Đúng mười hai giờ đêm,
Giờ này có lẽ nhiều người đã quấn cơ thể trong những chiếc chăn ấm áp mà chìm trong giấc ngủ giữa cái lạnh của mùa đông.
Nhưng có một nơi, giờ phút này mới chính là lúc cuộc sống bắt đầu.
Dọc theo con đường sầm uất, đắt đỏ nhất thành phố Y, Night Club Salimon như một viên kim cương lấp lánh nổi bật giữa màn đêm.
Hạ Tử Du ngồi tư lự đối diện với chiếc gương lớn trong phòng thay đồ.
Trong gương là một cô gái xinh đẹp quyến rũ, khuôn mặt dù trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn làm nổi bật
những đường nét hoàn mỹ.
Mái tóc dài thẳng mềm mại màu đen buông thả tự nhiên đến thắt lưng thon gọn mảnh khảnh.
Trên người mặc một chiếc áo crop cổ tim tay ngắn màu trắng tới rốn cùng chân váy ngắn bằng da màu đen dài đến ngang đùi.
Đây là đồng phục dành cho nhân viên ở đây.
Cổ áo xẻ sâu có thể thấy rõ được một phần ba bầu ngực tròn đầy. Chân váy ôm sát bờ mông cong cùng đôi chân thon dài trắng mịn.
Làm việc ở đây cũng đã hơn một tháng. Hạ Tử Du đã phải nói dối bà nội Hạ rằng cô làm thêm cho một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24, nếu làm ca đêm thì lương rất tốt.
Mới đầu bà nội Hạ một mực phản đối khi thấy cháu gái nhỏ bé của mình vì muốn có tiền làm phẫu thuật cho bà mà đã bảo lưu việc học rồi còn phải làm việc vất vả xuyên đêm.
Bà nội Hạ nắm chặt lấy tay Hạ Tử Du, vừa khóc vừa nói "bà già rồi không còn sống được bao lâu nữa, thế nên đừng vì bà mà làm những việc huỷ hoại bản thân mình, cản trở tương lai sau này, nếu không bà chết cũng không nhắm mắt!"
Nhưng cô không nhẫn tâm nhìn bà nội vì căn bệnh quái ác kia mà chịu đau đớn mỗi ngày như vậy được!
"Sunny, phòng vip số sáu chỉ điểm cô đó!"
Quản lý mở cửa đi vào lên tiếng ra lệnh.
"Em biết rồi, sẽ lập tức đi ngay"
Sunny là biệt danh do quản lý ở đây đặt cho Hạ Tử Du khi cô vào đây làm.
Nhàn nhạt đáp lời, Hạ Tử Du vực dậy tinh thần, điều chỉnh lại quần áo để tránh hở hang nhất có thể, sau đó đứng lên tiến đến phòng vip số sáu mà quản lý vừa báo.
Bên trong phòng vip, tiếng nhạc ầm ĩ sôi động lập tức ập đến. Vừa vào phòng, nhìn thấy đám người ngồi bên trong, Hạ Tử Du theo bản năng liền muốn trốn đi, sao lại là đám người đó?
Trịnh Cường là một tên háo sắc. Hạ Tử Du không rõ thân phận của hắn hiển hách ghê gớm thế nào nhưng mỗi lần hắn tới đây, tất cả nhân viên cùng quản lý đều cúi thấp đầu cười rạng rỡ để lấy lòng hắn, một tiếng hai tiếng đều là "Cường ca".
Bên cạnh hắn lúc nào cũng có hai, ba người đàn em mặt mũi bặm trợn đi theo sau.
"Đi đâu vậy người đẹp? Đại gia đây cũng không phải là quỷ, sao mỗi lần nhìn thấy anh em đều muốn chạy trốn?"
Phía sau truyền đến tiếng nói cùng tiếng cười khả ố của một người đàn ông trung niên bụng bự mặt rỗ.
Kỳ thực từ lần đầu nhìn thấy Hạ Tử Du ở quán bar này hơn tháng trước, liếc mắt một cái hắn đã nhìn trúng cô.
Theo kinh nghiệm ăn chơi hoan lạc bao nhiêu năm nay của mình, Trịnh Cường mới nhìn là biết Hạ Tử Du còn khá non nớt, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ dịu dàng không hề lẳиɠ ɭơ, thân hình mảnh mai mềm mại, làn da lại bóng loáng tràn đầy sức sống. Dưới chiếc váy ôm sát đó không biết khi cởi bỏ sẽ thần điên bát đảo như thế nào?
Hạ Tử Du đối với tên quỷ háo sắc này muốn tránh như tránh tà nhưng công việc bắt buộc cô phải ngồi rót rượu, thỉnh thoảng còn phải ca hát khuấy động không gian thêm phấn khích để khách hàng hài lòng.
