Ta Dựa Vào Mĩ Nhan Ổn Định Thiên Hạ

Chương 13

Ngoài cửa sổ chợt vang lên một tiếng đồ sứ vỡ, Cố Nguyên Bạch thu lại thần sắc lười biếng vừa rồi, lạnh lùng nói: “Ai?!”

Trưởng thị vệ chạy như bay tới cửa sổ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào gã sai vặt ngốc lăng đứng tại chỗ, người này hắn nhận ra, đúng là gã sai vặt bên người Hòa Thân Vương. Trưởng thị vệ khuôn mặt nghiêm túc hơi hoãn, vừa cúi đầu liền thấy, chén sứ men xanh đã chia năm xẻ bảy, máu tươi đỏ thắm tràn đầy đất, bắn lên trên mặt tường, vết máu bị bắn ra ngoài hành lang đã bị nước mưa hòa tan, chậm rãi theo cầu thang chảy vào bên trong lớp cỏ xanh.

Cố Nguyên Bạch theo sau đi ra, y nhìn cảnh máu tươi đầy đất, sắc mặt hơi đổi, trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này?”

Chân trời lóe sáng vang lên tiếng sấm, thời tiết bỗng thêm âm u.

Gã sai vặt sắc mặt trắng bệch đứng sững sờ, hắn bùm quỳ gối trên mặt đất, thân mình run lên giống như mắc bệnh, “Thánh Thượng, đây là Hòa Thân Vương phân phó tiểu nhân mang lộc huyết tới.”

Một giây trước Hòa Thân Vương còn đứng ở cửa sổ nhìn vào phòng ngủ, giây sau Hòa Thân Vương liền bạo nộ quăng vỡ chén lộc huyết, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên nhanh quay người rời đi.

Gã sai vặt đi theo bên người Hòa Thân Vương mấy năm, cho dù là Hòa Thân Vương bị giáng chức cũng chưa từng gặp qua bộ dáng đáng sợ như vậy của Vương gia, khủng bố dữ tợn, giống như là muốn, muốn điên rồi …

Gã sai vặt run đến lợi hại, trưởng thị vệ hạ đầu gối ngồi xổm xuống, tay dính máu tươi đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ, nói: “Thánh Thượng, xác thật là lộc huyết.”

Máu tươi đỏ đen bị nước mưa hòa thành màu đỏ tươi, Cố Nguyên Bạch ngửi thấy được một cổ mùi tanh, y nhíu nhíu mi, trong mắt nhìn gã sai vặt tràn đầy nghiền ngẫm cùng tìm tòi nghiên cứu, “Hòa Thân Vương đâu?”

Gã sai vặt thân mình run đến lợi hại, ấp úng không nói nên lời.

Cố Nguyên Bạch trên mặt dần dần lạnh, ngẩng đầu nhìn mưa gió ngoài hành lang, thanh âm hòa hoãn nói: “Hòa Thân Vương quan tâm thân thể trẫm như thế, trẫm cũng lo lắng cho thân thể Hòa Thân Vương. Trương Tự, ngươi cùng hắn đi xem Hòa Thân Vương hiện giờ ra sao, không thể xem nhẹ.”

Trương thị vệ trầm giọng nói: “Vâng!”

Thị vệ trưởng lập tức đem gã sai vặt nhấc lên, mang theo đông đảo thị vệ tiến đến chỗ ở của Hòa Thân Vương, nhưng vừa tới chỗ ở mới biết Hòa Thân Vương thế nhưng không quản mưa to gió lớn một mình một người chạy về Hòa Thân Vương phủ.

Sau khi Cố Nguyên Bạch nghe thấy tin tức này, sắc mặt trầm lại, cũng không khỏi cảm thấy không nói nên lời.

Dưới trời mưa to cũng muốn dầm mưa về nhà, Hòa Thân Vương là còn chưa có cai sữa sao?

Nhưng người không có việc gì, Cố Nguyên Bạch cũng lười đến hỏi nhiều. Y trở lại phòng, vừa mới ngâm qua nước ấm thân thể còn còn tàn lưu ấm áp, Điền Phúc Sinh hỏi: “Thánh Thượng, có tắm gội không?”

