Cảnh báo: H thô bạo, có đổ máu. (Đến tôi cũng thấy hơi hoảng khi mở đầu bằng chương như này=)) (*﹏*;)
Trong văn phòng điều hòa thổi mạnh, Thẩm Mặc đứng trước mặt nam nhân, khó khăn để duy trì tư thế đứng thẳng. Mới vừa rồi, cậu chẳng biết xấu hổ mà tỏ tình với chủ tịch công ty - Lục Thừa Vũ, hơn nữa, sau khi bị cự tuyệt, lại lấy ra ảnh chụp lén sếp tự an ủi mà uy hϊếp hắn làʍ t̠ìиɦ nhân của mình.
Chính cậu cũng tự cảm thấy bản thân hạ tiện.
"Cởϊ qυầи áo ra." Tiếng nói của Lục Thừa Vũ vẫn đầy lạnh nhạt như trước, không có chút thay đổi nào dù đang bị đối phương uy hϊếp. Hắn vẫn ngồi ở ghế dựa sau bàn làm việc, mày cũng chẳng thèm cau lại, "Nếu muốn bò lên giường tôi, ít nhất tôi cũng nên kiểm tra trước nhỉ?"
Thẩm Mặc sửng sốt.
Bức ảnh được cậu xem như trân bảo bị đặt tùy ý trên bàn, phảng phất chỉ là một cái chê cười; nhưng đối phương lúc này xác thực như đã thỏa hiệp, đưa mắt nhìn cậu. Nơi này vốn là văn phòng của Lục Thừa Vũ, cậu rõ là đang cảm thấy thẹn, nhưng l*иg ngực đang rung lên kịch liệt.
"Được."
Trời đã vào cuối thu, cậu lại không mặc nhiều quần áo. Thân trên chỉ là một kiện áo sơ mi, phía dưới là quần jean đen. Vải dệt thô ráp đến mức không cần cẩn thận quan sát cũng có thể phân biệt. Cậu cứng đờ cởi cúc áo, đại não trống rỗng.
Thẩm Mặc vốn cũng không được xem là xinh đẹp.
Trừ bỏ gương mặt còn tính là thanh tú, thân hình gầy yếu tựa như cây gậy trúc. Cổ áo vừa kéo xuống liền làm lộ xương quai xanh vô cùng khó coi, cũng may trước ngực có một tầng cơ bắp khá mỏng, không đến mức khiến xương sườn đều lộ rõ hẳn ra. Đầṳ ѵú vì trong phòng gió lạnh mà bất giác cứng lên, xung quanh đều hiện lên vẻ khẩn trương. Cậu chậm rãi cởi hẳn áo sơ mi, cả người run run vì lạnh.
Ánh mắt Lục Thừa Vũ nhìn quét từ trên xuống dưới một lượt: "Tôi bảo cậu đem tất cả quần áo đều cởi ra."
Đã đi đến bước này, vốn không cần thiết giả vờ thành bộ dạng trinh tiết liệt nữ, nhưng bị yêu cầu cởi sạch quần áo ở nơi công cộng, đem hết thảy đều trần trụi, Thẩm Mặc gắt gao cắn môi dưới. Tay hơi run rẩy, phảng phất là chút lý trí cuối cùng còn sót lại ngăn cậu làm ra loại hành vi hoang đường này. Nhưng âm thanh trong đầu lại không ngừng thúc giục cậu đem bí mật mình đang che giấu nói hết cho đối phương.
Đầu ngón tay đã đặt trên khóa kéo, nhưng chậm chạp, không cách nào xuống tay. Chờ đợi thời gian lâu, nam nhân hơi không vui, cau mày thúc giục: "Như thế nào? Cậu hối hận?"
"Không có!" Thẩm Mặc có chút dồn dập trả lời.
Lý trí nháy mắt bị áp đảo, chỉ còn lại là du͙© vọиɠ đáng xấu hổ lại hạ tiện. Cậu cứng còng xuống tay, thong thả mà kéo ra khóa kéo, lộ ra bên trong qυầи ɭóŧ tứ giác màu trắng. Nó không nhô lên thành hình cung, chỉ có một chút phồng nhẹ. Lục Thừa Vũ yên lặng nhìn cậu, tựa hồ có chút khinh thường, lạnh lùng mà cười một tiếng.
