Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng

Chương 12. Tình nhân phải biết nghe lời

Gần nửa tháng trôi qua từ ngày Hạ Tử Du đồng ý làʍ t̠ìиɦ nhân của Hoắc Quân Nghị, vậy mà tới bây giờ vẫn chưa thấy hắn liên lạc với cô.

Hạ Tử Du ngồi bên giường bệnh nhìn bà nội đang nằm ngủ ở phòng hồi sức đến ngẩn người.

Nhờ có số tiền kia, bà nội Hạ đã được phẫu thuật ba hôm trước. Hiện tại sức khoẻ đã ổn định, chỉ đợi vết mổ lành lại cùng theo dõi các chỉ số, nếu không có vấn đề gì phát sinh thì có thể xuất viện.

Trước khi phẫu thuật, bà nội Hạ đã rất nghi ngờ hỏi tại sao cô lại có thể kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy, nếu không nói rõ bà nhất định sẽ không làm phẫu thuật.

Tất nhiên Hạ Tử Du sẽ không thể nào dám nói là cô chấp nhận làʍ t̠ìиɦ nhân của Hoắc Quân Nghị mới có số tiền đó. Cô đã nói rằng số tiền đó là cô ký hợp đồng làm nhân viên dài hạn cho cửa hàng tiện lợi nên được ứng tiền trước trong ba năm, rồi bạn bè thầy cô trong trường thấy hoàn cảnh của bà cháu cô khó khăn nên đã quyên góp hỗ trợ.

Sau một hồi giải thích, đảm bảo cô không làm gì sai trái để có được số tiền kia thì bà nội Hạ mới miễn cưỡng nghẹn ngào rớt nước mắt gật đầu đồng ý.

"Bà già rồi, không sống được bao lâu nữa, vì vậy đừng vì bà mà làm những việc phải hổ thẹn với lương tâm, nếu không bà có chết cũng không nhắm mắt!"

Mệt mỏi nhắm mắt lại, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Hạ Tử Du giật mình choàng tỉnh.

Trên màn hình điện thoại hiển thị một dãy số lạ nhưng vô cùng đẹp mắt khiến cô thắc mắc nhưng rất nhanh liền nhấn nút nghe:

"Dạ alo"

"Đang ở đâu?"

Âm thanh này...bàn tay đang cầm điện thoại của Hạ Tử Du khẽ run, cơ thể cũng trở nên cứng ngắc.

Đây là tiếng nói của Hoắc Quân Nghị, vẫn là âm thanh trầm thấp lạnh lẽo đó.

Hít sâu một hơi để giảm bớt căng thẳng, sau đó mới thành thật nói:

"Em...đang ở bệnh viện A."

"Mười phút nữa ra trước cổng bệnh viện sẽ có người tới đón."

Đầu dây bên kia, Hoắc Quân Nghị ngồi ở phía sau xe day day trán đầy mệt mỏi, nói như ra lệnh rồi cúp máy.

Hắn đi công tác ở Mỹ hơn mười ngày, lúc về tới thành phố Y, nhìn đồng hồ mới hơn bảy giờ tối. Bụng cũng đã lên tiếng kêu gào nhưng hắn lại không muốn đi ăn một mình. Trong đầu bất chợt hiện lên hình bóng của cô gái kia, cho nên...dù sao quyền lợi của hắn vẫn chưa có lấy, chi bằng bắt đầu từ đêm nay đi!

Hạ Tử Du còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng tút tút, cả người bỗng trở nên khẩn trương.

Hoắc Quân Nghị chủ động liên lạc cho cô, chẳng phải là vì giao dịch kia?

Bất động một lúc lâu, khi nhìn xuống đồng hồ thì thấy đã năm phút trôi qua, Hạ Tử Du sợ hãi vội vã cầm túi xách chạy ra khỏi phòng bệnh.

Vừa xuống tới nơi thì đúng lúc một chiếc Rolls-Royce Ghost Black Badge màu đen đầy nổi bật đang tiến lại gần.

Có chút ngạc nhiên nhưng khi kính xe vừa kéo xuống, nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh kia, Hạ Tử Du lập tức hạ mí mắt, không dám nhìn tiếp.

"Lên xe!"

Hoắc Quân Nghị như quân vương đưa ra mệnh lệnh, sau đó kéo cửa xe lên.

Ngoãn ngoãn mở cửa xe bước vào, tới lúc ngồi vào trong Hạ Tử Du càng thêm kinh ngạc bởi không gian

ở đây.

Thiết kế phía sau xe kín đáo như một căn phòng thu nhỏ, với đầy đủ các thiết bị tiện ích đáp ứng các nhu cầu thiết yếu và hoàn toàn tách biệt với phía trước.

"Xin...xin chào"

Cố tỏ ra bình tĩnh nhưng giọng nói run run đã tố cáo tâm trạng lo lắng của cô lúc này.

