngoãn cho trẫm,” Cố Nguyên Bạch nói, “Thông minh một chút.”

Tiết Viễn không nói, một lát sau, hắn mới nói: “Lão tử còn chưa đủ ngoan?”

Cố Nguyên Bạch lại đè chỗ vết thương hắn, Tiết Viễn sửa lời nói: “Thần đã rất ngoan, Thánh Thượng.”

“Lại ngoan một chút,” Cố Nguyên Bạch cười, “Trẫm thích người ngoan.”

Tiết Viễn mặt mày đè nặng, có vẻ thực âm u.

Cho nên thích Chử Vệ như vậy?

Cho nên mới vừa thấy hắn liền cưới với hắn?

Có biết hắn đối với ngươi không ý tốt gì hay không?

Tiết Viễn nghẹn trong lòng, cánh tay cứng đờ đem Cố Nguyên Bạch ôm trở về tẩm cung. Nhóm cung hầu chờ tại đây bị vết máu trên cổ Tiết Viễn làm sợ tới mức hai chân nhũn ra, Điền Phúc Sinh đang muốn sốt ruột hoảng hốt tìm thái y, đã bị Cố Nguyên Bạch ngăn cản, “Trẫm không có việc gì.”

Điền Phúc Sinh ngược lại nhìn về phía trên cổ Tiết Viễn đều là máu tươi, Tiết Viễn sắc mặt vẫn không tốt, cứng rắn trả lời: “Không cần.”

Bọn thị vệ thấy Tiết Viễn bị thương, nghĩ muốn tiến lên tiếp nhận Cố Nguyên Bạch từ trong tay Tiết Viễn. Nhưng Tiết Viễn trực tiếp vòng qua bọn họ, ôm Cố Nguyên Bạch đặt ở trên giường.

Trên trải khăn giường màu minh hoàng thêu hoa văn rồng là một mỹ nhân trắng như tuyết, Tiết Viễn nhìn thoáng qua Cố Nguyên Bạch, thối lui vén áo choàng lên lau đi vết máu trên cổ.

Hắn càng lau càng nhiều, trên áo choàng đều là vết máu sặc sỡ, Tiết Viễn thầm nghĩ, răng còn rất sắc.

Sau khi Thánh Thượng được hầu hạ ổn thỏa, có người muốn giúp Tiết Viễn bôi thuốc, bàn tay Tiết Viễn vung lên cự tuyệt, bóng dáng to lớn đi đến đứng bên mép long sàng, cả người giống như nhiễm đầy máu.

Cố Nguyên Bạch nâng lên mí mắt liếc hắn một cái, cũng bị hoảng sợ, “Như thế nào còn chảy máu?”

Tiết Viễn không để bụng, hắn liền nghĩ nói: “Người không thể cho ta sắc mặt tốt một chút?”

Người chung quanh bận bận rộn rộn, long sàng chỗ này vô cùng an an tĩnh tĩnh, không ai quấy rầy. Cố Nguyên Bạch dần dần nhíu mày.

Vừa rồi Tiết Viễn nói qua câu kia làm y cười, còn có hiện tại câu này, đây là có ý tứ gì?

Sắc mặt y ngày thường thật sự đúng là đối với Tiết Viễn không tốt?

Tiết Viễn thấy y không nói lời nào, quay đầu nhìn xem sắc trời bên ngoài, sắp đến thời gian tán trị.

Giả vờ ngoan mà thôi, nếu thật sự có thể làm tiểu hoàng đế có sắc mặt tốt đối với hắn, giả vờ để tiểu hoàng đế vui vẻ cũng không sao.

Hắn quay đầu, vết thương trên cổ lại lần nữa chảy máu, Cố Nguyên Bạch nhắc nhở nói: “Trước hết cầm máu trên cổ ngươi đã.”