“Không được,” Cố Nguyên Bạch thở ra một hơi, “Trẫm cảm thấy thân mình đã nhẹ rất nhiều, còn ra chút mồ hôi mỏng.”

Trong phòng đốt lên rất nhiều chậu than, cửa sổ hé ra một khe nhỏ thông gió, toàn bộ trong phòng ấm áp giống như ngày xuân nắng gắt, thuốc phong hàn uống một chén lại một chén, hết chén này đến chén khác, người làm từ pha lê cũng đổ mồ hôi.

Cố Nguyên Bạch tự giác so với người làm từ pha lê còn mạnh hơn chút.

Những thị vệ thân cường thể tráng đã mồ hôi đầy đầu, Cố Nguyên Bạch nhìn thấy bọn họ chật vật như thế, không nhịn được bật cười: “Trẫm thấy các ngươi ở đây đều ngại nóng, đi ra ngoài cho mát mẻ.”

Đám thị vệ một thân cơ bắp mặt đỏ lên, hổ thẹn mà cúi đầu.

Trưởng thị vệ muốn nói lại thôi, “Thánh Thượng, thần có thể chịu nóng được.”

“Cũng không cần canh giữ ở đây,” Cố Nguyên Bạch nói, “Trẫm tới Tiết phủ, người trong Tiết phủ tự nhiên muốn tiến đến bái kiến trẫm. Trương Tự, ngươi phái người thông báo Tiết tướng quân một tiếng, nói trẫm thân thể đã tốt, bảo bọn họ lại đây đi.”

Trương Tự nghe lệnh mà đi. Cố Nguyên Bạch đứng lên duỗi hai tay, Điền Phúc Sinh tiến lên giúp y thay đổi quần áo.

Một thân thường phục trước kia đã thẩm thấu hàn khí, nhưng bên trong Tiết phủ cũng không có thường phục của Cố Nguyên Bạch. Tiết tướng quân cho người đưa tới quần áo mềm mại mượt mà, trên thêu hình mây bằng tơ vàng, chất liệu vô cùng tốt, nhưng cũng không biết bộ đồ mới này là chuẩn bị cho ai, hiện tại mang đến cho Cố Nguyên Bạch mặc.

Điền Phúc Sinh đau lòng nói: “Thánh Thượng kiên trì một hồi, trong cung đã phái người đưa tới tất cả vật dụng.”

Cung nữ vấn tóc cho Thánh Thượng cũng không khỏi đỏ hốc mắt, Thánh Thượng bọn họ từ khi nào phải mặc xiêm y của người khác? Bộ quần áo này mắc lên người Thánh Thượng ước chừng lớn hơn một vòng, Thánh Thượng ở bên trong quần áo càng hiện rõ vẻ thon dài gầy yếu.

Cố Nguyên Bạch buồn cười, cười mắng: “Được rồi, nhanh lên.”

*

Tiết lão phu nhân mặc một thân cáo mệnh phu nhân cùng phục sức, trang trọng mà dẫn dắt con dâu hành lễ với Cố Nguyên Bạch, “Thánh Thượng vạn an, thần phụ bái kiến Thánh Thượng.”

Tiết tướng quân mang theo nhi tử theo sát sau đó, Cố Nguyên Bạch ngồi ở chủ vị, ôn hòa nói: “Miễn lễ.”

Tiết lão phu nhân kích động mà đôi tay khẽ run, có nề nếp mà tuân thủ lễ nghi đứng dậy, Cố Nguyên Bạch cho bọn họ ngồi xuống, thân thiết hỏi: “Lão phu nhân hiện giờ thân thể tốt không?”

“Thần phụ thân thể rất khỏe,” Tiết lão phu nhân cười ha hả mà trả lời, “Thánh Thượng làm cho mưa thuận gió hòa, thần phụ ăn mặc chi phí đều là rất tốt.”

“Vậy là tốt rồi,” Cố Nguyên Bạch vui mừng gật gật đầu, “Lão phu nhân thân mình khoẻ mạnh, Tiết khanh cũng an tâm.”