"Đã ăn tối chưa?"

Bỏ qua lời chào của cô, Hoắc Quân Nghị đi vào vấn đề chính.

Không nghĩ hắn sẽ hỏi mình như vậy, Hạ Tử Du ngây ngốc quay qua nhìn hắn đầy khó hiểu.

Nhìn thấy biểu cảm có phần ngốc nghếch của cô, tâm trạng Hoắc Quân Nghị cũng thoải mái hơn nhiều. Khoé môi khẽ nhếch, không cần câu trả lời của cô, nhấn lấy nút đỏ ở phía trước nói với tài xế:

"Tới nhà hàng XXX"

———

Sau bữa tối đầy im lặng đến quỷ dị kia, cuối cùng xe cũng dừng ở một khu chung cư cao cấp ở ngoại ô thành phố.

Tới lúc này, Hạ Tử Du có thể phần nào đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Hai tay bỗng siết chặt lấy túi xách, tim cũng vì khẩn trương mà bắt đầu đập loạn cả lên.

"Còn không xuống xe?"

Hoắc Quân Nghị đã bước xuống xe mà cô gái bên trong vẫn còn chưa có động tĩnh gì khiến mi tâm hắn nhíu lại không hài lòng.

"Ân...em xuống liền..."

Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Hạ Tử Du nhỏ giọng trả lời.

Có lẽ Hoắc Quân Nghị đang tức giận nên bước chân vốn dài của hắn bây giờ còn nhanh hơn khiến Hạ Tử Du theo sau phải vừa đi vừa chạy mới theo kịp hắn.

Khi tới thanh máy, do hắn dừng lại đột ngột khiến Hạ Tử Du đang đi nhanh phía sau dừng lại không kịp mà đầu đập mạnh vào lưng hắn.

"Xin...xin lỗi, em không cố ý..."

Mắt đẹp mở to đầy sợ hãi, âm thanh run rẩy thành khẩn nhận sai.

Hoắc Quân Nghị tự cho rằng mình là người có khả năng kiểm soát bản thân tương đối tốt, thế nhưng tối nay mặc dù cô gái này chưa làm gì nhưng từng cử chỉ, biểu cảm của cô lại dễ dàng khơi gợi ham muốn du͙© vọиɠ của hắn. Phải chăng do lâu rồi chưa chạm qua phụ nữ?

"Đúng là hậu đậu!"

Liếc mắt nhìn Hạ Tử Du một cái, buông ra mấy lời chán ghét, cửa thang máy vừa mở hắn liền nhanh chóng bước vào, che giấu đi cảm xúc khác lạ vừa mới xuất hiện.

Hạ Tử Du rõ ràng cảm nhận được người đàn ông này đang không vui, vì thế không dám nói thêm gì, lầm lũi đi vào thang máy đứng ở một góc.

"Đing"

Tới tầng mười tám, cửa thang máy tự động mở ra, lần này Hạ Tử Du cẩn thận quan sát, thấy hắn đi ra cô cũng liền bước theo sau.

Nguyên một tầng lầu này dường như chỉ có một phòng duy nhất?

Tầm mắt nhìn quanh một lượt hành lang, trong lòng Hạ Tử Du tràn đầy nghi hoặc.

Chạm vân tay mở cửa vào phòng, Hoắc Quân Nghị cởi bỏ áo khoác ném lên thành thế, nới lỏng cà vạt, quay qua nhìn cô gái kia thì thấy cô vẫn đang chăm chú quan sát xung quanh.

Bên trong là một căn phòng cực kì rộng lớn, vẫn là tông màu đen xám chủ đạo, cách trang trí cùng thiết kế vô cùng độc đáo, xa hoa.

Hạ Tử Du không khỏi nghĩ tới, ngoài cô ra, nơi này hắn đã từng ở cùng người phụ nữ khác sao? Trong lòng chợt dâng lên cảm giác chua xót, cổ họng cũng nghẹn đắng.

"Nhìn đủ chưa? Tôi đi tắm trước, em cũng chuẩn bị đi!"

Hoắc Quân Nghị lên tiếng lập tức thu hút ánh mắt của cô, ý tứ trong lời nói đã vô cùng rõ ràng. Hạ Tử Du ngượng ngùng cúi thấp đầu nhỏ giọng đáp.

"Ân"

Trong nhà tắm rộng bằng cả căn phòng mà bà cháu cô đang ở, Hạ Tử Du cả người loã thể đứng dưới vòi sen, để dòng nước mát lạnh cuốn đi những mệt mỏi.

Trong đầu căng thẳng, cô biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện kia. Mặc dù lần đầu tiên của cô là do Hoắc Quân Nghị chiếm lấy. Dù sao lần đó hắn không đủ tỉnh táo, mà cô cũng không có kinh nghiệm, cứ thế mà làm theo bản năng, nhưng bây giờ...

