Ta Dựa Vào Mĩ Nhan Ổn Định Thiên Hạ

Chương 7

Sắc mặt Chử Vệ khó coi, trong mắt phượng lửa giận nặng nề, nhưng sắc mặt Cố Nguyên Bạch khi vén màn lên so với hắn còn muốn khó coi hơn, thậm chí chỉ nhìn hắn một cái, liền lập tức phất tay áo mà đi.

Chử Vệ cũng là lần đầu bị người khác cột vào trên giường như vậy, cũng là lần đầu thấy được ánh mắt ghét bỏ của người khác, hắn nhìn thấy rõ ràng, Thánh Thượng ở trong mắt hắn vốn là tên hôn quân ngu ngốc vô đạo, thời điểm hắn nhìn vào đáy mắt y chỉ thấy xuất hiện nhất thanh nhị sở (rõ ràng) ý tứ khϊếp sợ cùng chán ghét.

Giống như Chử Vệ hắn là cái thứ đồ dơ bẩn, liếc hắn một cái là có thể làm bẩn mắt.

Thánh Thượng không có tính toán động tay động chân với hắn, nhưng trong lòng Chử Vệ lửa giận không những giảm mà còn tăng, hắn gắt gao nhìn chằm chằm màn làm bằng lụa mỏng, bên ngoài là thân ảnh mông lung của Minh Hoàng.

Khuôn mặt Cố Nguyên Bạch trầm xuống, ngồi ở phía trên ghế mền ở bên ngoài chờ Điền Phúc Sinh giải thích.

Sau khi biết được người nằm ở trên giường y chính là nam chính thụ Chử Vệ trong sách, Cố Nguyên Bạch một tay vỗ lên tay vịn, thanh âm nặng nề vang lên làm lòng người run sợ. Cố Nguyên Bạch dùng sức siết chặt tay vịn, đầu ngón tay trắng bệch.

Điền Phúc Sinh chưa bao giờ gặp qua cảnh Thánh Thượng lộ vẻ mặt phẫn nộ như vậy, trong lòng hắn run lên, biết chính mình đã gây hoạ.

“Điền Phúc Sinh,” thanh âm Thánh Thượng truyền ra từ nội điện đã run run, “Ở trong lòng ngươi rốt cuộc Trẫm là hình tượng hoang da^ʍ vô độ như nào khụ ……!”

Thiên tử giận dữ, toàn bộ người trong tẩm cung đều bùm quỳ gối trên mặt đất.

Chử Vệ Bị trói gô trói ở trên giường nghe được những lời này, cũng thấy được người quỳ đầy trên đất, trong mắt hắn lạnh lùng, cất giấu châm biếm, sau một lát, có cung nhân tiến vào thắp đèn, tẩm cung mờ nhạt tức khắc sáng như ban ngày.

Đôi mắt Chử Vệ không khoẻ mà chớp vài cái, ở ngoài màn, hình ảnh vị Minh Hoàng tựa vào ghế mềm khom lưng ho khan, thanh âm nặng nề, vừa nhanh vừa khàn.

Hoàng Thượng chỉ mặc áo trong, thân hình dài thon gầy, lửa giận trong lòng Chử Vệ dần dần bình phục, lại biến thành hồ băng sâu không lường được.

Thật vất vả ngừng lại trận ho khan, Cố Nguyên Bạch nỗ lực đứng thẳng eo, chậm rãi đi tới mép giường.

Chử Vệ xuyên qua màn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào y, nếu chuyện hắn bị trói đem đến bản thân Hoàng Thượng cũng không biết sự tình, khả năng khống chế của Hoàng Thượng đối với nội cung thực yếu ớt. Hoàng đế như vậy, làm sao có thể đem quyền thần Lư Phong kéo xuống ngựa?

Chử Vệ từ bảy năm trước đã du học bên ngoài, hắn tuy rằng rời xa triều đình, nhưng có thể biết được một ít tin tức từ trong miệng phụ thân. Bất quá phụ thân hắn chức quan thấp kém, trên đường làm quan cũng không có dã tâm, làm Chử Vệ đối với chính sự triều đình cũng không hiểu biết.

Trong đầu hắn suy nghĩ giây lát liền dâng lên trăm ngàn ý nghĩ, nhưng một bàn tay đột ngột duỗi vào trong màn đem ý nghĩ của hắn gián đoạn chặt đứt.

