Nhanh chóng tới Tết Nguyên Tiêu, ngày đó không một gợn mây, trời sáng khí trong. Trùng hợp ngày này không có lâm triều, các đại thần ở trong nhà nghỉ ngơi đến giờ ngọ, chờ thời gian mặt trời nóng gắt nhất qua đi, đồng thời đều cùng Thánh Thượng đến Ngự Hoa Viên du ngoạn.
Cố Nguyên Bạch ngủ một giấc tới buổi trưa, sau khi rửa mặt dùng thiện xong, bên ngoài đã có đại thần chờ.
Trong tẩm cung đã chuẩn bị sẵn xiêm y mùa xuân tốt nhất, Cố Nguyên Bạch chọn một bộ thường phục màu trắng thêu tơ vàng hình rồng, bên ngoài lại khoác một kiện áo khoác màu xanh, mặt đầy ý cười mà đi ra tẩm cung.
Chư vị đại thần mang theo nhi tử nhà mình, hướng tới Cố Nguyên Bạch làm lễ: “Thánh Thượng vạn an.”
Hôm nay ngủ đủ tinh thần tốt, Cố Nguyên Bạch cũng có tinh thần mười phần, y khóe môi câu lên, cất cao giọng nói: “Miễn lễ.”
Ngự hoa viên trồng đầy kỳ hoa dị thảo trước đó vì có mưa xuân nên đã nở không ít, cung nhân ngày đêm dụng tâm chăm sóc, rất nhiều hoa vỗn dĩ trái mùa cũng sức sống bừng bừng mà nở rộ.
Hôm nay trời nắng đẹp, cung nhân trước tiên tưới nước, trên đóa hoa nhất thời mang theo ánh nước, là thời điểm kiều diễm nhất.
Tông thân cùng đại thần vây quanh bên người Thánh Thượng, nhi tử của thần tử trong nhà mang đến đều đi khuất đằng sau, chớ nói nhìn thấy Thánh Thượng, đến góc quần áo của Thánh Thượng cũng nhìn không thấy.
Tiết Viễn đi khuất phía sau một đại thần, hắn cùng Thường Ngọc Ngôn chậm rãi đi bên cạnh nhau, hai người không nhanh không chậm đúng như là đơn thuần tới ngắm hoa.
Thấy người chung quanh không nhiều lắm, Thường Ngọc Ngôn hỏi: “Khăn kia ngươi nhặt được để ở đâu?”
Tiết Viễn đôi tay để ở sau người, dáng người thẳng tắp phong thần tuấn lãng, nhân mô cẩu dạng. Hắn không chút để ý nói: “Đốt thành tro.”
Thường Ngọc Ngôn chế nhạo nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ thừa dịp hôm nay đem khăn vật quy nguyên chủ (*).”
(*) Vật quy nguyên chủ: trả lại cho chủ cũ
Tiết Viễn giống như là nghe được chuyện cười, “Tới tay của ta rồi thì chính là đồ vật của ta, vật quy nguyên chủ cái gì?”
Thường Ngọc Ngôn vừa muốn nói chuyện, đằng trước liền truyền đến một trận ầm ĩ, nguyên là một vị đại nhân chợt có cảm hứng, làm một bài thơ vịnh xuân, đem không khí càng thêm cao trào.
Một bên có cung hầu ghi nhớ lúc sau lại cao giọng đọc một lần nữa, Thường Ngọc Ngôn nghe xong, nhịn không được vỗ tay khen: “Thơ hay!”
Tiết Viễn: “Phụ thân ngươi bảo ngươi hôm nay xuất đầu lộ diện, còn không mau nhân cơ hội này đem bài thơ ngươi viết ra ngâm một hồi?”
Thường Ngọc Ngôn trực tiếp lắc lắc đầu. Tiết Viễn khóe miệng gợi lên, hắn đi sau một bước, nhấc chân liền đạp Thường Ngọc Ngôn một cái, Thường Ngọc Ngôn lảo đảo từ phía hướng về trước, có đại nhân nhận ra hắn, cười ha hả mà tránh ra nhường vị trí, “Nếu nói làm thơ, tiểu tử của Thường gia cũng không thể bỏ qua.”
