Ta Dựa Vào Mĩ Nhan Ổn Định Thiên Hạ

Chương 15

Nói sẽ làm Phật, nhưng nam nhân dã tâm hừng hực dù tưới nước lạnh cũng bất diệt, Cố Nguyên Bạch cảm thấy chính mình có chút thay đổi thất thường, hơi có chút đồng cảm với tâm tình Khang Hi lúc tuổi già.

Biết chính mình sắp chết, biết chính mình làm những việc này đều là làm không, thậm chí biết người cầm quyền tương lai ở bên cạnh chính mình.

Nhưng không nghĩ uỷ quyền, tâm bất cam tình bất nguyện, cũng không nghĩ gϊếŧ người cầm quyền tương lai, bởi vì nếu gϊếŧ vai chính trong sách, còn ai có thể làm tốt hơn so vai chính?

Đúng là bởi vì như thế, khi Cố Nguyên Bạch đối mặt Tiết Viễn cùng Chử Vệ cảm giác rất là phức tạp.

Tự chấn an bản thân, Cố Nguyên Bạch liền an phận mà ở trong cung thượng triều, ngủ, xử lý chính vụ một đường thẳng tắp. Một thân cơ thể này của y quá mức kiều quý, vết thương nhỏ trong mắt thoạt nhìn lại giống như bị trọng thương. Mắt cá chân Cố Nguyên Bạch ngày càng sưng lên, vết bầm tím lan ra quá nửa mu bàn chân, y đau thành thói quen, ngự y một ngày so với một ngày mặt ủ mày ê.

Chỗ bị thương của Thánh Thượng thoạt nhìn quá mức nghiêm trọng, thời điểm bọn họ xuống tay xoa, cảm giác như đang chịu tội.

Như thế qua mười mấy ngày, vết thương trên chân mới giảm xuống. Mà trong mười mấy ngày này, Hòa Thân Vương nhiều lần cáo bệnh không lâm triều, mới đầu Cố Nguyên Bạch chỉ cho rằng hắn là nhiễm phong hàn, dầm mưa to về nhà, bị bệnh cũng việc trong dự kiến.

Nhưng sau nhiều lần liên tiếp cáo bệnh , Cố Nguyên Bạch phát hiện không đúng, liền phái người mang theo ngự y tiến đến Hòa Thân Vương phủ, để cho bọn họ nhìn xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Mà lúc này, gió xuân ấm áp, cũng tới lúc đăng dán thành tích thi hội.

Cố Nguyên Bạch làm hoàng đế, tự nhiên có quyền lợi xem trước, Lễ Bộ thượng thư đem danh sách đưa đến cho y, cười nói: "Đứng đầu danh sách chính là nhi tử độc nhất của nhà Chử đại nhân."

Cố Nguyên Bạch gật gật đầu, tầm mắt lướt xuống, nhìn qua danh sách mười người đầu hỏi: "Bài thi của ba người đứng đầu ở đâu?"

Lễ Bộ thượng thư đem bài thi đưa cho Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch trước nhìn một chút phê duyệt của giám khảo, lại đi qua bài luận của ba người.

Đề luận năm nay là Cố Nguyên Bạch tự mình định ra, một là hỏi ba vấn đề chính làm nông của triều đại Đại Hằng, hỏi biên quan và buôn bán, đề mục như vậy thực dễ dàng viết ra các ý lớn, nhưng để viết thành ý nhỏ, phân tích ý nhỏ mới không phải là việc dễ dàng.

Một là vì kiểm tra xem nhóm sĩ tử có hiểu được căn cơ của quốc gia hay không, hai là Cố Nguyên Bạch muốn nhìn xem ánh mắt của bọn họ có thiển cận không. Nếu là một con mọt sách cổ hủ không thông suốt vậy còn không bằng không tuyển dụng.

Quan điểm Cố Nguyên Bạch cũng nhất trí với ba người trúng tuyển, người có quan điểm cổ hủ không thống nhất liền bỏ qua, lâu dài xuống, ý tưởng Cố Nguyên Bạch muốn thực hiện sẽ càng thêm thông suốt, mạnh mẽ đưa một dòng máu mới vào triều đình cùng phái bảo thủ giằng co, trở thành người thủ vệ hoàn toàn trung thành với Hoàng Thượng.