Thẩm Mặc bổng ngẩn ra.
Nội tâm bổng nhiên có chút bất an, như đang báo động trước. Nhưng cậu rốt cuộc không có cách nào chống cự hơi thở đối phương. Liền tính tôn nghiêm bị giẫm đạp trên mặt đất, cậu cũng chẳng hề muốn phản kháng.
Huống hồ, cậu vốn chẳng có cái gọi là tôn nghiêm.
Đã từng bị gãy xương chân, da thịt mới cũng đã mọc trở lại. Nhưng cái vết quái dị kia vẫn còn mãi, lại xuất hiện ở nơi vốn nên thẳng tắp. Cậu tự hồ cũng không muốn Lục Thừa Vũ nhìn chằm chằm đùi phải của mình, bèn đem qυầи ɭóŧ kéo xuống.
Dươиɠ ѵậŧ so với người bình thường nhỏ hơn rất nhiều cứ như vậy lộ ra bên ngoài.
Nó mềm mại rũ giữa hai chân, thậm chí chẳng có một tí lông che đậy, nhỏ bé như là dươиɠ ѵậŧ của trẻ con. Mặt sau tinh hoàn cũng chẳng có chút khí thế gì của nam thân thành niên, phảng phất chỉ như hai quả cầu trang trí. Trời đã cuối thu, văn phòng lại thêm gió từ điều hòa. Thẩm Mặc xác thực đã lạnh, hạ thân liền co lại. Nhưng cậu bắt đầu hưng phấn, liền tính còn chưa cương cứng, phần đỉnh đã chảy ra chút dịch nhầy trong suốt.
Lục Thừa Vũ không nói gì.
Thẩm Mặc hít sâu một hơi, run rẩy đưa ngón tay duỗi hướng về phía sau. Khí quan vốn không nên xuất hiện này luôn làm cậu hổ thẹn, nhưng lúc này chính bản thân lại muốn mở ra để cho đối phương xem. Hai chân khẽ xoa xoa, tim đập rõ ràng bên tai, lên tiếng: "Tôi là người song tính."
Lục Thừa Vũ rốt cuộc cũng đã lộ ra một chút biểu tình kinh ngạc.
Liền tính là hắn cũng chưa từng gặp qua quái vật bất nam bất nữ như vậy. Kinh ngạc qua đi đã làm giảm phần tức giận vừa rồi, sinh ra không ít hứng thú. Nhưng hắn như cũ vẫn không có đứng dậy, mà đem người gọi đến bên cạnh mình.
"Huyệt của nữ nhân?" Hắn cong cong khóe môi, trực tiếp đem tay cắm vào giữa hai chân Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc bị động tác bất ngờ này làm cả người đều run lên, nhưng chạm đến như vậy đã làm du͙© vọиɠ ẩn sâu trong người cậu bốc cháy.
Lòng bàn tay thô ráp của nam nhân để trên hoa môi, thử vỗ về chơi đùa trước sau.
Nước từ huyệt nhỏ bắt đầu chảy, hô hấp cậu bắt đầu dồn dập lên: "Không có từng cùng người khác làm, anh có thể yên tâm."
"Phải không?" Lục Thừa Vũ có chút không để ý, ngón tay như cũ ở giữa hai chân cậu vỗ về chơi đùa.
Hoa môi mềm mại phá lệ ấm áp, phảng phất như một cái miệng nhỏ liếʍ mυ'ŧ ngón tay hắn. Chỉ chạm vào một chút như vậy đã có không ít chất lỏng dính nhớp chảy ra. Hắn sờ soạng qua lại một vòng, cảm nhận được âm đế ẩn giấu bên trong, lại cong cong khóe môi. "Còn rất chặt."
"Vâng." Thẩm Mặc khẩn trương đến mức phía dưới đều rụt lại.
Cậu cho rằng đối phương vừa lòng thân thể của mình, l*иg ngực đã bớt phập phồng lo lắng. Nhưng ngay vào lúc này, âm đế chưa bao giờ bị đối đãi thô bạo lại đột nhiên bị véo!
