Phía trên sông, một chiếc thuyền nhỏ trôi theo dòng nước.
Tiết Viễn mặt mày âm u mà đứng ở đầu thuyền, phía sau hắn là nhi tử Đại Lý Tự thiếu khanh Thường Ngọc Ngôn đang thản nhiên tự rót tự uống, nhìn bộ dạng hung ác hắn, buồn cười nói: “Thì ra thứ đệ ngươi không phải bị bệnh à?”
Tiết Viễn khóe môi gợi lên, ôn hòa mà nở nụ cười, “Ngọc Ngôn, ngươi nói chuyện này làm gì, hắn chơi tâm cơ nháo đến chỗ mẫu thân ta, hôm nay lúc lão tử hồi phủ thiếu chút nữa làm thịt hắn.”
Thường Ngọc Ngôn cười ha ha, “Còn liên lụy cha ngươi bị phạt bổng lộc, làm cha ngươi cùng ngươi bị Thánh Thượng mắng trước mặt bao nhiêu quan lại.”
Tiết Viễn tươi cười càng sâu, “Cũng không phải, phụ thân ta khi hồi phủ liền cùng ta luyện võ một hồi, còn bảo ta lần sau tìm cơ hội nhận sai với tiểu hoàng đế.”
Thường Ngọc Ngôn buồn cười.
Thằng nhãi Tiết Viễn này lớn lên nhân mô cẩu dạng (*), tính tình lại so với cẩu còn muốn súc sinh hơn, trên mặt lại treo nụ cười quân tử, trong lòng không chừng lại nghĩ đến mưu mô hại người.
(*) Nhân mô cẩu dạng: mặt người thân chó, ý chỉ những người bên ngoài có vẻ ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì.
Người này còn to gan lớn mật, không có quy củ cùng đức hạnh, nếu không phải Tiết tướng quân trông coi gắt gao, Tiết Viễn thật sự có thể đem thứ đệ của hắn chém sau đó ném ra cho sói ăn, một chút không sợ bị người khác chỉ trích đạo đức.
Một nhi tử của đại tướng quân, kết quả lại dưỡng thành đầu lĩnh thổ phỉ.
Thường Ngọc Ngôn nói: “Ngươi vẫn là yên ổn sống chút đi, trong kinh thành này người nhìn chằm chằm ngươi không ít.”
“Lão tử cưỡi ngựa còn có thể bị bọn họ nói thành hành hung trên phố xá sầm uất,” Tiết Viễn, “Hôm nào ta ở trước cửa nhà bọn họ, làm cho bọn họ biết cái gì mới gọi là hành hung.”
“Ngươi nghĩ cũng không được, nơi này không phải chiến trường, lấy đâu ra nhiều đầu người như vậy cho ngươi chất thành núi,” Thường Ngọc Ngôn lại rót cho chính mình một ly rượu ngon, nửa người nằm ở phía trên tấm ván gỗ, cao giọng niệm thơ nói, “Lá sen váy lụa một màu tài, phù dung hướng mặt hai bên khai. Loạn nhập trong ao nhìn không thấy, nghe ca thủy giác có người tới.(*)”
(
*) Khúc hát hái sen Kỳ 2 – Vương Xương Linh
荷葉羅裙一色裁,
芙蓉向臉兩邊開。
亂入池中看不見,
聞歌始覺有人來。
Phiên âm
H
à diệp la quần nhất sắc tài,
Phù dung hướng kiểm lưỡng biên khai.
Loạn nhập trì trung khan bất kiến,
Văn ca thuỷ giác hữu nhân lai.
Dịch nghĩa
L
á sen váy lụa một màu tài,
Phù dung hướng mặt hai bên khai.
Loạn nhập trong ao nhìn không thấy
Nghe ca thủy giác có người tới.]
Tiết Viễn nói: “Nơi nào có lá sen? Lá sen cũng không phải mọc chỗ này.”
Thường Ngọc Ngôn: “Tuy không có lá sen, nhưng ta lại nhìn thấy mặt phù dung.”
Hắn chỉ chiếc khăn tay bay cách thuyền khoảng chừng một lóng tay, “Nếu ta không nhìn lầm, mặt trên khăn tay kia hẳn là thêu tranh mỹ nữ đi.”
Tiết Viễn cầm lấy mái thuyền chèo tới vớt khăn tay lên, khăn tay vải dệt mềm mại, dính nước cũng không dính tay, Tiết Viễn híp híp mắt, thấy rõ hình thêu mặt trên lúc sau ý tứ sâu xa cười một tiếng.
Thường Ngọc Ngôn hiếu kỳ nói: “Có phải thêu tranh mỹ nữ hay không?”
“Không phải,” Tiết Viễn cười đến nghiêng ngả, “Là hoa văn hình rồng.”