Thời điểm Thường Ngọc Ngôn đứng thằng lên, liền thấy trước mặt hắn tản ra một đường thẳng tới trước mặt Thánh Thượng, biểu tình hắn chấn động, vội thu liễm thần sắc trên mặt, cung cung kính kính tiến lên hướng tới Thánh Thượng hành lễ, “Tiểu tử lỗ mãng, gặp qua Thánh Thượng.”
Cố Nguyên Bạch tinh tế đánh giá vị công tử phong lưu tiêu sái trước mặt này, “Ngươi chính là Thường Ngọc Ngôn?”
Thường Ngọc Ngôn cúi đầu thấp ngày càng sâu: “Đúng vậy.”
Thường Ngọc Ngôn này cũng là người thú vị, manh danh là tài tử kinh thành. Làm ra việc khiến cho Cố Nguyên Bạch nhớ kỹ liền có hai chuyện, một là vào ngày hắn cập quan người mến mộ hắn vây quanh Thường phủ, có người còn ý đồ trèo tường mà vào, cuối cùng kinh động đên quan phủ phải xuất binh bắt người. Một sự kiện khác cùng Cố Nguyên Bạch cũng có chút quan hệ, Thường Ngọc Ngôn này đã từng một hơi làm ra mười ba bài thơ tới châm chọc giới quyền quý không biết được nỗi khổ bá tánh nhân gian, không ngừng trào phúng quyền thần Lư Phong, còn trào phúng hoàng đế vô dụng.
Bài thơ phiên dịch ngắn gọn là: “Các ngươi nắm quyền lực thông thiên lại chỉ để ý đến tư lợi bản thân, không màng tới thiên hạ thương xót chúng sinh. Trong khi đó bá tánh trên đời khó khăn làm việc nuôi dưỡng các ngươi ăn ngon mắc đẹp, ta cảm thấy các vị đều là rác rưởi.”
Mười ba bài thơ làm hắn đắc tội một đám người trong kinh thành, hắn cha cũng bởi vậy mà bị giáng chức, thẳng đến khi sự việc đã lắng lại mới bắt đầu viết thơ một lần nữa, bất quá cũng nhờ một lần này mà thanh danh Thường Ngọc Ngôn càng thêm nổi bật.
Nghĩ vậy, Cố Nguyên Bạch gia tăng ý cười, “Ngươi cũng có thơ muốn trình lên sao?”
Thường Ngọc Ngôn vô luận là văn chương hay là câu thơ, đều là văn hay chữ tốt, càng tốt hơn chính là hắn đã có danh tiếng, là nhân tài có dễ dàng kích động dư luận. Cố Nguyên Bạch vừa đúng lúc còn thiếu người ca tụng công đức của y, có thể giúp y vĩnh viễn ở trên đỉnh cao đạo đức, vì y mà mở đường dư luận người tài.
Thường Ngọc Ngôn miệng khô khốc, hắn xác thật là chuẩn bị một bài thơ, hơn nữa là khi dạo chơi hoa viên liền làm tốt bài thơ đó. Chỉ là thơ kia …… Là hắn cố ý châm chọc “Cửa son rượu thịt thúi, ngoài đường xác chết đói (*)”.
[(*) Trích Tự kinh phó Phụng Tiên huyện vịnh hoài ngũ bách tự, nguyên văn:
“Cửa son rượu thịt để ôi,
Có thằng chết lả xương phơi ngoài đường.”]
Ban đầu nghĩ nếu là phụ thân bắt hắn ở trước mặt Thánh Thượng chủ động làm thơ, hắn liền thật sự đem bài thơ này đọc ra.
Cố Nguyên Bạch nhìn hắn trầm mặc, cười cười, “Đứng dậy, ngẩn đầu thẳng.”
Thường Ngọc Ngôn theo bản năng mà nghe theo làm theo, giương mắt liền thấy Thánh Thượng mỉm cười nhìn khuôn mặt hắn.
Thánh Thượng tán thưởng mà nhìn hắn, hướng tới đại thần bên cạnh nói: “Đại Hằng ta thanh niên tài tuấn, đều là tuấn tú lịch sự, hảo nam nhi đỉnh thiên lập địa.”
Thường Ngọc Ngôn bên tai nháy mắt đỏ, chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên một cỗ ý thẹn thùng.
Các đại thần cười ứng hòa: “Tiểu tử Thường gia đây có tài Trạng Nguyên.”