Âm đế bị móng tay véo đến sưng đỏ, thậm chí rỉ ra chút máu. Đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ nảy lên, dòng điện kịch liệt trong nháy mắt truyền khắp toàn thân. Thẩm Mặc đôi mắt tức khắc trừng lớn, cậu vô pháp ức chế mà kêu thành tiếng, cứ như vậy thẳng tắp bắn ra. Hai chân vô thố co rút, ngay cả tư thế cũng không để duy trì, hướng mặt đất ngã xuống. Cánh tay lập tức được giữ chặt, trực tiếp bị kéo vào trong lòng đối phương.
Lục Thừa Vũ cười nhẹ một tiếng.
Hắn tựa như không biết chính mình vừa rồi ác liệt đến mức nào, trên tay còn không ngừng xoa nắn hạt châu sưng đỏ, kề sát vành tai Thẩm Mặc, nhẹ nhàng nỉ non: "Thoải mái sao?"
"Thoải mái." Giọng Thẩm Mặc còn run run, khóe mắt bắt đầu ánh hơi nước: "Rất thoải mái."
Nam nhân hài lòng cười cười, ôn nhu nói: "Thật dâʍ đãиɠ."
Lời nói rõ ràng là nhục nhã, cậu lại nghe đến hưng phấn cả người. Hai chân không tự giác ngày càng mở rộng, làm ngón tay đối phương ở hạ thân càng thêm ra vào dễ dàng. Nước mắt nóng bỏng từ khóe mắt chảy xuống. Thẩm Mặc gật đầu: "Đúng, Lục tổng nói rất đúng."
Cậu cả người trần trụi ngồi trong lòng đối phương, vốn chỉ có thể thấy một chút sườn mặt, nhưng đôi mắt tràn đầy tham luyến. Nam nhân lại cười khinh miệt một tiếng, ngón tay đang đặt trên âm đế lại dùng sức đánh vài cái. Địa phương non mềm lại mẫn cảm như thế nào chịu được đối đãi thô bạo đến vậy, nên càng thêm sưng to sung huyết. Cậu bị đánh cả người phát run, vòm họng lại nỗ lực đoán ý hùa theo nam nhân. Âm đế nguyên bản nằm ẩn trong hoa môi, lúc này đã hoàn toàn phồng to lộ hẳn ra bên ngoài. Móng tay véo ra hai vết hằn rõ ràng vẫn còn thấy được. Máu tươi đem chất dịch nhầy lúc trước chảy ra đều nhuộm thành hồng nhạt.
Lục Thừa Vũ vuốt ve một chút đầu ngón tay, không lưu tình chút nào mà đem hai ngón tay cắm vào âm huyệt còn đang khép kín.
Cứ cho là đã có chất nhầy bôi trơn, nhưng huyệt non vốn chưa bao giờ bị làm qua. Bây giờ lại đọt nhiên tiến vào, đau đớn trong nháy mắt khiến cả người Thẩm Mặc đều cuộn tròn. Cậu chỉ là có chút không thể nhịn xuống, nhưng nam nhân bên trên lại vô tình mà tát lên mông hắn, lập tức lưu lại năm dấu tay rõ rệt.
"Chỉ có thế này liền không thể nhịn? Còn nghĩ đến việc bò lên giường tôi?" Trong mắt hàm chứa ý lạnh, hắn một bên nhục nhã đối phương, một bên dùng sức ở nhục huyệt đảo lộng. "Như thế nào đến hầu hạ nam nhân cũng không biết, còn dám cầm ảnh chụp đến uy hϊếp tôi. Thẩm Mặc, lá gan cậu thật không nhỏ."
"Tôi... , tôi chỉ là thích anh." Thẩm Mặc rơi nước mắt.
"Nực cười." Lục Thừa Vũ thần sắc có chút lạnh, ngón tay đang đảo ở huyệt thịt của cậu bỗng dùng sức ấn vào thịt non. Móng tay đâm vào nếp uốn bên trong cũng không mảy may thương tiếc. "Cậu vốn là hạ tiện, muốn nam nhân đến thao l*и da^ʍ của mình."
Hạ thân tràn đầy đau đớn, nhưng lại hưng phấn dị thường, trào ra lượng lớn mật dịch. Thẩm Mặc gian nan thở dốc, không nhặt lên tôn nghiêm rách nát của mình, ngược lại cười tới khó coi, đón ý nói hùa theo nam nhân mà gật đầu.