Tiết Viễn tùy tay lau qua, sau đó nhìn thoáng qua người bên trong cung điện, thấy không ai để ý đến nơi này, đột ngột uốn gối đè ở mép giường, mặt để sát vào tiểu hoàng đế, cả người mùi máu mà thấp giọng khuyên, “Thánh Thượng, lại cười một cái, ân?”

Cố Nguyên Bạch không nhịn được, hướng hắn trợn trắng mắt, “Tiết thị vệ, ngươi phạm cung quy.”

“Thần từ nhỏ chính là ở lớn lên quân doanh,” Tiết Viễn thong thả ung dung nói, “Thô lỗ, không hiểu chuyện, không quy củ, không quan tâm những cái quân tử lục nghệ (*) đó. Dù hầu hạ Hoàng Thượng cũng không nhẹ không nặng, nhưng thần đối với Thánh Thượng một mảnh trung tâm, là thiên địa chứng giám.”

[(*) Quân tử lục nghệ: là sáu môn nghệ thuật bao gồm: lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa) thư (thư pháp) và số (Toán học) Những người đàn ông xuất sắc trong sáu nghệ thuật này được cho là đã đạt đến trạng thái hoàn hảo, gọi là một quân tử.]

Tiết Viễn nói, nắm tay tiểu hoàng đế sờ lên cổ hắn, hầu kết cao thẳng ở dưới tay tiểu hoàng đế, mạch máu đều có thể bị đối phương bóp chặt, “Thánh Thượng, dùng sắc mặt tốt đối với thần, như thế nào?”

Chó điên chủ động nâng cổ lên để Cố Nguyên Bạch nắm, trong lòng Cố Nguyên Bạch đột nhiên thật sự có loại cảm giác run rẩy, ham muốn chinh phục được thỏa mãn, y híp mắt, ngón tay vuốt ve hầu kết Tiết Viễn.

Thật lâu sau, Cố Nguyên Bạch mới buông tay, y nhàn nhạt nói: “Tiết thị vệ hôm nay mệt, trở về đi.”

Tiết Viễn nặng nề lên tiếng, dư quang thoáng nhìn, thấy được trên mu bàn tay Cố Nguyên Bạch cọ đến vết máu trên cổ, hắn nâng tay đem mu bàn tay dính máu của Cố Nguyên Bạch lau sạch sẽ, mới đứng thẳng thân, cung cung kính kính nói: “Thần lui xuống.”

Cố Nguyên Bạch nhìn bóng dáng hắn nhanh chóng rời đi, thở phào một hơi, thầm nghĩ, thiếu chút nữa bị mê hoặc.

Chó điên đều đã học được cách giả vờ ngoan ngoãn?

*

Tiết Viễn trở lại trong phủ, một cổ máu tươi đáng sợ tới mức làm Tiết phu nhân đều phải hôn mê bất tỉnh.

Bọn hạ nhân dâng khăn lên, lại vội vàng đi kêu đại phu. Tiết Viễn trầm mặc không lên tiếng mà ngồi ở vị trí, hai mắt trầm trầm phù phù.

Sau khi máu bị lau khô, hai dấu cắn sâu liền lộ ra, Tiết tướng quân thấy sắc mặt liền nghiêm lại, ngữ khí không thế nào tốt nói: “Đây là có chuyện gì?!”

Tiết Viễn nâng lên mí mắt liếc hắn một cái, như là đang nhìn người ngu xuẩn, “Bị cắn.”

Tiết tướng quân giận tím mặt: “Lão phu há có thể không biết là bị cắn?! Lão phu là hỏi ngươi là như thế nào lại bị cắn!”

Tiết Viễn lười nói chuyện, lại đem Tiết tướng quân chọc tức giận đến đỏ mặt tía tai.

Tiết phu nhân không để ý tới tranh chấp giữa phụ tử bọn họ, đau lòng tiến lên xem xét vết thương Tiết Viễn, thở dài nói: “Nhìn bộ dáng này của ngươi, lúc sau như thế nào ở bên người Thánh Thượng làm việc?”

“Thánh Thượng sẽ không trách tội,” Tiết Viễn khóe môi cười như không cười, “Người không phải không cao hứng đâu.”