Phụ thân Thường Ngọc Ngôn chính là Đại Lý Tự thiếu khanh đứng bên ngoài vòng người, nghe được quần thần đối với nhi tử khích lệ, biểu tình nghiêm túc cứng đờ trên mặt cũng không khỏi nở nụ cười.
Hoàng Thượng nói cái gì, đại thần liền đi theo khen cái đó. Cố Nguyên Bạch mang theo ý cười, y nghiêng thân mình nghe thần tử nói, cằm sắp chôn vào bên trong áo khoác da lông.
Thường Ngọc Ngôn không dám nhìn thẳng thánh nhan, hơi hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cằm Thánh Thượng.
Thánh Thượng thân hình thon dài, lại cực kỳ gầy yếu, cằm không có nhiều thịt, hình dạng lại đẹp. Thường Ngọc Ngôn nhớ tới những kẻ ăn chơi trác táng đùa giỡn hoàng hoa khuê nữ trong kinh thành liền thích bóp chặt cằm người ta, dù cho nhẹ tay đi chăng nữa.
Còn may Thánh Thượng là Thánh Thượng, không đúng, Thánh Thượng chính là nam tử, Thường Ngọc Ngôn, ngươi ở đây miên man suy nghĩ cái gì.
Những kẻ ăn chơi trác táng nếu là dám bóp chặt cằm Thánh Thượng, sợ là ngay sau đó chính là chém đầu xét nhà.
Thường Ngọc Ngôn không dấu vết mà rùng mình một cái, trong lòng âm thầm kêu khổ, oán trách Tiết Viễn, hà tất lại đạp hắn một chân?
“Ngọc Ngôn?” Thánh Thượng kêu lên, “Ngươi làm thơ về gì?”
Thường Ngọc Ngôn giống như tim nhảy lên tới cổ họng , hắn bỗng chốc nghiêng đầu nhìn sang một bên, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy tầng tầng lớp lớp hoa mai.
Trong đầu linh quang chợt lóe, “Bài thơ của tiểu tử chính là vịnh hoa mai.”
Bài thơ châm chọc đã làm trước kia liền bị đè dưới đáy lòng, Thường Ngọc Ngôn nhất thời ngâm một bài thơ, hai câu cuối cùng lại tán thưởng ngày xuân sáng nay.
Cố Nguyên Bạch gật gật đầu, cười nói: “Sinh động mười phần.”
Thường Ngọc Ngôn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, như cũ đi nhìn chằm chằm cằm Hoàng Thượng, lần này có chút nóng nảy, ánh mắt vừa nhấc lên, liền đem sắc môi bạc màu của Thánh Thượng nạp vào đáy mắt.
Đôi môi không mỏng không dày, khóe môi gợi lên, phảng phất như trời sinh ý cười.
Cố Nguyên Bạch cảm thấy tiểu tử này cũng không tệ lắm, lúc trước y xem qua mười ba bài thơ kia còn tưởng rằng một kẻ kiêu ngạo, không nghĩ tới còn có chút ánh mắt.
Y gọi Thường Ngọc Ngôn đến tùy giá bên cạnh, ở hoa viên đi đi dừng dừng, thường thường cùng hắn nói một hai câu, đại thần bên người Hoàng Thượng tầm mắt mịt mờ đánh giá Thường Ngọc Ngôn một lần lại một lần, không biết tiểu tử này là như thế nào lại được Hoàng Thượng để mắt tới.
*
Tiết Viễn nhàn nhã mà ở phía sau chờ Hoàng Thượng tức giận.
Hắn hiểu rõ Thường Ngọc Ngôn, cho dù phụ thân hắn có quản giáo như nào, Thường Ngọc Ngôn cũng sẽ nháo ra việc lớn. Nhưng thời gian từ từ trôi qua, đằng trước vẫn là cười cười nói nói, Thường Ngọc Ngôn cũng xen lẫn bên trong không có trở về.
Mày Tiết Viễn dần dần nhíu lại, chẳng lẽ Thường Ngọc Ngôn không có động tác?
Hắn còn muốn nhìn tiểu hoàng đế bị chê cười, chờ tiểu hoàng đế tức giận. trước đó còn phái người chờ ở ngoài cung, chuẩn bị đem bài thơ châm chọc của Thường Ngọc Ngôn truyền khắp kinh thành.