"Đúng, là muốn anh thao tôi."
Ngón tay đảo lộng khắp nơi trong nhục huyệt, tưởng như muốn đem thịt non bên trong mà đào ra ngoài. Lục Thừa Vũ rũ mắt nhìn tay mình chôn giữa hai chân cậu, rõ là đang làm chuyện da^ʍ mĩ như thế, ánh mắt lại không chứa chút tìиɧ ɖu͙©. Thẩm Mặc thở dốc ngày càng nặng, miệng huyệt đều không tự giác co rút lại. Nam nhân bỗng đem ngón tay rút ra, cầm bút bi trên bàn đột ngột cắm vào.
Ngòi bút vẫn còn chưa có thu lại!
Cứ cho là bút bi không đến nối sắc bén, nhưng bị kim loại lạnh băng như vậy cắm vào, Thẩm Mặc đau đến cả người cứng đờ. Bút bi so với ngón tay đối phương càng dài hơn, cơ hồ đã đâm đến miệng tử ©υиɠ. Cậu có chút sợ hãi, lần đầu tiên có suy nghĩ muốn chạy trốn khỏi l*иg ngực đối phương. Lục Thừa Vũ lại tát lên mông cậu một cái, dùng sức đem ngòi bút đâm vào cung khẩu.
"A!!" Cổ tử ©υиɠ bị khai phá mạnh mẽ khiến Thẩm Mặc không kiềm nổi mà hô một tiếng.
Nước mắt tích tụ nãy giờ không ngừng rơi xuống. Cậu thở hồn hển từng ngụm, không ngừng lắc đầu hướng đối phương cự tuyệt. "Đừng, không cần mà, sẽ hỏng, bên trong sẽ hỏng mất."
"Bút còn không thể vào được thì làm sao tôi vào?" Lục Thừa Vũ cười mỉm, chẳng thèm để bụng cậu đang thống khổ, cầm phần đuôi bút bắt đầu quấy đảo, đem cán bút lại hướng cổ tử ©υиɠ tắc một ít. "Cậu nếu đã dám chụp lén tôi loại ảnh kia, thì ít ra cũng nên chuẩn bị tâm lý thật tốt mới đúng."
Thịt huyệt non mềm cứ như vậy bị thô bạo đâm chọc đến rách da, máu tươi không ngừng chảy xuống. Thẩm Mặc đau đến hai chân căng thẳng, run rẩy cầu xin đối phương buông tha chính mình. Nhưng đổi lấy chỉ là bút bi càng thêm đảo lộng. Nhục hành nguyên bản đã hơi cương cứng vì kɧoáı ©ảʍ, bây giờ hoàn toàn mềm xuống, cực kỳ đáng thương mà cuộn tròn. Hoa huyệt lại bị thao mở không chút lưu tình, tử ©υиɠ đều bị một căn bút bi lạnh băng xâm phạm.
Máu từng dòng theo miệng huyệt chảy xuống.
Cỗ mùi tanh hương vị kia nghe cũng không tốt, huống chi máu còn dính ở trên đùi Lục Thừa Vũ. Thẩm Mặc bị hắn ôm vào trong ngực, hai mắt vô thần mà thở dốc. Sắc mặt không dính chút tìиɧ ɖu͙©, ngược lại là trắng bệch.
Nam nhân trầm mặt, rốt cuộc vẫn là rút bút ra.
Cổ tử ©υиɠ lại bị dùng sức lôi kéo, đau đến tận xương làm Thẩm Mặc phát ra thanh âm như động vật nhỏ nức nở. Cậu không dám khóc lớn tiếng, chỉ có thể gian nan mà dựa vào tiếng thở dốc để cố bình phục tâm tình. Ngòi bút khi rút ra còn mang chút đỏ tươi. Lục Thừa Vũ dùng lòng bàn tay nghiền một ít, khẽ mím môi.
Hắn kỳ thật cũng không có sở thích thô bạo như vậy, thích nhìn bạn tình đổ máu. Chẳng qua đây chỉ là đồ vật tự đưa tới cửa, không cần quá để ý xem cậu ta có đau đớn hay không.