Tiết phu nhân chưa nghe được câu nói nhỏ này của hắn, “Cái gì?”

Tiết Viễn không nói, mà là che lại cổ đứng dậy, tùy tiện nói: “Nói đại phu vào trong phòng tìm ta.” Liền nhanh chóng rời đi.

*

Chùa Thành Bảo cùng triều đình tam từ tam nhượng, tới lần thứ tư đem chùa điền đưa đến phủ doãn, triều đình mới tiếp nhận trăm ngàn mẫu đất này, lại lập tức an bài nhân thủ tiến hành thí nghiệm bông lúa vụ mùa xuân tiếp theo mà chùa Thành Bảo còn chưa hoàn thành.

Trụ trì Chùa Thành Bảo cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi, không bao giờ còn lo lắng hãi hùng. Cùng lúc đó, là những văn chương trụ trì chùa Thành Bảo viết mặt khác bị chùa miếu khác thấy được, đều chửi ầm lên chùa Thành Bảo không biết xấu hổ.

Ngươi muốn quyên ngươi quyên là được, còn liên lụy chúng ta làm gì?!

Không ít người đều ở nhìn chằm chằm động tác triều đình, triều đình mỗi một lần thu về chùa điền, rất nhiều rất nhiều trụ trì phương trượng chùa miếu đều ở vô năng cuồng nộ, đều đã thu về, ngươi cầm liền đi không được sao? Còn đưa! Còn đưa!

Chờ hiện tại bụi bặm rốt cuộc rơi xuống đất, bọn họ lại vô năng cuồng nộ như thế nào cũng không thay đổi được sự thật. Lúc này, triều đình nho nhã lễ độ đối với chùa Thành Bảo, lại làm một kiện tàn nhẫn sự.

Bọn họ bốn phía tán dương lần hành động này của chùa Thành Bảo, hơn nữa đem trụ trì chùa Thành Bảo viết thành văn chương tuyên dương khắp nơi.

Nhóm dư luận phát động, Cố Nguyên Bạch nhìn trúng Thường Ngọc Ngôn tự giác mà ở trước công chúng mạnh mẽ tán dương trụ trì chùa Thành Bảo, nói đây mới là con cháu Phật gia từ bi vì hoài, mới đại biểu cho người xuất gia lòng mang thiên hạ lại không để bụng tài vật ngoài thân.

Thường Ngọc Ngôn miệng luôn luôn độc, năm đó dám đưa ra mười ba bài thơ đắc tội quyền quý cùng quyền thần Thánh Thượng, hiện cũng sẽ dám vì biểu hiện cho Thánh Thượng xem mà vận dụng một thân tài hoa, dù sao người trong chùa miếu nghe được lời này của hắn đều sắp tức chết rồi.

Quyên mới tính là con cháu Phật gia, không quyên liền không tính?

Đại Hằng cũng không phải không có người chân chính thờ Phật, kính Phật, mỗi triều đại đều có quy củ của mỗi triều đại, tiên đế sùng Phật đó là việc của tiên đế, tới hiện giờ, phải tuân thủ quy củ của Cố Nguyên Bạch.

Chùa miếu lớn như nào cũng có nhiều ít hòa thượng, có thể có bao nhiêu chùa điền, các kế hoạch một cái tiếp một cái, không có kế hoạch đối với cái này sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Đối với đối thủ như này bản thân phải chiếm địa vị đạo đức cao, tốt nhất có thể sử dụng dư luận bức những người này nhận thua.

Trong hoàng cung, Chử Vệ ở một bên hầu hạ, Khổng Dịch Lâm đang cùng với Công Bộ thị lang bẩm báo tin tức gieo giống bông trắng.