Tiết Viễn ngồi ngay ngắn cúi đầu nghe vậy liền ngẩng đầu, liền thấy tiểu hoàng đế cười cười cùng tổ mẫu nói chuyện. Ánh mắt đầu tiên Tiết Viễn liền nhìn lên quần áo trên người hắn, mày chợt nhíu lại.

Quần áo mặc ở trên người Tiết Viễn vô cùng vừa vặn, mặc trên người tiểu Hoàng Thượng chỗ nào cũng rộng. Tiết Viễn nâng chung trà lên, không chút để ý nghĩ, Hoàng Thượng thực gầy yếu, thân mình cũng không khoẻ mạnh, còn có thể lưu lại con nối dõi sao?

Suy nghĩ này vừa nảy ra, Tiết Viễn liền nhếch môi cười, đây đúng là một vấn đề lớn a.

Hoàng đế ốm yếu nếu không thể thượng (sủng hạnh) nữ nhân, không thể lưu lại con nối dõi, cái này hoàng đế thật đúng là xui xẻo.

Chắp tay nhường thiên hạ cho người khác, hậu cung cũng không có phi tần, tiểu hoàng đế thậm chí liên hôn chính trị đều không thể làm được, cô độc một mình, cũng nhờ phúc thân thể này kéo chân sau.

Từ nhỏ ở trong quân doanh đến lớn Tiết Viễn đã trải qua hơn mười trận chiến lớn nhỏ, biết muốn binh mã thần phục, phải không sợ chết đi đầu xông về phía trước. Tướng cường binh cường, tướng nhược binh nhược, Tiết Viễn ở kinh thành điên, ở trên chiến trường càng điên, thời điểm hắn anh dũng gϊếŧ địch, thấy máu càng hưng phấn.

Hắn hưởng thụ chiến trường, hưởng thụ máu tươi, hắn mới là người có thể chinh phục binh mã, mà chinh phục binh mã liền có thể mưu đồ thứ khác lớn hơn.

Cố Nguyên Bạch buông đũa bạch ngọc xuống, nhìn xuống liền thấy đối diện là tầm mắt Tiết Viễn chứa đầy dã tâm bừng bừng.

Tiết Viễn sắc mặt bất biến, cung kính mà đứng lên, che đi răng nanh cùng ánh mắt, nâng chén rượu lên kính Thánh Thượng.

Trong mắt Cố Nguyên Bạch trong vắt, bình tĩnh nhìn Tiết Viễn sau một lúc lâu, bỗng nhiên cong môi, ý vị thâm trường cười.

Huynh đệ, cho dù ta đã chết, cho dù ngươi thành Nhϊếp Chính Vương, ngươi cũng không thể thượng hoàng vị.

Không nghĩ tới đi? Ngươi cùng Chử Vệ về sau sẽ xây dựng nên tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa, Nhϊếp Chính Vương không có con nối dõi, giống như rút đi răng hổ, hoàng đế tương lai chỉ cần chờ nổi, sớm muộn gì cũng có thể chơi chết ngươi.

*

Ăn cơm xong sau, Cố Nguyên Bạch liền về tới chỗ ở nghỉ tạm.

Trong cung đã có người đưa quần áo đồ dùng tới, mưa to sau hai cái canh giờ cũng không có xu thế nhỏ lại, e sợ Thánh Thượng bị nhiễm hàn khí, trong cung còn đưa đến hai vị ngự y trẻ tuổi.

Để ngự y bắt mạch xong, Cố Nguyên Bạch tắm rửa với nước ấm, vừa gối đầu lên giường liền ngủ. Một giấc ngủ này thẳng đến tận khuya, y ngủ sớm tỉnh cũng sớm, khi tỉnh lại sắc trời tối đen, người canh gác đã mơ mơ màng màng mà đã ngủ.

Cố Nguyên Bạch trợn mắt phát ngốc trong chốc lát, lặng yên đứng dậy phủ thêm áo khoác, im ắng mà bước ra cửa phòng.

