"Đại...đại thiếu gia....cảm ơn anh đã giúp đỡ."
Đứng ở một góc khuất ở bãi đỗ xe dành cho khách vip ở phía ngoài Night Club, Hạ Tử Du cúi thấp đầu, mấy ngón tay xoắn lại với nhau đầy căng thẳng,
lắp bắp nói.
Hai năm qua, sau khi xảy ra sự việc kia, cô đã tự nhắc nhở bản thân vô số lần không được nhớ tới hắn, không được để ý tới cuộc sống của người đàn ông này nữa, nhưng...tới hôm nay lúc gặp lại, cô mới biết rằng, thì ra hình bóng hắn vẫn luôn in sâu tâm trí cô.
Khoé môi bất giác nở nụ cười đầy tự giễu, cô vẫn như xưa, vẫn luôn hồi hộp lo sợ khi nhìn thấy hắn.
Trên môi ngậm một điếu xì gà Cohiba, thương hiệu xa xỉ rất nổi tiếng dành cho giới thượng lưu của ngành công nghiệp xì gà Cuba. Hít sâu một hơi, sau đó nhả ra từng vòng khói trắng uốn lượn dưới ánh sáng vàng của đèn đường, đôi mắt thâm trầm sâu thẳm của Hoắc Quân Nghị hướng về Hạ Tử Du chăm chú quan sát.
"Cô biết tôi?"
Hắn hờ hững nghi hoặc hỏi.
"Bà...bà nội em trước đây từng là đầu bếp ở Hoắc gia, mọi người hay gọi là bà nội Hạ, em...đã từng tới Hoắc gia cùng bà nội nhiều lần. Em tên Hạ Tử Du, khi ấy có chơi cùng Ngữ Yên, vì vậy nên..."
Hạ Tử Du khẽ ngẩng đầu, hai mắt có chút sợ sệt nhìn về phía ánh mắt sắc bén kia.
Lúc tầm mắt hai người giao nhau, cô y như bị trúng bùa mê mà nhìn hắn đến thất thần.
"Thì ra là cô..."
Mi tâm dãn ra, lời nói cùng ánh mắt của hắn lại trở về vẻ băng lãnh, cao ngạo thường ngày.
Hèn chi vừa nãy hắn thấy quen mắt, cô bé này đã thay đổi nhiều như vậy. Rất xinh đẹp!
Chân dài, da trắng, cơ thể nhìn sơ qua chỗ nào cần lồi đều lồi, bộ dáng thanh thuần cùng đôi mắt phảng phất nỗi buồn càng khiến tính chinh phục cùng chiếm hữu của đàn ông được kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Đột nhiên hình ảnh mơ hồ của cái đêm làʍ t̠ìиɦ mất hồn hai năm trước tại Hoắc gia khiến hắn càng quan sát cô kỹ hơn.
Đêm đấy hắn cãi nhau rồi quyết định chia tay cùng Đường San San, tâm trạng không tốt cùng việc xã giao, tiếp đón khách mời khiến hắn uống rất nhiều rượu.
Say rượu khiến hắn không nhớ rõ mọi chuyện,
cũng không thấy rõ ràng dung mạo của cô gái kia.
Chỉ biết là sáng hôm sau tỉnh dậy, lúc phát hiện trên giường có vệt máu cùng một chiếc bông tai hình hoa tuyết hắn mới biết là sự tình phát sinh đêm qua là thật, không phải mơ.
Hoắc Quân Nghị có một quy định bất di bất dịch, đó là cho dù hắn muốn phát tiết, chơi đùa, giải toả du͙© vọиɠ như thế nào cũng sẽ không bao giờ dẫn cô gái nào về nhà chính của Hoắc gia để làm mấy chuyện kia.
Vậy mà...quan trọng hơn là hắn còn không biết người đó là ai.
Dường như ông trời muốn hắn chơi trò trốn tìm cùng cô gái kia.
Camera trong nhà thế nhưng vì hôm đó lượng điện tiêu thụ quá công suất dẫn đến bị chập, vì vậy...dữ liệu lưu trữ tối hôm đấy không lưu lại gì.
Nhưng...cô gái trước mặt cùng cô gái đêm hôm đó lại khiến hắn cảm giác giống mấy phần.
Có điều suy nghĩ này bị hắn che đậy rất kỹ, con ngươi đen chăm chú nhìn cô, giọng điệu nghe qua đều chứa đựng sự xem thường.
Câu nói của hắn khiến Hạ Tử Du thức tỉnh, cô thu hồi nhanh ánh mắt đầy mê muội kia, xấu hổ như bị người ta phát hiện ra mình đang làm chuyện xấu.
Hàm răng trắng cắn cắn môi lại vô tình chạm phải vết thương khi nãy mà khẽ la lên một tiếng đau đớn.