*
Cố Nguyên Bạch đang phê duyệt tấu chương đột nhiên cảm thấy trên lưng phát lạnh.
Y nhăn lại mi, người bên cạnh kịp thời thay lò sưởi tay, bưng trà nóng tới, đem chậu than trong điện đốt càng lớn. Đối thân thể người khoẻ mạnh bình thường mà nói đã rất nóng, cung nữ thái giám trong điện trên đầu đều chảy tầng mồ hôi mỏng, nhưng Cố Nguyên Bạch lại cảm thấy độ ấm này cũng chỉ là vừa vặn tốt.
Y nắm thật chặt lò sưởi điêu khắc tinh mỹ trong tay, bút lông vung lên, phê xong tấu chương cuối cùng rồi đứng dậy, cho người đến thu dọn bàn.
Tiểu hoàng đế thân thể hư nhược, lớn lên cũng như là bộ dáng chưa qua lễ cập quan, Cố Nguyên Bạch rất nhiều lần đều nghĩ đến việc giải quyết nhu cầu sinh lý nam nhân, nhưng mỗi lần vừa thấy kia chỗ phấn phấn nộn nộn thưa lông kia đều mất hứng.
Nhan sắc cùng hình dạng đều khá xinh đẹp, sạch sẽ, thậm chí xứng với câu tinh xảo. Nhưng đặt trên người Cố Nguyên Bạch lại là mạnh mẽ đả kích lòng tự tôn nam nhân của y.
Sờ một chút liền hồng, vừa có cảm giác cũng sẽ héo.
Cố Nguyên Bạch đứng ở cửa sổ, thâm trầm mà thở dài một hơi.
Điền Phúc Sinh bị Cố Nguyên Bạch phái ra ngoài, tùy hầu bên cạnh chính là một tiểu thái giám, tiểu thái giám thật cẩn thận nói: “Thánh Thượng đây là có việc phiền lòng?”
Cố Nguyên Bạch vừa muốn nói chuyện, liền nghe được một trận ồn ào ngoài cung điện, y mày nhăn lại, “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa dứt lời, liền có người chạy vào thông báo: “Thánh Thượng, bên ngoài bắt được một thích khách.”
Sắc mặt Cố Nguyên Bạch bỗng chốc tối hẳn, sắc mặt trường thị vệ lại so với y càng tối hơn.
*
Sau khi phê xong tấu chương, sắc trời đã tối sầm, thích khách một thân hắc y, hành tung quỷ dị, nếu không phải nội cung sớm bị Cố Nguyên Bạch thanh tẩy một lần, cấm quân cùng ngự tiền thị vệ đều cần cù chăm chỉ, sợ là còn không phát hiện được người này.
Lúc sau Cố Nguyên Bạch ngồi ở bàn công văn trên cao, thanh âm lạnh như gió tháng chạp “Ngươi là người của ai phái tới?”
Mặt thích khách bị ép tới dán trên mặt đất, kêu trời khóc đất mà kêu oan: “Ai sẽ phái một hái hoa tặc làm thích khách? Thánh Thượng minh giám, tiểu nhân chỉ là thương nhớ thánh nhan, liền đánh bạo tiến cung trộm nhìn xem.”
Cố Nguyên Bạch: “Hái hoa tặc đến trong cung của trẫm? Ngươi là nhìn trúng đóa hoa nào trong cung trẫm.”
Thánh Thượng ngữ khí nặng nề, trong hoàng cung vẫn chưa nạp cung phi, xứng được với là hoa chỉ có cung nữ đại nội.
Thích khách ra sức nhìn về phía Hoàng Thượng, thiên tử trẻ tuổi bị hắn làm tức giận đến môi đỏ như máu, vành tai cũng đỏ lên, đôi mắt lạnh băng tức giận, nơi chốn đều là phong cảnh, làm người nhìn đến hoa cả mắt, chỗ nào cũng đều không thể bỏ lỡ.
Thích khách há to miệng, khϊếp sợ mà nhìn Thánh Thượng, mặt hắn đột nhiên đỏ bừng, cúi đầu trở về không nói lời nào.
Trưởng thị về mạnh mẽ đi đến, hung hăng đạp lên một chân thích khách. Thích khách kêu lên một tiếng, mấy thị vệ càng ra sức áp chế hắn, giây lát sau lại càng bị nhiều người đè ở dưới thân.
Long ủng minh hoàng (*) xuất hiện ở trước mắt, Cố Nguyên Bạch nhấc chân nâng mặt thích khách lên, trên khuôn mặt này nếu không có máu tươi, lớn lên thật sự cũng là bộ dạng phong lưu tiêu sái, ánh mắt sáng ngời, là khuôn mặt của một quý công tử.