Ngoài cửa bọn thị vệ đang ở nhỏ giọng nói chuyện, nhìn thấy Cố Nguyên Bạch đi ra thì sửng sốt, vội tiến lên, “Thánh Thượng như thế nào ra ngoài?”

“Trẫm tỉnh ngủ,” Cố Nguyên Bạch thấp giọng nói, “Trẫm đi xung quang, không ra khỏi sân. Các ngươi canh tại chỗ này là được.”

Bầu trời cổ đại đầy sao dày đặc, mưa to ban ngày hiện giờ đã ngừng, Cố Nguyên Bạch chậm rãi đi vài bước, đột nhiên ở bụi cỏ nghe được động tĩnh.

Cố Nguyên Bạch mày nhăn lại, nháy mắt cảnh giác lên, chậm rãi lui về phía sau, thối lui đến một góc độ khác, mới thấy rõ thứ trong bụi cỏ là gì.

Lông mao đen nhánh, đồng tử sáng xanh, răng nanh dữ tợn lộ ra ngoài, thế mà là hai con sói trưởng thành.

Trong lòng Cố Nguyên Bạch lập tức trầm xuống.

Hai con sói này đang vùi đầu vào bụi cỏ không biết liếʍ ɭáρ cái gì, Cố Nguyên Bạch lúc này mới nhớ tới, tựa hồ đây là chỗ chén lộc huyết bị rớt vỡ lúc ban chiều. Vết máu trong hành lang đã được dọn dẹp sạch sẽ, vết máu chảy vào bụi cỏ bởi vì bị che lấp mà để lại mùi tanh.

Tiết gia thế nhưng nuôi sói!

Cố Nguyên Bạch hít thở sâu, đối diện hai con sói chậm rãi lui về phía sau, bọn thị vệ cách Cố Nguyên Bạch còn có một đoạn, mà hai con sói này màu lông cùng trời tối hòa thành một thể, bọn họ không phát hiện ra được.

Cố Nguyên Bạch chỉ có thể hy vọng lộc huyết vương trên mặt cỏ đủ nhiều, làm chúng nó liếʍ lâu hơn.

Nhưng cầu nguyện không có hiệu lực.

Hai con sói đang vùi đầu trên đất bỗng nghe được âm thanh, đầu sói nháy mắt nâng lên, cặp mắt sáng xanh hung hăng chăm chú nhìn vào Cố Nguyên Bạch.

Nước dãi nó từ răng nhọn chảy ra, trong đó một con sói hướng đến gần Cố Nguyên Bạch.

Sói có khả năng quan sát vô cùng nhanh nhẹn, nếu ở trước mặt nó biểu lộ ra sợ hãi, chúng nó sẽ lập tức bắt đầu công kích.

Cố Nguyên Bạch trấn định cực kỳ, nếu đã bị phát hiện, như vậy y cũng không lui về phía sau nữa. Mà là nhìn thẳng vào mắt hai con sói, làm ra bộ dạng ngồi xổm xuống nhặt đồ vật chuẩn bị công kích chúng nó.

Hai con sói rõ ràng co rúm lại một chút, lại không lui về phía sau, mà là lại tiến lên một bước.

Đáng chết.

Chẳng lẽ thân thể này ốm yếu đến nỗi động vật thể liếc mắt một cái cũng có thể phát hiện sao?

Phía sau bọn thị vệ cũng phát hiện không đúng, bọn họ kinh hô một tiếng, liền phải hướng bên này chạy tới, “Thánh Thượng!”

Cố Nguyên Bạch sắc mặt tức khắc thay đổi.

Quả nhiên, hai con sói bị tiếng hô kinh động, chúng nó nhe răng, nhào thẳng đến chỗ Cố Nguyên Bạch. Cố Nguyên Bạch lăn một vòng, né tránh công kích của sói, đang lúc một con sói khác muốn tấn công y, phía sau đột nhiên truyền đến hai tiếng gậy nặng nề, sắc mặt Cố Nguyên Bạch tái nhợt quay đầu liền nhìn thấy, nguyên lai là Tiết Viễn trong tay cầm gậy gỗ, trực tiếp đem hai con sói đập chết.