Ngón tay xinh đẹp cực kỳ, thon dài mà trắng, bất quá hắn chỉ vừa liếc qua, màn “Bá” đã bị Hoàng Thượng nhấc lên.

Cố Nguyên Bạch không phải tư tưởng ích kỷ, sau khi lên làm Hoàng Thượng cũng không bị quyền lợi làm mụ mị đầu óc, chớp mắt một cái tự hỏi, nếu là y bị cưỡng bách trói tới trên giường nam nhân cũng sẽ đối người nọ tràn ngập sát ý.

Bất luận dùng biện pháp gì, đối phương là ai, đều phải gϊếŧ hắn.

Cho nên Cố Nguyên Bạch rất mau liền tha thứ việc Chử Vệ đối với y lộ ra sát ý, thậm chí vì trấn an việc nam chính bị Điền Phúc Sinh liên lụy mà thanh âm đều mềm nhẹ rất nhiều.

“Việc này sẽ không có bất luận kẻ nào biết……” Nói đến một nửa, một cổ ngứa liền từ trong cổ họng tràn ra, Cố Nguyên Bạch một bàn tay nắm lại để ở bên môi, nghiêng đầu ho khan ra tiếng.

Một đầu tóc đen hỗn độn, theo động tác khẽ run, cung nhân ở bên ngoài quỳ xuống đầy đất, thân thể run rẩy, ngay lúc này không có người nào dám tiến lên đỡ Hoàng Đế.

Lần ho khan này như thế nào cũng dừng không được, ho đến khi tê tâm liệt phế, Cố Nguyên Bạch eo run cong xuống, vô lực mà ngồi lên mép long sàn.

Tơ lụa minh hoàng thêu hoa văn hình rồng bị bàn tay tái nhợt của y vò thành một đống nếp nhăn, như là đột nhiên bừng tỉnh, lại có cảm giác riền miên lâm li hương diễm.

Chử Vệ chậm rãi nhăn mày lại, lúc này mới nhớ tới Hoàng Đế này năm trước mới vừa cập quan, không chỉ có như thế, thân thể còn vô cùng ốm yếu.

……

Thật là vô dụng.

“Thánh Thượng,” thanh âm như nước băng trong hồ vang lên, “Ngài có khỏe không?”

Cố Nguyên Bạch chợt siết chặt khăn trải giường trong tay.

Gân xanh trên mu bàn tay tái nhợt nổi, tựa như trên ngọc bội tỉ mỉ điêu khắc thành, Cố Nguyên Bạch dựa vào mép giường, thanh âm ho khan rốt cuộc dần dần yếu bớt.

Thanh âm ho khan không còn, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề, Cố Nguyên Bạch nhắm mắt lại, từng ngụm từng ngụm mà hít thở không khí, sau một lúc lâu mới run run rẩy rẩy mà ấn lên mặt giường đứng dậy.

Thân thể như vậy, Cố Nguyên Bạch đã thành thói quen.

Y cố sức mà đứng lên, rõ ràng vô cùng chật vật, lại trấn định mà cùng Chử Vệ tiếp tục lời nói vừa rồi: “Không cần lo lắng sẽ có người khác biết, Trẫm phái người âm thầm đưa ngươi về nhà, cũng sẽ trừng trị nô tài tự tiện đem ngươi trói tới này.”

Chử Vệ lẳng lặng mà nhìn y.

Thân thể của vị hoàng đế trẻ tuổi này còn không tốt hơn so với hắn nghĩ, sau một phen ho khan, khóe mắt đã ửng đỏ, môi như nhuộm màu hồng phấn, giống như là đã khóc qua.

Tướng mạo, so với hắn tưởng tượng cũng đẹp hơn nhiều.

Chử Vệ được xưng là kinh thành đệ nhất mỹ nam tử, trước giờ vẫn luôn bị đồn đãi rất nhiều chuyện nam phong. Nhưng chịu đựng quá nhiều ám chỉ từ khi còn nhỏ, Chử Vệ gần như chán ghét hết thảy nam tử đối với hắn có ý nghĩ không an phận.

Thời điểm bị trói gô tới, trong lòng hắn đã bốc cháy sát ý ngập trời, lúc sau biết chính mình bị đưa lên long sàng, sát ý càng là hung mãnh, mặc dù là đại nghịch bất đạo bị liên luỵ cửu tộc, hắn cũng muốn làm cho hôn quân này trả giá đại giới!

Nhưng duy nhất lại không nghĩ tới đây không phải là chủ ý của Hoàng Thượng, cũng không nghĩ tới Hoàng Thượng lớn lên thế nhưng mỹ mạo như thế.