Khoa cử, cũng có thể nói là quá trình thuần phục tư tưởng phần tử trí thức, khiến cho tư tưởng bọn họ ở trình độ nhất định thống nhất cùng quân vương.

Năm nay quan chủ khảo Cố Nguyên Bạch cử ra chính là một đại thần liêm chính, làm việc đến nơi đến chốn, bởi vậy danh sách ba người đứng đầu này công phu viết văn chương không tính là văn chương thiên thiên cẩm tú (vô cùng xuất sắc), nhưng lại có ý tưởng, có thể bám sát tình hình trong nước Đại Hằng mà vững chắc viết.

Cố Nguyên Bạch xem cẩn thận tất cả bài thi, nhìn đến bài thi cuối cùng nhịn không được cười nói: "Viết rất hay!"

Lễ Bộ thượng thư tò mò, tiến lên vừa thấy, nguyên lai là sĩ tử đứng thứ ba của Sơn Đông viết sách luận.

Xếp hạng trước sĩ tử Sơn Đông bất kể là Chử Vệ hay là Thường Ngọc Ngôn đều là hành văn lưu loát hàm nghĩa sâu xa, đọc lên làm người vui sướиɠ tràn trề khen văn chương tốt, bài thi thật ra lời văn viết giản dị tự nhiên, dùng từ tinh giản không thú vị, nếu không phải nội dung thực sự xuất sắc, sợ cũng sẽ không bị lọt vào ba người đứng đầu.

Hiện giờ nhìn Thánh Thượng xem đến nghiêm túc, Lễ Bộ thượng thư cũng không thầm cảm thán quan chủ khảo nhạy bén, lại cảm thán tên sĩ tử này may mắn, nhìn bộ dạng này của Thánh Thượng, có thể là đã đem này học sinh hoàn toàn nhớ kỹ.

Cố Nguyên Bạch đem này bài văn chương tới tới lui lui nhìn vài lần, cuối cùng giương mắt nhìn lên, nhớ kỹ tên gọi của người làm bài thi.

Phủ Sơn Đông Thanh Châu - Khổng Dịch Lâm.

*

T

ầng tần lớp lớp người đã vây quanh trước cửa trường thi.

Binh lính cầm giấy đỏ từ trong trường thi bước ra, người vây xung quanh cao giọng mà nói làm ồn ào. Binh lính cả giận nói: "Đừng chen! Đừng chen! Đều lui về sau một bước!"

Từng tờ giấy đỏ dán lên, người đọc sách vây quanh nơi này đã sớm mất đi phong độ ngày thường, đôi tay nắm chặt, đôi mắt trừng lớn, trái tim trong l*иg ngực bang bang loạn nhảy, sợ bỏ lỡ một chữ.

"Mau mau mau, dán bố cáo!"

"Ta trúng ta trúng!" Thực mau liền có thanh âm mừng rỡ như điên vang lên, "Ta trúng!"

Quán trà tửu lầu hai bên đường đều chật ních người ngồi, có người nghe phía dưới náo nhiệt, thật sự nhịn không được mà đứng trên lan can bên duỗi cổ nhìn xuống nơi phát ra âm thanh, trong lòng thật sự nôn nóng, nhưng cổ duỗi đến độ muốn đứt cũng không nhìn thấy một chữ trên giấy đỏ.

Người phái gã sai vặt đi xuống xem bảng trên mặt cố gắng trấn định, nhưng đôi mắt đã vô thần, thường thường từ trên cầu thang nhìn qua, mỗi một giây trôi qua đều là tra tấn.

Bảng vàng công bố sĩ tử trăm ngàn sắc thái, có người vui vẻ ra mặt ngửa mặt lên trời cười to, có người khóe miệng mỉm cười hàm súc tự đắc, có người hồn bay phách lạc, suy sút mà nhìn tờ giấy đỏ, giống như cả người đã mất đi hy vọng tồn tại.

Người mừng rỡ như điên khí phách hăng hái, từng tiếng "Trúng!" khiến cho người khác nhìn bằng ánh mắt ghen tị, một bên như tiết trời sáng sớm một bên lại âm trầm, một tờ giấy đỏ liền làm cho nhiền người vì nó mà điên cuồng.

Chử Vệ nguyên bản thực bình tĩnh mà ngồi ở trong quán trà phẩm trà, nhưng từng tiếng hoan hô nhảy nhót cùng ấm thanh nức nở thống khổ rõ ràng cũng đã ảnh hưởng tới hắn, giữa mày nhăn lại, không dấu vết mà hướng tới cầu thang nhìn vài lần.