Biểu tình Tiết Viễn cũng rất là khó coi, khuôn mặt hắn trầm xuống, nhìn hai con sói đáy mắt tràn đầy lệ khí. Sau một lát, Tiết Viễn ném gậy dính máu, quỳ một gối ở bên người Thánh Thượng, “Thánh Thượng có bị thương không?”

“Thánh Thượng!”

Bọn thị vệ chạy tới bên người Cố Nguyên Bạch, thấy rõ kia là xác chết của hai con sói, sắc mặt tức khắc đen lại.

Sắc mặt Cố Nguyên Bạch tái nhợt, y bình tĩnh hô hấp, nhàn nhạt nói: “Chân trẫm đau.”

Bọn thị vệ sắc mặt biến đổi, người tìm ngự y liền đi tìm ngự y, người xử lý sói liền đi xử lý sói, Cố Nguyên Bạch xua tay cự tuyệt trưởng thị vệ đỡ lấy, lạnh lùng nghiêng đầu nhìn Tiết Viễn, ra lệnh nói: “Tiết Viễn, đem trẫm bế lên.”

Thân thể này vạn phần kiều quý, Cố Nguyên Bạch suy đoán, mắt cá chân hẳn là đều sưng lên toàn bộ, không thể đυ.ng vào, không thể dùng sức, chỉ có thể có người bế lên.

Lộc huyết, sói dữ, Tiết Viễn. Cố Nguyên Bạch sắc mặt âm trầm tâm tình bất định, lửa giận công tâm ánh mắt càng thêm đông lạnh.

Tiết Viễn trầm khuôn mặt vươn tay ra từ sau thắt lưng cùng đầu gối Thánh Thượng xuyên qua, hai tay mạnh mẽ hữu lực, liền ôm Cố Nguyên Bạch đứng thẳng lên.

Bàn tay đặt bên hông hoàng đế, nhưng biểu tình hai người rất khó coi. Tiết Viễn trầm giọng nói: “Tiết phủ tuy rằng nuôi sói, nhưng Thánh Thượng vừa vào cửa phủ, bầy sói đã bị gia mẫu khóa lại, còn thỉnh Thánh Thượng minh giám.”

Cố Nguyên Bạch nói: “Trẫm sẽ tra rõ ràng.”

Trong giọng nói Thánh Thượng lộ rõ nghi ngờ lười che lấp, Tiết Viễn bàn tay không khỏi nắm chặt.

“Buông tay ra cho trẫm,” Cố Nguyên Bạch ra lệnh, “Nhẹ chút, ổn chút. Đi chậm rãi cho trẫm, một bước đi thành mưới bước, nếu không đi được, liền quỳ xuống tới ôm trẫm qua.”

Ánh mắt Tiết Viễn trầm xuống, ở trong mắt Hoàng Thượng lúc này hắn sợ là cùng con ngựa, con la đều là súc sinh giống nhau, nói không chừng còn không tốt bằng một con súc sinh.

Hắn nghe lời buông lỏng tay, lúc này mới phát hiện trọng lượng Thánh Thượng nhẹ cực kỳ, da thịt trong lòng bàn tay mềm mại, cho dù có tơ lụa bao trùm, năm ngón tay cũng sẽ hãm sâu ở bên trong da thịt.

Ôm yêu cầu khống chế lực đạo, phá lệ phiền toái.

Cố Nguyên Bạch ngữ khí lạnh băng, “Trẫm nói, chậm một chút.”

Tiết Viễn dừng lại bước chân, thở mạnh vài cái, lại thong thả mà đi.

Hắn cúi đầu nhìn Thánh Thượng trong lòng ngực, ngăn lại sát khí trong mắt, sâu trong đáy mắt cất dấu một con chó điên, chó điên đè nặng bản tính, hướng tới Cố Nguyên Bạch lộ ra một nụ cười thần phục dối trá: “Thánh Thượng, như vậy đã đủ chậm chưa?”

“Đủ rồi,” Cố Nguyên Bạch cười lạnh hai tiếng, “Nhưng hiện tại trẫm muốn ngươi đi nhanh lên.”