[(*) màu " Minh hoàng" (明 黄色) - loại màu vàng tươi sáng thường được dùng cho vua, hoàng phi, quý phi]
Thích khách chớp mắt rơi xuống máu tươi đọng ở trên, hết sức chuyên chú mà ngẩng đầu nhìn Thánh Thượng, y đến gần, cẳng chân mảnh khảnh của Thánh Thượng đều lọt vào đáy mắt, hắn thành tâm thành ý nói: “Thánh Thượng, thảo dân thật sự chỉ là nhất thời bị sắc tâm che mắt.”
Thánh Thượng khóe môi nhẹ cong, “Ngươi nghĩ trẫm tin?”
Mỗi một chỗ đều giống như ngọc, so ngọc còn tôn quý hơn, dưỡng ra một thân da thịt kiều quý, chảy ra mồ hôi sợ cũng là hương thơm.
Thích khách cảm thấy đầu quả tim ngứa, cảm thấy long ủng nâng cằm hắn lên thật sự tỏa hương, biện giải nói: “Tiểu nhân ở ngoài cung nhìn thấy dung nhan ngài, không nghĩ tới ngài vào cung, càng không nghĩ tới ngài lại là Thánh Thượng.”
Cố Nguyên Bạch nhìn xuống hắn, sau một lúc lâu cười lạnh một tiếng, mở miệng nói : “Đem người áp giải vào đại lao, thẩm vấn kĩ càng một phen.”
Thị vệ đem người kéo ra ngoài, thích khách còn đang cười, đôi mắt đảo quanh nhìn trong điện, dư quang lại không rời Thánh Thượng.
Cố Nguyên Bạch ho khan vài tiếng, mắt lạnh nhìn hắn cười.
Người bị kéo đi xuống, trưởng thị vệ đi đầu quỳ gối trước mặt Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cũng không cho bọn họ đứng dậy, qua sau một lúc lâu mới vững vàng giận dữ nói: “Không có lần sau.”
Đường đường là đại nội, thế mà lại để cho một loạn thần tặc tử vọt tới trước Tuyên Chính Điện.
Thủ vệ trong cung đều là phế vật sao!
Thích khách này miệng nói toàn lời nhục nhã bậy bạ, Cố Nguyên Bạch suy nghĩ xem có thể là ai phái tới người, cố tình lúc này trong đầu lại lên cơn đau.
Y xoa trán, giữa mày hơi chau, mở mắt ra liền thấy trưởng thị vệ Trương Tự đang nhìn hắn, Cố Nguyên Bạch nhíu mày: “Sao?”
Trưởng thị vệ hổ thẹn cúi đầu: “Thánh Thượng, thần sẽ không để sự việc như vậy xảy ra lần nữa”
“Điều tra xem hắn vào bằng đường nào,” Cố Nguyên Bạch lạnh giọng, “Trẫm muốn nhìn xem là ai lưu cho hắn một cái lỗ chó!”
Trưởng thị vệ lui xuống, Điền Phúc Sinh nhìn sắc mặt Thánh Thượng, khuyên nhủ: “Thánh Thượng, nên dùng bữa.”
Khuyên nhủ trong chốc lát, Cố Nguyên Bạch mới miễn cưỡng gật đầu cho hắn truyền đồ ăn lên, sau một lát, một bàn sơn trân hải vị liền bày ra ở trước mặt Cố Nguyên Bạch.
Nhưng dù đồ ăn ngon, ăn ba năm cũng sẽ chán. Cố Nguyên Bạch vốn dĩ không có tâm trạng ăn uống, động một chiếc đũa lúc sau liền không muốn động nữa, trong lòng không khỏi nghĩ đến cà chua xào trứng, lẩu nướng BBQ, hamburger Coca cùng một loạt mỹ thực.
Đặc biệt là cà chua, kỳ thật trước kia Cố Nguyên Bạch đối cà chua không mấy quan tâm, nhưng mấy năm nay xuyên tới, y đối cà chua sinh ra chấp niệm. Nghĩ đến vị chua chua ngọt ngọt liền phát thèm, nhưng cà chua thời điểm nhà Minh mới truyền vào Trung Quốc, y hiện tại thèm đến nước miếng chảy ròng cũng không có biện pháp ăn loại trái cây đỏ thẫm này.
Tưởng tượng đến liền không ăn được nữa, Cố Nguyên Bạch uể oải, hiện tại càng nghĩ càng thèm. Triều đại Đại Hằng hiện giờ cũng không có ớt cay, hiện giờ vị cay trong thức ăn đều là dùng hoa tiêu, thù du, sinh khương, giới cay, trộn thành gia vị, thân thể này bởi vì suy yếu, không thể ăn cay, ba năm xuyên tới Cố Nguyên Bạch rất ít lần có thể ăn được vị cay.