Đồng học cạnh hắn ở một bên rung đùi đắc ý nói: "Chử Vệ a Chử Vệ, ta thật sự không nghĩ tới ngươi thế mà lại tham gia thi hội."

Chử Vệ thu hồi tầm mắt, không mặn không nhạt mà "Ân" một tiếng.

Trên cầu thang lầu hai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Chử Vệ không khỏi buông ly nước xuống mà nhìn qua, lại thấy gã sai vặt của vị cử nhân khác, tóc hỗn độn mặt đầy ý mừng mà hô lớn: "Trúng! Lão gia ngài trúng!"

Tim Chử Vệ cũng đập nhanh hơn chút, hắn đơn giản đứng lên, không để ý tới đồng học trêu chọc, đứng ở cửa sổ chỗ hướng trước cửa trường thi nhìn qua.

Người ở nơi đó đã tan đi rất nhiều, còn lại phần lớn là người không thể tin được chính mình không có tên trên bảng mà suy sụp tinh thần, Chử Vệ trong lòng nhảy dựng mạnh mẽ, khóe môi mím thẳng, chẳng lẽ hắn thật sự thi rớt?

Dư quang chợt lóe, Chử Vệ nhìn qua hướng đối diện, phía trước lầu cửa tửu sổ đối diện cũng là một vị công tử phong lưu phóng khoáng đang đứng, công tử nọ cũng thấy được hắn, ý cười trên khóe miệng cứng đờ, ngay sau đó khách khí mà hướng tới Chử Vệ gật gật đầu.

Chử Vệ biết đây là ai, hắn chính là kình địch Thường Ngọc Ngôn trong lời nói của sĩ tử trước khi khảo thí.

Thường Ngọc Ngôn bên ngoài nổi danh, nhiều lần đưa ra tác phẩm danh phú xuất sắc, hiện giờ nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là cũng chưa biết được thứ tự trên bảng của chính mình.

Chử Vệ cũng hướng tới Thường Ngọc Ngôn nhàn nhạt gật đầu, tầm mắt vừa chuyển, nhìn thấy bàn bên cạnh Thường Ngọc Ngôn còn có một người ngồi.

Bàn tay người nọ hướng ra cửa sổ, trong tay lắc lắc di chuyển bầu rượu, bầu rượu như là ngay sau đó có thể từ trong tay hắn rớt xuống mặt đất.

Người này cực kỳ nhạy bén, ngay sau đó liền đã nhận ra tầm mắt Chử Vệ, mặt mày âm u mà hướng tới bên này nhìn qua, ánh mắt liếc qua có thể làm cho lòng người sợ hãi, Chử Vệ sắc mặt không thay đổi dời đi tầm mắt, trực giác trong lòng nói người này tuyệt đối không phải là người lương thiện.

"Thiếu gia!"

Phía sau bỗng nhiên truyền đến một thanh âm quen tai, Chử Vệ chấn động, lập tức xoay người, nhìn thấy gã sai vặt nhà mình vẻ mặt mừng như điên, tim hắn nháy mắt nhanh chóng nhảy dựng lên.

"Là đầu bảng! Thiếu gia ngươi trúng đầu bảng! Hội Nguyên! Là Hội Nguyên!"

Mọi người đến hướng tới Chử Vệ nhìn đến, trong phòng tức khắc ồn ào.

Đồng học cả kinh, hắn đem ly trà quăng ngã, kích động tiến lên vỗ Chử Vệ, "Chử Tử Hộ a Chử Tử Hộ, ngươi thế nhưng trúng Hội Nguyên!"

Phảng phất bị một tiếng này lay tỉnh, toàn bộ người trong phòng đều nhích người đi lên hướng tới Chử Vệ chúc mừng, lời nói một tầng lại một tầng, bên tai ồn ào nhốn nháo hoàn toàn không phân ra ai đang nói chuyện.

Chử Vệ hít sâu một hơi, hắn hồi thần khóe môi gợi lên, khí phách hăng hái.

Bảy năm trước Giải Nguyên, bảy năm sau Hội Nguyên.

Chỉ còn một cái Trạng Nguyên, Thánh Thượng sẽ cho hắn sao?