Tiết Viễn thất vọng mà thở dài một hơi, bước nhanh vài bước, vừa lúc đằng trước đoàn người cùng Hoàng Thượng cũng đi tới chỗ ngoặt, Tiết Viễn liếc mắt một cái liền thấy được phụ thân hắn cười đến trên mặt đầy hoa cúc, miệng đều khép không được mà đi theo bên người Hoàng Thượng.
Tiết Viễn từ từ đi qua, đứng khuất phía sau Tiết tướng quân. Hắn vừa định ngừng chân, liền thấy Hoàng Thượng đằng trước chợt dừng lại, từ trong tay áo rộng vươn ra ngón tay trắng đến trong suốt, ở trong bách hoa mà ngắt xuống một đóa hoa nở rộ kiều diễm.
“Hoa này nở thực đẹp.” Thánh Thượng khen, sau đó liền đem hoa nhẹ ngửi, hẳn là mùi hương hợp tâm ý, y bỗng nhiên cười rạng rỡ.
Thánh Thượng thân hình thon dài gầy yếu, bệnh thể trầm trọng. Nhưng cười rộ lên lại như bách hoa nở rộ tràn đầy sức sống. Tiết Viễn tránh ở chỗ tối vừa ngẩng đầu liền thấy, ánh mắt đầu tiên liền nhìn đến khóe môi mang ý cười của Thánh Thượng, mới phát hiện ra nguyên lai hoàng đế ốm yếu này còn có một diện mạo tựa thu nguyệt (trăng mùa thu).
Tiết Viễn nhìn trong chốc lát, nhíu mày thất thần mà nghĩ.
Hoàng Thượng làm đủ loại trò tàn nhẫn đem hắn mắng trước mặt quan lại, không lẽ lại chưa đủ lông đủ cánh sao?
*
Qua trưa nhạc khí bằng trúc vang lên, cung yến bắt đầu.
Thường Ngọc Ngôn ngồi dựa vào ghế, hốt hoảng mà nhìn đồ ăn trên bàn.
Tiết Viễn ngồi ở một bên chuyên chú chọn món ngon đẹp mắt ngự ban, “Hôm nay làm thơ không tồi.”
“Ngươi đã biết……” Thường Ngọc Ngôn xoa xoa giữa mày, “Thật không nghĩ tới, thời điểm ta đối mặt với Thánh Thượng, thế mà cũng sẽ đầu cơ trục lợi.”
Tiết Viễn quân tử cười, răng nanh lộ ra, “Thủ đoạn Thánh Thượng rất tốt.”
Thường Ngọc Ngôn hơi hơi nhăn lại mi, "Sao ngươi có thể nói Thánh Thượng như vậy?”
Tiết Viễn nhướng mày, xoay đầu nhìn thoáng qua bạn tốt hôm nay có điểm cổ quái cực kỳ, ngay sau đó híp mắt, nhìn Thánh Thượng ở nơi xa.
Vị trí Cố Nguyên Bạch ở phía trên cao, y hôm nay không thể tránh khỏi liền uống chút rượu, rượu cổ đại độ cồn không cao, nhưng từ lúc xuyên đến nơi này liền không uống qua vài lần, mấy chén xuống bụng liền phân phó người cho nước vào rượu.
Ấm áp từ dưới bụng tỏa ra tứ chi, Cố Nguyên Bạch thở ra một hơi, cảm thấy mặt cũng nóng lên.
Y không thể uống nữa, Cố Nguyên Bạch rất rõ ràng thân thể này rốt cuộc có bao nhiêu kiều quý cùng suy yếu, y ngừng rượu, uống trà nóng cho tỉnh rượu.
Nhất cử nhất động của Thánh Thượng đều bị người khác nhìn chăm chú, nhóm thần tử thường xuyên nhìn thấy Thánh Thượng còn tốt, có những người lần đầu nhìn thấy Thánh Thượng đều không cầm lòng được trộm liếc nhìn.
Trong đó ánh mắt chói lọi nhất, chính là Tiết Viễn.
Uống rượu còn có thể đỏ mặt, còn có phải là nam nhân hay không?
Hoàng đế như vậy lại làm cho Thường Ngọc Ngôn dao động, khi ở Ngự Hoa Viên du ngoạn chẳng lẽ đã xảy ra việc gì mà hắn không chú ý tới?
Tiết Viễn tay gõ chén rượu, âm thầm trầm tư.