Khổng Dịch Lâm có chuẩn bị mà đến, đem hạt giống coi như là nấc thang thăng tiến, tự nhiên sẽ không vô tri vô giác mà đến. Hắn ở biên thuỳ Tây Hạ lần đầu tiên nhìn thấy bông trắng, biết được tác dụng bông trắng liền đem đặc tính hỏi thăm phá lệ kỹ càng tỉ mỉ, bao gồm thổ nhưỡng, độ ẩm, cùng mùa thích hợp gieo giống.

Có hắn ở đây Công Bộ cũng không đến mức một chút manh mối đều không có, bởi vậy sau khi chờ hai người bẩm báo xong, Công Bộ thị lang liền đối với Khổng Dịch Lâm khen lên.

Khổng Dịch Lâm này tuy rằng đôi mắt nhìn có điểm cách xa người khác, nhưng người này có năng lực tính tình tốt, trầm ổn lại không đoạt công lao, ở chung lâu rồi liền có thể làm người dâng lên ý thưởng thức.

“…… Nếu là thật sự có thể trồng thành công, đó là đại công lao của Khổng đại nhân,” Công Bộ thị lang cười tủm tỉm nói, “Khổng đại nhân việc phải tự làm, mọi chuyện đều tự tay làm lấy, có Khổng đại nhân ở đây, chính là phúc của bá tánh.”

Khổng Dịch Lâm vội khiêm tốn nói: “Dịch Lâm không dám.”

Cố Nguyên Bạch cười nói: “Hai vị ái khanh đều là rường cột nước nhà, không cần quá khiêm tốn như thế. Nói trở về, nếu như theo lời nói của Khổng khanh, trong sợi bông trắng cũng có hạt bông, nếu như đem hạt lấy ra, ngược lại có chút phiền phức. Trẫm nghĩ, sau khi gieo trồng thành công, trước khi thu hoạch, có thể làm ra một cái máy tách hạt bông hay không?”

Công Bộ thị lang sửng sốt, ngay sau đó liền nói: “Thần trở về liền cùng Thượng Thư đại nhân thương thảo một phen.”

Cố Nguyên Bạch hơi hơi gật đầu.

Chờ hai vị này thần tử đi rồi, Chử Vệ nhìn bóng dáng Khổng Dịch Lâm hơi hơi xuất thần.

Hàn Lâm Viện thật sự quá mức thanh nhàn, nguyên bản Khổng Dịch Lâm cùng hắn thanh nhàn giống nhau, khi đó ngược lại không có cảm giác gì. Nhưng đã nhiều ngày đối phương lại đi sớm về trễ bận rộn lên. Đối phương tuy rằng chưa nói, nhưng trên mặt lại treo lên mỉm cười, loại bận rộn này, làm Chử Vệ có một loại cảm giác chính mình bị đối phương vượt xa, làm hắn sinh ra nồng đậm ý không cam lòng.

Bảng Nhãn lang đã bắt đầu bận rộn lên, mà hắn lại cả ngày ăn không ngồi rồi.

Cảm giác bị đi trước một bước như vậy, làm cho Chử Vệ ngạo khí mười phần cảm thấy khó chịu.

Cố Nguyên Bạch chú ý tới ánh mắt Chử Vệ nhìn Khổng Dịch Lâm, y hơi hơi mỉm cười, mở ra chính vụ, tiếp tục xử lý quốc vụ.

Mà ở ngoài hoàng thành.

Chử Tầm đại nhân một thân phong trần mệt mỏi, hắn đem chứng minh thân phận đưa cho binh lính thủ vệ, dù cho trên mặt mệt mỏi nặng nề, một đôi mắt lại sáng đến dọa người.

Hơn mười người quan viên cùng hắn đồng hành đã chịu không đựng được mấy ngày mệt nhọc trở về phủ nghỉ ngơi trước, chuẩn bị ngày mai lại hồi nha môn báo cáo công tác.

Chử Tầm đại nhân cầm tấu chương trong ngực, nhìn thần sắc nghiêm chỉnh của binh lính thủ vệ, trong lòng kích động làm đôi tay đều run rẩy.

Hắn không có nhục sứ mệnh, thành công trở về gặp Thánh Thượng!