*

Sau khi thứ tự thi hội công bố, mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu. Nhưng cống sinh trên bảng lại không tham gia các thỉnh yến, bởi vì 5 ngày sau, bọn họ liền phải tiến vào trong hoàng cung tham dự thi đình.

Có thể trực tiếp diện kiến thánh nhan, cũng được nghe Thánh Thượng dạy bảo, việc này tuyệt đối là đại sự trong đời, không ai dám chậm trễ.

Người của Lễ Bộ vội vã tăng ca, yêu cầu may thêm số lượng quần áo cùng huấn luyện cử chỉ lễ nghi cho nhóm cống sinh. Triều đại Đại Hằng không có nội các, bởi vậy đề mục thi đình liền giao cho Chính Sự Đường, Xu Mật Viện cùng Chính Sự Đường là cơ quan hành chính hiệu có khả năng và hiệu suất làm việc cao nhất Đại Hằng, trưa ngày thứ hai sau khi công bố thành tích thi hội liền đem đề mục dự thi giao cho Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch từ bên trong chọn vài đề mục, lại dựa theo ý nghĩ của chính mình chỉnh sửa một phen, đem đề mục giao cho Lễ Bộ, hoàng đế như y liền rảnh rỗi.

Đang đợi chờ thi đình diễn ra, Cố Nguyên Bạch triệu tập đại thần trong Chính Sự Đường tới, đem ý tưởng bên trong tấu chương cải cách đã đề ra nhắc tới, chư vị đại nhân trong Chính Sự Đường tinh tế suy tư một lát, trong đó một vị đại nhân họ Chu nói: "Thánh Thượng, lời nói này lão thần vẫn chưa hiểu rõ, không bằng thần thử theo lời Thánh Thượng vẽ ra " bảng biểu ", "Biểu đồ" cùng "Khuôn mẫu" lên giấy để đánh giá?"

"Hà tất phiền toái như thế?" Cố Nguyên Bạch cầm lấy bút, "Để Trẫm."

Cố Nguyên Bạch một bên động bút viết, một bên thả chậm tốc độ nói giảng giải tác dụng của ba thứ này, bảng biểu ngăn nắp, mấy cái thông tin cùng nội dung nguyên bản bề bộn liền trở nên rõ ràng. Cơ sở biểu đồ chính là biểu diễn số liệu một cách trực quan, Cố Nguyên Bạch liền vẽ ra ba cái hình mẫu, lại viết xuống con số Ả Rập, nói: "Trong biểu đồ cùng bảng biểu đều đề cập đến số đếm nên chọn dùng phương thức này."

Về phần tấu chương, vẫn là chọn dùng chữ Hán, điểm này không thể đổi. Cố Nguyên Bạch giảng giải nửa canh giờ, lại kết hợp lý luận cùng thực tiễn tương vẽ rất nhiều bảng biểu cùng biểu đồ, cố gắng làm cho chư vị thần tử minh bạch tác dụng của bảng biểu, chờ sau khi bọn họ gật đầu, lại đơn giản viết một khuôn mẫu tấu chương kinh điển.

Chữ ít, trật tự rõ ràng, tuy nói nhìn có chút không quen, cũng có điểm quá mức ngắn gọn cùng trực tiếp, nhưng mấy ngày các đại thần ngày đêm chính vụ bận rộn đều biết những thứ này có thể bớt được bao nhiêu việc.

Đến khi Thánh Thượng viết xong, mấy tờ giấy liền bị chư vị thần tử truyền qua truyền lại, Cố Nguyên Bạch hỏi: "Chư vị đại nhân cảm thấy như thế nào?"

Chính Sự Đường là nơi giúp Cố Nguyên Bạch xử lý chính sự, đều hiểu được ý tưởng của Cố Nguyên Bạch, bọn họ vội vàng gật gật đầu, "Thánh Thượng yên tâm, ban đầu phương pháp này tuy không quen thuộc, nhưng sau khi quen nhất định sẽ tiết kiệm không ít thời gian, thần liền đem phương pháp này truyền xuống."

"Trẫm sẽ cho nhóm tiến sĩ tân nhiệm đi đến các châu huyện địa phương đem này phương pháp này truyền đi," Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng gật đầu, "Sau tháng năm, nếu các châu huyện không sử dụng phương thức này dâng tấu chương, Chính Sự Đường không đồng ý lật xem, gửi về sửa lại; nếu nội dung tấu chương điên đảo hàm hồ, lại nhiều lần không thay đổi lập tức cách chức."