"Ngại quá, làm cho Cường ca hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó, chỉ là vừa đến cửa tự nhiên bụng lại đau. Định quay đi ra ngoài một lúc lại bị ngài phát hiện rồi!"
Tệ thật! Xem ra hôm nay chạy không thoát rồi!
"Vậy còn không mau vào đây rót rượu phục vụ đại ca đi".
Một tên đàn em gần đó hung hăng ra lệnh.
Hạ Tử Du gượng cười, miễn cưỡng tiến vào bên trong, hai chân khuỵ xuống ngồi bên mép bàn cầm lấy chai rượu vang mới khui rồi rót ra ly cầm lên mời hắn.
"Cường ca, mời ngài một ly ạ" .
Hạ Tử Du nở nụ cười kiều diễm đã được luyện tập một cách chuyên nghiệp.
"Bụng đau sao? Vậy thì để đại gia xoa xoa cho nó mau hết nhé!"
Nụ cười mang đầy vẻ dâʍ ɖu͙©, mắt thấy bàn tay thô to mập mạp đang tiến gần phía dưới ngực mình, Hạ Tử Du liền nhanh chóng đặt ly rượu vào tay hắn ngọt ngào nói:
"Cảm ơn Cường ca đã quan tâm, hiện tại tôi ổn hơn rồi! Ly rượu này kính ngài!"
"Nga, được... chiều lòng người đẹp"
Vừa cầm ly rượu Trịnh Cường cũng không quên nhân cơ hội sờ soạng bàn tay trắng mềm của cô.
Bên cạnh hắn mấy tên đàn em cũng trái phải ôm ấp trong lòng mỗi người một cô gái phong tình vạn chủng.
"Cường ca, ngài ngồi lại chơi cùng mọi người ở đây nhé, tôi ra ngoài lấy đồ ăn cho mọi người!"
Hạ Tử Du ngồi không yên, đang định đứng lên thì bị đè lại. Thấy cô muốn chạy Trịnh Cường liền kéo cô sát lại, tay ôm lấy eo nhỏ của cô sờ soạng:
"Đi đâu chứ? Ở lại đây phục vụ anh cho thật tốt, em muốn cái gì anh cũng sẽ cho!"
Hạ Tử Du tức giận không kịp kiềm nén, căm tức trừng nhìn gã đàn ông ghê tởm đang sàm sỡ mình.
Trước khi vào đây làm, cô đã nói rõ với quản lý rằng cô chỉ bán sức lao động chứ không bán thân. Ngoài việc rót rượu cho khách, phục vụ mang trái cây đồ ăn tới, thỉnh thoảng còn chơi các trò chơi đếm số, đoán nhanh hoặc ca hát ra cô nhất định sẽ không phục vụ việc đi riêng hoặc lên giường cùng khách!
"Gỉa vờ thanh cao gì nữa?
Trịnh Cường nheo đôi mắt ti hí gian xảo đầy vẻ háo sắc hạ lưu nói tiếp:
"Đã vào tới đây làm không phải là bán thân, lên giường cùng khách hay sao? Dè dặt cái gì? Chỉ cần em đồng ý, đại gia đây sẽ bao nuôi em, đảm bảo cho em ăn sung mặc sướиɠ, hưởng thụ vinh hoa phú quý"
Sau đó lấy ly rượu đang uống dở ép tới bên miệng Hạ Tử Du bắt cô uống.
Hạ Tử Du nhanh tay phản xạ giựt lại ly rượu từ tay Trịnh Cường, không chút đắn đo suy nghĩ hất thẳng vào mặt hắn.
"Con khốn này, dám tạt rượu vào mặt tao, mày chán sống rồi phải không?"
Hắn hung dữ nắm lấy tóc Hạ Tử Du kéo mạnh ra phía sau. Đau đớn từ da đầu truyền tới, khuôn mặt Hạ Tử Du trắng bệch, hắn dùng lực không ít.
Cô vội lấy hai bàn tay nắm lấy tay còn lại của hắn đưa lên miệng dùng hết sức lực cắn thật mạnh.
"Đồ con điếm, dám cắn tay tao hả?"
Bàn tay thô mập đnag nắm tóc Hạ Tử Du vội buông ra nhưng ngay sau đó lại mạnh mẽ giáng một bạt tai lên má trắng nõn của cô.
Do tức giận nên cái tát rất mạnh, khoé miệng còn thấy được có máu rỉ ra, trên má lập tức đã in hằn năm ngón tay đỏ bừng.
"Gan cũng thật lớn, không biết qua tay bao thằng đàn ông rồi còn bày đặt thanh cao. Ông đây hôm nay phải cưỡng bức mày cho bằng được, phải dạy dỗ cho mày một bài học, nhẹ không muốn thì ông đây sẽ dùng sức"
Nói rồi tay hắn sờ xuống thắt lưng của chính mình mà bắt đầu cởi ra, kéo khoá quần xuống.