Chử Vệ ác liệt ở trong lòng dùng hai từ “Mỹ mạo” mà hình dung Hoàng Thượng, coi như để giải đi mối hận trong lòng trước đó.

Tên tiểu hoàng đế mỹ mạo này, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy hắn chính là chán ghét, chắc hẳn là cũng không thích nam nhân đi?

Ý nghĩ này của hắn mà bị Cố Nguyên Bạch biết được, chỉ sợ Cố Nguyên Bạch không còn lời nào để nói, Chử Vệ này rõ ràng đã là căm ghét nam phong.

Trong truyện gốc một tên thẳng nam, một tên căm ghét nam phong, rốt cuộc như thế nào lại dính với nhau?

Chử Vệ lớn lên diện mạo xinh đẹp, lại không phải giống như mỹ mạo nữ nhân, vẻ đẹp của hắn chính là đem nét tuấn tú phát huy tới cực hạn, như minh nguyệt sáng trong, sáng sủa cao phong, mặt mày gian anh khí không ít (*), là thân hình thon dài mạnh mẽ, giống như một con báo mạnh mẽ.

(*) Minh nguyệt sáng trong: đẹp như ánh trăng, như gió mát, mặt mày anh tuấn.

Nếu Cố Nguyên Bạch có thể chọn, y thích nhất chính là thân thể như vậy, tuấn lãng, khỏe mạnh, so với Chử Vệ, thân thể y hiện giờ ngược lại thiếu hụt một chút oai hùng chi khí.

Chử Vệ trầm mặc không lên tiếng, Cố Nguyên Bạch cho rằng trong lòng hắn vẫn nghi kị, thở dài, tùy ý ngồi ở mép giường, “Nếu trẫm nhớ không lầm, phụ thân ngươi hẳn là Lễ Bộ lang trung đi?”

Thánh Thượng bày ra một vẻ muốn nói chuyện phiếm, làm người được nói chuyện phiếm cảm thấy vô cùng thụ sủng nhược kinh.

Chử Vệ được cởi trói, cung cung kính kính từ trên giường bước xuống dưới hành lễ với Thánh Thượng, “Thánh Thượng nhớ rõ.”

Cố Nguyên Bạch không dấu vết mà đánh giá hắn, vẫy vẫy tay áo, cho người đưa ghế dựa tới, chính mình cũng phủ thêm áo ngoài, ngồi ở cạnh bàn ngày thường xử lý chính vụ.

“Phụ thân ngươi từng viết sổ con cho trẫm, giảng đạo trị lũ lụt tại sông Hoàng Hà” Thánh Thượng hơi cười nói, “Trẫm còn đem nội dung trong đó nhớ rõ rành mạch, tuy có chút khuyết điểm, nhưng vẫn có thể xem là kế hay. Nhưng khi đó quyền lực trong tay trẫm không lớn không có biện pháp thực hành ngay tức khắc.”

Chử Vệ không tự giác nhíu mày.

Phụ thân hắn đối với việc trị lũ hiểu biết sâu xa, tấu chương kia hắn cũng đã xem qua, thật lòng mà nói biện pháp phụ thân hắn nhắc đến trong tấu chương xem ra đã là tinh túy nhất thế gian, mà vị Thánh Thượng chưa từng ra khỏi cửa cung, hiện tại lại nói bản tấu chương này còn có chút khuyết điểm?

Năng thần tương lai cúi đầu, trầm giọng thỉnh giáo: “Còn thỉnh Thánh Thượng chỉ giáo.”

Cố Nguyên Bạch cũng không khách khí, y tìm kiếm một chút, liền từ trong tầng tầng lớp lớp tấu chương tìm ra sổ con của phụ thân Chử Vệ, Chử Vệ nhìn thấy, trên mặt hơi hoãn, ít nhất là hoàng đế này thật sự để ý.