Mọi người trong Chính Sự Đường sắc mặt nghiêm túc, nói: "Vâng!"

Cố Nguyên Bạch vừa lòng mà cho người lui, tâm tình y lúc này rất tốt, khóe môi hơi gợi lên, nét mặt suиɠ sướиɠ vạn phần. Trưởng thị vệ bồi y đi dạo trong cung, bị các huynh đệ ở bên thúc giục liên nghẹn ra một câu, "Thánh Thượng có muốn xem đá cầu không?"

Cố Nguyên Bạch sửng sốt, quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt tuấn tú của trưởng thị vệ đều đỏ lên, giống như là đã làm sai chuyện, lộ ra biểu tình thấp thỏm lại bất an.

Phía sau bọn thị vệ cúi đầu, không phải lỗ tai đỏ chính là cổ đỏ, các nam nhi cao to cường tráng, khi đối mặt với y lúc này, đều như là thành một đám tiểu cô nương ngượng ngùng xoắn xít.

Cố Nguyên Bạch bị chọc cười, "Các ngươi là muốn đá cho trẫm xem?"

"......" Thị vệ trưởng đỏ tới bên tai, "Thần rảnh rỗi đều thích đá cầu, mỗi người trong đây đều là cao thủ chơi cầu. Thánh Thượng nếu thấy buồn chán, chúng thần có thể đá một hồi giúp Thánh Thượng giải buồn."

Thánh Thượng chưa nói được hay không, mà là nhìn khắp nơi, ngay sau đó nhìn trúng một gốc cây nở hoa. Thánh Thượng vươn tay, đỡ lấy tay áo rộng, một đoạn tay trắng nõn lộ ra, đầu ngón tay vân vê đóa hoa, nhẹ nhàng gập lại, bông hoa hồng phấn liền bị Thánh Thượng nắm ở trong tay.

"Vậy đem hoa này coi như phần thưởng," Thánh Thượng vê hoa cười nói, "Đội nào thắng liền thưởng cho đội đó."

Thị vệ trưởng hướng đến trong tay Thánh Thượng liếc mắt một cái, mặt tuy là còn đỏ, nhưng trong mắt chói lọi mà viết rõ ràng ý nghĩ sẽ thắng, lòng thắng thua của nhóm thị vệ bị khơi dậy, thời điểm đi đến sân đá cầu, bọn họ đã chia làm hai đội, nhìn ai không thuận mắt ai.

Điền Phúc Sinh cầm khăn trắng bao quanh bông hoa, vốn định chính mình cầm, Cố Nguyên Bạch nói: "Để Trẫm."

Khi Cố Nguyên Bạch ngắt hoa vốn là bị nhiễm nước hoa, tay đều đã dơ, lại không để tâm chú ý. Điền Phúc Sinh đau lòng mà cao giọng nói nói: "Thánh Thượng, tiểu nhân sợ ngài mệt nha!"

Cố Nguyên Bạch nhẹ liếc nhìn hắn một cái, cười mắng: "Lăn sang một bên đi."

Điền Phúc Sinh cười hắc hắc, chạy đến phía sau Cố Nguyên Bạch đấm bả vai cho y.

Thánh Thượng thích đá cầu, trong cung cũng có sân đá cầu lớn, bọn thị vệ thay xiêm y mỏng, đuổi theo trái cầu, đá cầu đến mạnh mẽ oai phong, làm người nhìn kích động không thôi, không ít cung hầu không rời được mắt, còn phải cứng rắn áp xuống tiếng động hoan hô lớn, nghẹn đến mức mặt đều đỏ.

Trận đấu đá cầu ước chừng đá một canh giờ, thời điểm bọn thị vệ mồ hôi đầy đầu liền kết thúc, khí nóng trên người bọn họ làm cho không khí thêm phần biến đổi.

Trưởng thị vệ mang theo bọn thuộc hạ lại đây, không dám cùng Cố Nguyên Bạch dựa vào quá thân cận, sợ một thân mồ hôi của chính mình mạo phạm Thánh Thượng, "Thánh Thượng, đội của thần thắng."

Nhưng cho dù thị vệ trưởng đứng xa đến như vậy, Cố Nguyên Bạch vẫn cảm giác được cỗ nhiệt trên người bọn họ, cảm giác khỏe mạnh, thân thể cao lớn, Cố Nguyên Bạch không thể tránh có chút chua xót.