"Không... tôi không muốn"
Dưới ánh đèn lờ mờ, vết sẹo trên mặt hắn phá lệ hung ác, khiến người đối diện phát run.
Hành động của hắn làm cô sợ hãi, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu, thân thể lùi lại phía sau, bàn tay vô tình quơ phải chai rượu.
Phản xạ tự nhiên cô liền nắm lấy chai rượu hung dữ đập mạnh xuống bàn làm nửa chai dưới bể ra, nửa còn lại thì từng mảnh thuỷ tinh lởm chởm gai góc đang trên tay cô.
"Tránh ra... các người mà tới gần tôi sẽ đâm chết"
Vừa hù doạ cô bừa hua chai rượu qua lại trước mặt hắn, khuôn mặt đanh lại, nếu đã đến bước này, cô phải tự nghĩ cách cứu mình trước.
"Người đẹp, bình tĩnh, anh chỉ giỡn cho vui thôi mà. Ngoan, bỏ cái chai xuống đi."
Thấy nguy hiểm trước mắt, Trịnh Cường thức thời dừng lại động tác, xuống nước mà nài nỉ.
"Đứng yên đó, không được tiến lại đây!"
Hạ Tử Du nhịn đau, cơ thể lùi lại, tiến nhanh về phía cửa phòng. Trong lòng thầm nghĩ, rời khỏi đây trước đã!
Bước chân hỗn loạn bước nhanh hơn, cửa vừa mở liền lao ra ngoài, nhưng vừa chạy được mấy bước không ngờ lại đυ.ng phải một bức tường thịt cứng rắn.
Hơi thở lạnh lùng ập tới, Hạ Tử Du kinh ngạc ngẩng mặt lên, gương mặt mà cô nhung nhớ bao năm nay hiện lên gần trong gang tấc.
Người đàn ông này, dù có hoá ra tro cô vẫn có thể nhận ra. Hạ Tử Du si ngốc nhìn, đầu óc cũng trở nên trống rỗng.
Cô gái này trông rất quen mắt, dường như đã gặp qua!
Nhưng bị cô gái này nhìn chằm chằm như vậy, người đàn ông vô thức nhìu mày, tay đang đỡ trên lưng cô cũng thả lỏng, lịch sự hỏi:
"Cô không sao chứ?"
Câu hỏi của người đàn ông làm Hạ Tử tỉnh táo lại trong nháy mắt. Cô vội lui về sau vài bước, hốt hoảng cúi đầu, lắp bắp nói:
"Không... không sao!"
"Ừ, không sao thì tốt rồi!"
Người đàn ông hờ hững gật nhẹ đầu, dứt khoát xoay người cùng mấy người đàn ông theo sau từ tốn bước qua, không hề lưu luyến, lạnh lùng rời đi.
Hạ Tử Du còn đang thất thần thì phía sau vang lên
một tiếng gầm giận dữ:
"Tụi bay bắt lấy nó cho tao, nếu hôm nay không đè bẹp được nó tao đây không còn gọi là lão Cường nữa!"
Gương mặt Trịnh Cường vặn vẹo phẫn nộ, bộ dạng giống như ma quỷ hung ác doạ người.
Hạ Tử Du cảm thấy cả người đều trở nên lạnh như băng, hai chân run rẩy, không kịp suy nghĩ, hướng vế phía đàn ông vừa mới rời đi, ánh mắt đáng thương bất lực lên tiếng cầu xin:
"Hoắc Quân Nghị, xin anh hãy cứu tôi!"
Hiện tại người đàn ông trước mặt này chính là người duy nhất có thể cứu cô. Hai tay gắt gao nắm chặt, hồi hộp chờ đợi phản ứng của hắn.
Nghe cô gái kia gọi rõ cả họ tên của mình, bước chân bỗng dừng lại, đôi mắt của Hoắc Quân Nghị trở nên thâm trầm.
Từ từ quay người lại, hai mắt sắc bén của hắn nhìn Hạ Tử Du như muốn cắt từng lớp da thịt của cô.
Cô gái trước mắt cao gầy, quần sáo xộc xệch, tóc tai hơi rối, khoé môi có vết máu nổi bật trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, mắt đẹp phảng phát nỗi buồn đáng thương nhìn hắn, đôi môi đỏ hồng hé mở thở hổn hển.
Tất cả điều này khiến trong đầu Hoắc Quân Nghị chợt hiện lên hình ảnh mơ hồ của cái đêm làʍ t̠ìиɦ mất hồn hai năm trước kia, mi tâm nhíu chặt lại đầy nghi ngờ.