Thở dài một hơi nặng trĩu, sự việc đã đến mức này, cô cũng không có khả năng thay đổi.

Tắm rửa xong, quấn chiếc khăn tắm quanh người, Hạ Tử Du mở to đôi mắt liếc nhìn mình trong gương.

Khăn tắm chỉ che được hai phần ba ngực cùng mông, chưa bao giờ ăn mặc hở hang như thế này, Hạ Tử Du cắn cắn môi thẹn thùng, tim cũng đập nhanh hơn, bàn tay nắm chặt lấy góc khăn chỉ sợ khi cử động sẽ rơi xuống.

Rụt rè mở cửa bước ra, vừa đúng lúc cửa phòng ngủ cũng bật mở. Hoắc Quân Nghị mới từ phòng tắm bên ngoài tắm xong, trên người chỉ quấn chiếc khăn lông hững hờ quanh hông.

Mới tắm xong nên nước trên tóc vẫn chưa kịp khô, từng giọt men theo yết hầu chảy dọc xuống cơ ngực rắn chắc rồi mất hút ở đường nhân ngư khiêu gợi.

Bốn mắt chạm nhau, Hạ Tử Du vội vã cụp mí mắt , mặt càng thêm đỏ hồng, cơ thể dường như không khống chế được mà phát run.

Ở bên này, Hoắc Quân Nghị cũng không tốt hơn là bao. Cô gái trước mặt chỉ quấn chiếc khăn tắm ngang người, để lộ da thịt trắng như tuyết.

Mái tóc dài mềm mại buông thả tự nhiên, che đi một phần bả vai trơn mịn, hai chân thon dài đang dán chặt vào nhau, thẹn thùng đỏ mặt cắn cắn môi không dám nhìn hắn. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã khiến hạ thân của hắn bỗng trở nên căng cứng.

Chết tiệt! Cô gái này luôn dễ dàng khiến bản thân hắn mất kiểm soát.

Bị Hoắc Quân Nghị dùng ánh mắt nóng rực kia nhìn

chằm chằm, Hạ Tử Du càng thêm xấu hổ, tay chân như thừa thãi, không biết nên làm gì mới đúng.

Tiến lại giường lớn, Hoắc Quân Nghị thong thả ngồi xuống, nhìn Hạ Tử Du từ trên xuống dưới, sau đó như quân vương mà ra lệnh:

"Lại đây!"

Hạ Tử Du cả người chấn động, hai mắt vô thức nâng lên nhìn hắn, nhưng ngay sau đó lập tức hối hận. Ánh mắt kia đυ.c ngầu, lộ rõ du͙© vọиɠ không chút che giấu.

"Không nghe thấy sao?"

Thấy cô cứ đứng im đấy không chịu di chuyển, Hoắc Quân Nghị đột nhiên mất bình tĩnh mà lớn tiếng hỏi.

Trong giọng nói đầy vẻ khó chịu, sợ hắn sẽ thật sự tức giận, Hạ Tử Du tuy sợ hãi nhưng vẫn ngoan ngoãn mà tiến lại trước mặt hắn.

"Cởi đồ!"

Âm thanh trầm khàn của Hoắc Quân Nghị lúc này giống như đang ẩn nhẫn điều gì đó, đến hắn cũng không phát hiện ra.

"Em...không..."

Tay chân Hạ Tử Du càng trở nên cuống quít, việc đó...quá mức hổ thẹn. Cô không đủ dũng cảm cởi đồ khoả thân trước mặt người khác, mặc dù người đó là người đàn ông cô yêu đi nữa!

"Đừng quên em là tình nhân của tôi, bây giờ tôi muốn thế nào thì em phải làm thế đấy. Tình nhân là phải biết nghe lời, đó là nhiệm vụ của em, hiểu chứ?

Không hiểu sao khi thấy Hạ Tử Du mở miệng từ chối, tâm tình hắn đột nhiên trở nên cực kì khó chịu.

Từ trước đến nay chỉ có phụ nữ quỳ dưới chân Hoắc Quân Nghị hắn cầu xin được yêu thương, vậy mà cô gái này...

Sắc mặt trầm xuống, hắn tàn nhẫn cố ý nói ra mấy lời châm chọc, không cho phép cô từ chối.

Toàn thân Hạ Tử Du đột nhiên cứng đờ. Hắn nói đúng, đây là trách nhiệm mà một tình nhân phải làm. Trong lòng không khỏi dâng lên nỗi khổ sở chua xót.

Mấy ngón tay mảnh khảnh run rẩy đem khăn tắm từ từ cởi ra. Lúc khăn tắm rơi xuống sàn nhà, cả cơ thể trơn bóng trắng mịn lập tức hiện rõ...