"Phụ nữ bây giờ luôn muốn dùng vốn sẵn có để kiếm tiền, nhưng hôm nay...cô lại không may gặp phải khách hàng thích bạo lực...đáng đời."
Không hiểu sao khi nghĩ tới cô gái trước mặt làm cái nghề bẩn thỉu kia, trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác tức giận khó chịu, giọng nói đầy chỉ trích.
"Em không có...anh đừng hiểu lầm."
Lắc mạnh đầu phủ nhận, Hạ Tử Du biết trong mắt hắn cô luôn là kẻ xấu, nhưng chuyện kia cô thật sự không có làm.
"Bộ dạng cô lúc này nói ai sẽ tin chứ? Nhưng dù sao chuyện này cũng không liên quan tới tôi."
Hoắc Quân Nghị vứt bỏ điếu thuốc đang hút dở xuống đất, mũi giày dùng lực dí mạnh lên tàn thuốc màu đỏ như trút bỏ khó chịu trong lòng.
Xã hội bây giờ chẳng lẽ tất cả cô gái đều ham hư vinh sao? Bởi vì muốn có tiền mà bỏ qua tự trọng của bản thân, bán rẻ thân xác, mặc kệ những lời dị nghị, khinh thường!
Giờ đang là mùa đông, nhưng trên người Hạ Tử Du lúc này chỉ mặc chiếc áo crop ngắn tay cùng chiếc váy ngắn qua mông một chút. Vừa nãy mới giằng co cùng tên háo sắc Trịnh Cường nên giờ đây quần áo nhìn càng thêm xộc xệch, khiến người nhìn dễ dàng liên tưởng tới những hình ảnh không đứng đắn.
Từng cơn gió thổi qua, cả người Hạ Tử Du co rụt lại vì lạnh, nhưng giọng điệu cùng ánh mắt đầy chán ghét của Hoắc Quân Nghị lại khiến lòng cô càng lạnh lẽo hơn. Cô biết, cho tới bây giờ hắn vẫn luôn khinh bỉ, không tin tưởng cô.
Hai mắt ủ rũ, trong lúc Hạ Tử Du định mở miệng lên tiếng minh oan thì thấy Hoắc Quân Nghị đã muốn rời đi.
Lúc đi ngang qua Hạ Tử Du, hắn cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, cứ như người xa lạ mà lạnh lùng bước qua.
Đột nhiên nhớ tới vấn đề hiện tại, cánh tay của Hạ Tử Du không rõ lấy can đảm ở đâu vội vươn ra nắm lấy cánh tay của Hoắc Quân Nghị giữ lại, trong giọng nói đầy khẩn trương mang theo tia cầu xin:
"Anh có thể cho em mượn tiền được không?"
Hạ Tử Du siết chặt bàn tay còn lại vào chân váy tới mức gân xanh nổi đầy mu bàn tay. Hiện tại hắn chính là hi vọng duy nhất mà cô có thể xin giúp đỡ.
Công việc ở Night Club chắc chắn không thể tiếp tục, còn những công việc kia, cô không biết phải làm đến bao giờ mới có thể tích cóp đủ tiền để bà nội làm phẫu thuật.
Bất ngờ vì hành động của cô, cả người Hoắc Quân Nghị trở nên bất động mấy giây, sau đó chợt bật cười, quay người lại nhìn xuống bàn tay nhỏ của cô đang nắm chặt lấy cánh tay mình, giọng điệu đầy châm chọc:
"Cô Hạ, phải nói là cô quá ngây thơ hay là cô có âm mưu gì khác mới đúng? Chuyện vừa rồi tôi còn chưa bắt cô trả ơn, vậy mà giờ cô lại muốn mượn tiền tôi. Cô nói xem, tại sao tôi phải cho cô mượn?"
Khuôn mặt Hạ Tử Du tối sầm lại, bàn tay đang nắm lấy cánh tay hắn cũng vội vã buông ra, lùi về sau mấy bước. Cô biết yêu cầu vừa rồi của mình sẽ khó có ai đồng ý, nhưng vì tính mạng của bà nội, cô không thể không thử.
"Bà nội em bị bệnh, rất cần tiền để làm phẫu thuật. Anh cho em mượn mười vạn tệ, sau này đi làm em nhất định sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho anh."
Hạ Tử Du thành thật nói.
Hoắc Quân Nghị không trả lời liền, ánh mắt như diều hâu săn mồi chậm rãi quan sát mọi hành động của cô, giọng nói lạnh nhạt không mang theo một tia ấm áp:
"Cô nghĩ bao lâu sẽ trả xong? Tôi là thương nhân, sẽ không làm việc theo cảm tính mà không có gì đảm bảo."
"Em...em sẽ cố gắng nhanh nhất..."
Khi nói ra điều này, thanh âm của Hạ Tử Du rất nhỏ
hầu như là không thể nghe rõ, vì chính cô cũng không biết chắc được bao lâu thì mình mới có thể trả hết số tiền đó.