Biểu tình trưởng thị vệ có chút ngượng ngùng, hắn cúi đầu không dám nhìn Thánh Thượng, thân mình chỉ ăn mặc xiêm y đơn bạc cứng đờ giống như đầu gỗ.

Cố Nguyên Bạch âm thầm phiền muộn mà thở dài, đem bông hoa nở rổ kiều diễm trong đưa cho trưởng thị vệ, trêu ghẹo nói: "Các ngươi một đội mười hai người, trẫm lại chỉ có một đóa hoa, này nên phân chia như thế nào?"

Quy củ đá cầu của Đại Hằng giống như chế độ cũ thời nhà Hán khi hai khung thành thi đá cầu còn được dùng cho luyện tập quân sự. Đại Hằng cũng không ngoại lệ, ít nhất Cố Nguyên Bạch thấy, những người đứng đầu thích loại hình vận động đơn giản khỏe mạnh đối quốc gia cùng thần dân mà nói đều là một chuyện tốt.

Trên làm dưới theo, thân thể sĩ tử Đại Hằng so với những kẻ chỉ biết đọc sách thuần văn chỉ hơn một ít, các con dân nhiều ít cũng sẽ đá cầu, mà những người đi bên cạnh Thánh Thượng, chơi rất tốt càng khiến cho người xem hoa cả mắt.

Lấy một đóa hoa làm phần thưởng cho trận đấu này, Cố Nguyên Bạch vẫn cảm thấy quá mức khi dễ người.

Nhưng những người được thưởng lại cảm thấy vui vẻ, vào thời điểm náo nhiệt, nơi xa có thái giám mang theo hai gã ngự y vội vàng đi tới, nhìn thấy Cố Nguyên Bạch liền quỳ gối trên mặt đất, "Thánh Thượng, tiểu nhân mang theo hai vị đại nhân đã trở lại."

Mấy người này đúng là người được phái đi phủ Hòa Thân Vương, Cố Nguyên Bạch thu liễm ý cười, sau khi ngồi xuống âm thanh hòa hoãn hỏi: "Thân thể Hòa Thân Vương như thế nào?"

Một ngự y cung kính nói: "Thần chờ ở trong phủ Hòa Thân Vương quan sát ba ngày, theo thần phỏng đóa, Hòa Thân Vương không phải là bệnh nặng, mà tựa hồ là mắc phải tâm bệnh."

Tâm bệnh?

Cố Nguyên Bạch nhăn lại mi, vẫy lui người không liên quan, cho Điền Phúc Sinh mang lên ghế ngồi cho hai vị ngự y, lúc sau thấy bọn họ ngồi ổn, mới nâng chung trà lên gạt đi lá trà, bất động thanh sắc nói: "Là tâm bệnh như nào?"

Ngự y biểu tình hổ thẹn, "Thần không biết."

"Hòa Thân Vương không muốn gặp thần, nghe Vương phi nói, môn khách phủ Hòa Thân Vương hạ mình tự khuyên nhủ cũng chưa từng thấy việc làm Hòa Thân Vương vui mừng."

Cố Nguyên Bạch dừng một chút, rũ mắt lẳng lặng nhìn từng vòng gợn sóng trong ly.

Ngày ấy Hòa Thân Vương tự mình bất chấp mưa gió sấm chớp trở về liền trở nên kỳ quái như thế, tinh tế mà nghĩ, ngày ấy y cùng Hòa Thân Vương nói chuyện, tựa hồ chỉ có nói đến Lư Phong mới kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến hắn.

Hòa Thân Vương không muốn bị vây ở kinh thành, hắn muốn quân quyền.

Môn khách tới cửa khuyên nhủ chưa thấy việc làm Hòa Thân Vương vui mừng, nhưng Hòa Thân Vương bằng lòng gặp môn khách.

Bằng lòng gặp môn khách, lại dám cự tuyệt người trẫm phái tới.

Cố Nguyên Bạch đáy mắt trầm xuống.

Cố Triệu...... Ngươi tốt nhất đừng làm ra việc gì khiến trẫm bực bội.

"Bãi giá," Cố Nguyên Bạch nhanh chóng quyết định, y đứng lên, thiên tử trẻ tuổi trên mặt tràn bình tĩnh, "Bãi giá phủ Hòa Thân Vương, trẫm muốn đích thân nhìn xem vị huynh trưởng tốt này của trẫm."