“Lũ lụt Hoàng Hà từ xưa qua các triều đại đều là vấn đề lớn đau đầu, Chử khanh nói rõ ba điểm, một là dự phòng trước lũ lụt, hai là cứu giúp trong lũ lụt, ba là cứu tế sau lũ lụt,” ngón tay Cố Nguyên Bạch di động theo từng câu chữ trên tấu chương, Chử Vệ không tự giác nhìn theo đầu ngón tay y, “Đường Thái Tông thiết kế kho lương nhằm cứu trợ những năm mất mùa, biện pháp đầu tiên của hắn rất tốt, Đường triều khởi công xây dựng thuỷ lợi, Tây Hán ‘ Giả Nhượng Tam Sách ’ nói vậy ngươi đã đọc qua, một là thay đổi dòng nước, hai là phân dòng, ba là nâng cao đê điều vốn có……”

Hoàng Thượng không nhanh không chậm, từng câu từng chữ mà nói ý nghĩ của chính mình, hứng thú tới, liền cầm lấy bút lông vẽ ra khúc sông Hoàng Hà, dòng nước chảy xiết, dưới ngòi bút y lại thuận theo bình tĩnh.

Lời nói đĩnh đạc, môi mang ý cười.

Chử Vệ cơ hồ là ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ tới Hoàng Thượng sẽ có một mặt như vậy, hắn thông minh có thể dễ dàng liền lý giải được ý tứ Hoàng Thượng, đúng là bởi vì có thể lý giải được, mới cảm thấy kinh ngạc.

Thánh Thượng nói xong lúc sau mới cảm thấy tay chân lạnh lẽo, mũi y phiếm hồng đáng thương, sau đó cho người đưa lên lò sưởi tay, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Y nhìn Chử Vệ tinh tế suy tư, khóe miệng thoáng cong lên bỡn cợt, chậm rãi dạo bước, bỗng nhiên mở miệng nói: “Chử Vệ, ngươi biết trẫm muốn là một Đại Hằng như thế nào sao?”

Trẫm muốn lừa dối nhân tài về dùng!

*

Chử Vệ bọc gió lạnh đêm khuya về tới trong nhà, hắn trầm mặc không nói mà cự tuyệt người trong nhà quan tâm, tự đem chính mình nhốt ở bên trong thư phòng.

Hắn ở trong thư phòng ngồi suốt một đêm, đến khi chân trời hơi lạnh, đến khi tiếng chim hót truyền đến xuyên qua cửa sổ mới biết được thì ra trời đã sáng.

Chử Vệ đứng lên, đẩy cửa thư phòng ra, trời sáng sớm mang hơi thở lạnh lẽo tươi mát, đầu óc nặng nề nháy mắt bình ổn xuống dưới.

Thánh Thượng trong lòng mang thiên hạ.

Hắn ngồi một đêm, đưa ra kết luận này.

Không phải giống như hắn cho rằng nhỏ yếu vô dụng, không, Thánh Thượng có lẽ nhỏ yếu, có lẽ không thể khống chế được binh quyền thậm chí không khống chế được cung vua, nhưng ở trong thân thể ốm yếu đơn bạc kia, lại cất giấu một minh quân dã tâm bừng bừng.

Trong đầu Chử Vệ chợt hiện lên hình ảnh tối hôm qua Thánh Thượng cong eo ho khan.

Ngón tay trắng nõn vò tơ lụa trên giường đệm, ngón tay như muốn chôn ở dưới đệm chăn.

Ho đến trong mắt có ánh nước, khóe mắt lộ hồng, môi quật cường mím chặt, so với đuôi mắt còn hồng hơn.

Chử Vệ chậm rãi xoay người, bước chân hắn cứng đờ, sau đó từ cứng đờ dần dần trở nên kiên định, đi bước một mạch hướng đến kệ sách.

*

Chử đại nhân vừa bước đến thư phòng, nhìn thấy chính là cảnh tượng nhi tử đang cầm sách nghiên cứu đọc.

Nhi tử nghe được thanh âm hắn, tự nhiên mà buông quyển sách trên tay, thản nhiên nói với hắn, “Con muốn tham gia thi hội ba tháng sau.”

Chử Vệ bảy năm trước đã sớm thi đậu cử nhân, một lần thi cử kia liền đạt Giải Nguyên, khi đó chỉ mới mười bảy tuổi, danh tiếng tài hoa khiến cho người người chú ý.

Nhưng Chử Vệ vô tình với việc làm quan, bảy năm qua liền không có tiếp tục khoa cử, hiện giờ trong một đêm, Chử đại nhân không biết hắn suy nghĩ cái gì, thế mà lại muốn tiếp tục khoa cử, đương nhiên là một chuyện tốt.

“Được được được,” hốc mắt Chử đại nhân hơi ướt, “Tốt!”

Chử Vệ hướng tới Chử đại nhân gật gật đầu, tiếp tục xem quyển sách trên tay.

Nếu muốn tham gia thi khảo, danh hiệu trạng nguyên kia còn không phải là hắn?