Hai tay buông thõng, đầu cúi thấp, làm gì có ai ngu ngốc lại cho một người không có gì mượn số tiền lớn như vậy chứ?
Nếu ở lại chỉ càng khiến bản thân thêm nhục nhã, vì vậy Hạ Tử Du hít sâu một hơi, nhìn vào ánh mắt vốn luôn lạnh lùng của người đàn ông kia, gượng cười khẽ nói:
"Anh cứ coi như em chưa nói gì đi, sự việc hôm nay em nhất định sẽ nhớ rõ. Nếu có cơ hội em nhất định sẽ trả cho anh phần ân tình này. Còn bây giờ, em phải đi rồi. Tạm biệt!"
Nói xong, cơ thể nhỏ bé vẫn luôn run rẩy dưới tiết trời mùa đông lạnh giá xoay người rời đi.
"Khoan đã, tôi có nói là không đồng ý sao?"
Hạ Tử Du dừng vội bước chân, khó hiểu quay ngoắt người lại nhìn Hoắc Quân Nghị, nghi ngờ có phải mình nghe lầm không.
"Vậy...anh đồng ý cho em mượn số tiền đó?"
Hạ Tử Du không chắc chắn hỏi ngược lại, tâm trạng đầy chờ mong.
Từ từ tiến lại gần chỗ Hạ Tử Du đang đứng, khoé môi Hoắc Quân Nghị hiện lên một nụ cười khó hiểu, ánh mắt đầy cuống dã, bàn tay to nâng chiếc cằm trơn mịn của cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn tà tứ nói:
"Nhưng tôi có một điều kiện."
Cả người Hạ Tử Du như phát run, chưa bao giờ bị hắn nhìn suồng sã như vậy, nhưng cô vẫn còn đủ tỉnh táo lắp bắp nói:
"Điều...điều kiện gì?"
Hoắc Quân Nghị thấy biểu cảm sợ sệt như chú thỏ nhỏ trước người thợ săn của cô, tâm đột nhiên trở nên ngứa ngáy, ác ý muốn trêu đùa cô:
"Tôi muốn cô làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi trong một tháng, số tiền mười vạn tệ sẽ là của cô!"
Giọng nói của hắn trầm thấp dứt khoát nói ra mong cầu của bản thân.
Chỉ cần nghĩ tới hình ảnh cô gái này từng ở dưới thân người đàn ông khác lấy lòng, hắn lại cảm thấy vô cùng tức giận, chỉ muốn hung hắng chiếm giữ lấy cô cho riêng mình.
"Anh...anh...em không hiểu anh muốn gì!"
Hạ Tử Du khϊếp sợ với đề nghị của hắn, mắt đẹp trợn to không thể tin nổi.
"Chẳng phải tôi đã nói rất rõ ràng sao? Một tháng này ngoan ngoãn làʍ t̠ìиɦ nhân của một mình tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô. Thỉnh thoảng cũng nên đổi khẩu vị, xem cô có những chiêu trò gì để lấy lòng đàn ông ở trên giường!"
Hắn nói một cách trào phúng, vô cùng thẳng thắn, ánh mắt chứa đầy du͙© vọиɠ nhìn cô không chút giấu diếm.
"Em... em không thể đáp ứng những chuyện như thế này. Chẳng phải... anh đã có người yêu rồi sao?"
Hạ Tử Du bối rối cự tuyệt.
Vào cái đêm kia, chẳng phải hắn đã nói yêu Đường San San sao? Khi yêu một người sao lại còn có ý muốn quan hệ không rõ ràng cùng người phụ nữ khác chứ?
"Nếu cô không đồng ý thì có thể đi."
Hoắc Quân Nghị sa sầm mặt khi nghe cô nhắc tới hai chữ "người yêu" kia. Từ hai năm trước, cái danh phận đó hắn đã không còn dành cho bất kì cô gái nào.
Chuyện tình cảm của bản thân hắn không muốn người khác can thiệp, vả lại hiện tại hắn cũng không muốn nhớ tới cô gái kia.
Hạ Tử Du trong lòng vô cùng thống khổ, nếu đồng ý điều kiện của hắn, thì cô sẽ có tiền để bà nội được làm phẫu thuật, nhưng cô cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt đó là khiến hắn càng xem thường cô hơn.
Mà một cô gái sẵn sàng đánh đổi thân xác để có tiền thì làm gì có quyền để nói chuyện tình yêu chứ?
Nhưng...cô còn lựa chọn nào khác sao?
Dù gì hắn cũng sẽ chẳng bao giờ xem trọng phần tình cảm kia của cô, vậy thì...
"Em...đồng ý!"
Nhìn vào khuôn mặt người đàn ông mà mình yêu yêu nhất, Hạ Tử Du bất lực đáp ứng.