Thời gian cung yến cũng không kéo dài, thậm chí sau khi kết thúc sắc trời cũng mới hơi tối, Điền Phúc Sinh dẫn theo đám thái giám tiễn các đại thần ra ngoài, đến khi không có ai, lại cùng trưởng thị vệ Trương Tự túm đến một bên thần thần bí bí mà phân phó xuống một việc.
Cố Nguyên Bạch sau khi tắm rửa xong, thừa dịp canh giờ còn sớm ở trước bàn mở ra 《 Hàn Phi Tử 》.
So với nam nhi cổ đại chính thống, Cố Nguyên Bạch có một cái khuyết điểm rất lớn, tư tưởng của y đến từ tương lai, mà sau khi xuyên qua thì tư tưởng cũng không thể áp dụng với hoàn cảnh chung trước mặt.
Y phải phân rõ ràng thứ gì hữu ích, mà thứ gì mang đến thế giới này lại sẽ tạo thành tai họa. Sách cổ trước đây y từng có không quá một quyển, từ sau khi tới thế giới này phải ngày đêm phải đọc, thức đêm đọc, gϊếŧ thời gian đọc, kết hợp với ký ức thân thể này mới có thể thấu hiểu được. Nguyên thân làm hoàng đế cũng không được tốt, chính bản thân y phải từ trong sách kéo tơ lột kén mà học tập tâm cơ hoàng đế.
Hiện đại có một câu rằng “Xuyên thanh không tạo phản, cúc hoa toản máy khoan điện (*)”. Cho dù trong trí nhớ chưa bao giờ xuất hiện triều đại Đại Hằng, cho dù thế giới bản thân tồn tại chính là một quyển tiểu thuyết, nhưng dấu vết lịch sử xuất hiện trong thư tịch cùng trong trí nhớ đang chính xác tám chín phần mười, Cố Nguyên Bạch không có biện pháp lấy thái độ chơi đùa đối với quốc gia.
(*)Xuyên không mà tự ý làm bậy sẽ phá hủy mọi thứ
Mà nam chính thế giới này, vô luận là Chử Vệ hay là Tiết Viễn, đều có tài năng trị quốc cường đại.
Nói thật, Cố Nguyên Bạch còn rất hâm mộ bọn họ.
Tuy rằng không hiểu bọn họ vì sao sẽ yêu nhau, nhưng Cố Nguyên Bạch tôn trọng bọn họ, nếu có thể sống được càng lâu một chút, thậm chí có thể vì mượn sức mà tứ hôn cho hai người bọn họ.
Đáng tiếc mệnh đã sớm bị Diêm Vương đặt trước, Cố Nguyên Bạch hiện tại cũng chỉ có thể sống chết theo ý trời, có lẽ lại qua một thời gian ngắn nữa cũng chỉ có thể nằm ở trên giường nhúc nhích không được.
Cố Nguyên Bạch thật sâu thở dài.
Điền Phúc Sinh ngẩng đầu hỏi: “Thánh Thượng chính là mệt nhọc?”
Cố Nguyên Bạch lắc lắc đầu, nói: “Trẫm chỉ là nghĩ đến, người vốn là phải chết, bất luận chuẩn bị nhiều ít, cho dù là trẫm, gặp phải tử vong trong lòng cũng lo sợ bất an.”
Điền Phúc Sinh trong lòng cả kinh, hai chân mềm nhũn liền quỳ trên mặt đất, Cố Nguyên Bạch bật cười: “Sợ cái gì? Trẫm chỉ là cảm thán một câu.”
Điền Phúc Sinh kinh hồn chưa tỉnh: “Thánh Thượng người thế nhưng đừng nói mấy thứ này dọa tiểu nhân, tim tiểu nhân đều muốn nhảy ra ngoài.”
Cố Nguyên Bạch bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không có tâm tình đọc sách, y buông sách xuống, trong tẩm cung tất cả người hầu đã lui đi ra ngoài, Cố Nguyên Bạch vô tri vô giác mà đi đến phòng ngủ nhấc lên màn, giây tiếp theo đôi mắt bỗng chốc trợn to.
Một mỹ nhân bị trói chặt đang nằm ở phía trên long sàng của, mỹ nhân mắt phượng sâu kín, giấu giếm sát ý tàn nhẫn.
Cố Nguyên Bạch theo bản năng hướng tới trước ngực mỹ nhân nhìn qua, mặt tức khắc hiểu rõ, là một nam nhân.