Trong đầu nghĩ nghĩ các loại thức ăn, Cố Nguyên Bạch suy tư một hồi, gọi người tới tinh tế phân phó, báo với Ngự Thiện Phòng làm chén mì trộn tương đem tới theo lời mình nói.
Sau một lát, một chén mỳ trộn đầy tương được đặt ở trước mặt Cố Nguyên Bạch, ở trên điểm xuyến màu xanh, mùi hương kéo dài dài lâu, bát tương nhìn thực sự không tồi, Cố Nguyên Bạch gắp một miếng thịt đẫm tương, mũi ngửi được mùi hương, cảm giác thèm ăn lại dâng lên.
Cố Nguyên Bạch ăn sạch sẽ một chén mì, sau khi ăn xong cảm thấy mỹ mãn, lại vừa thấy một bàn sơn trân hải vị lúc trước còn chưa động đũa, Cố Nguyên Bạch động động ngón tay, lười biếng mà phân phó nói: “Cho người lại làm thêm một chén mì, cùng với vịt tiềm hoa sen, canh tơ vàng đem thưởng cho Tiết tướng quân.”
“Vâng.”
*
Tiết tướng quân tự mình tiếp nhận thức ăn trong cung ban thưởng, thái giám đưa thưởng đồ ăn cười nói: “Tiết tướng quân được đế tâm, lúc Thánh Thượng dùng bữa cũng nhớ tướng quân. Trong hộp còn có một chén mì tương, đây là món mới đêm nay Thánh Thượng phân phó Ngự Thiện Phòng làm ra, cố ý sai tiểu nhân mang đến cho tướng quân một chén nếm thử mới mẻ.”
Tiết tướng quân trong mắt cảm động, trầm giọng nói: “Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, thần đa tạ Thánh Thượng nhớ tới.”
Thái giám vừa lòng mà cười cười, lúc này mới cáo từ rời đi.
Đêm đó, Tiết phủ.
Thánh Thượng ban thưởng hai phần thức ăn đã được đặt ở giữa bàn, một chén mì kìa đặc biệt được Tiết tướng quân đặt ở trước mặt chính mình. Tiết tướng quân thật cẩn thận đem mì trộn lên, cung cung kính kính mà thưởng thức hương vị.
Lão phu nhân cười tủm tỉm mà nhìn hắn, “Thánh Thượng ban thưởng chúng ta, một ngụm cũng không thể lãng phí, hôm nay đều không câu nệ, Lâm ca nhi cũng có thể uống chút rượu.”
Tiết nhị công tử ngoan ngoãn thưa dạ, thấy Tiết tướng quân nâng đũa, cũng nâng lên chiếc đũa liền hướng tới giữa bàn gắp thức ăn, nửa đường bị Tiết Viễn nâng một chiếc đũa đánh vào mu bàn tay, cười như không cười “Ta cho ngươi ăn sao?”
Trên tay Tiết nhị công tử nháy mắt sưng nổi lên một vết đỏ, hắn khuất nhục mà nhìn qua vài vị trưởng bối, nhưng lão phu nhân cùng Tiết tướng quân đều như là không thấy được, Tiết nhị công tử chỉ có thể thầm hận mà buông tha đồ ăn ngự ban, chuyển hướng về phía đĩa rau xanh bên cạnh.
Tiết Viễn thay đổi đôi đũa, nhìn hai đĩa thức ăn trên bàn, nếm một ngụm nói: “Đánh một cái liền cấp một cho cái táo, Tiết tướng quân, Hoàng Thượng coi người như chó mà huân luyện.”
“Vậy ngươi chính là nhi tử của chó.” Tiết tướng quân cao giọng nói.
Tiết Viễn lười cùng hắn tranh luận, chuyên tâm dùng thức ăn ngự thiện, ăn được một nửa bất chợt mở miệng, “Quá mấy ngày chính là cung yến nguyên tiêu, đến lúc đó ta muốn cùng người tiến cung.”
Tiết tướng quân hồ nghi mà nhìn hắn vài lần, cảnh cáo nói: “Ngươi đừng nghĩ lại làm ra việc gì mất mặt ta.”
Tiết Viễn tỏ vẻ hào hoa phong nhã giả lả cười, hắn đem khăn tay hoàng đế ra lau lau mặt trên giày dơ hôi, lại ném ở dưới lòng bàn chân dẫm nghiền vài cái, nói: “Sao như thế được.”
Lúc hoàng đế ốm yếu làm trò đủ trước mặt quan lại, tàn nhẫn mắng hắn đến mất hết mặt mũi, hắn còn dám làm ra chuyện gì khác người?