Tổng Tài Vô Tình, Yêu Anh Thật Đau Lòng

Chương 2. Lần đầu gặp gỡ

Tai nạn xảy ra ngoài ý muốn, một phần do tài xế xe tải chạy quá tốc độ cho phép, một phần do vợ chồng họ Hạ đi không đúng tín hiệu đèn giao thông cho người đi bộ nên số tiền đền bù không đáng là bao.

Nhờ các thầy cô trong trường giúp đỡ chuyện hậu sự của Hạ Nghiêm Quân và Ngô Mặc Tâm một cách chu đáo nên bà cháu Hạ Tử Du cũng giảm bớt một phần nào khó khăn, mất mát.

Sau khi chôn cất cho con trai và con dâu xong xuôi,

bà nội Hạ đã suy nghĩ, phân vân rất lâu mới đưa ra quyết định là sẽ đưa Hạ Tử Du lên thành phố Y để bắt đầu cuộc sống mới.

Nếu chỉ dựa vào số tiền tiết kiệm của con trai và con dâu để lại mà không tiếp tục làm việc kiếm tiền thì sớm muộn gì số tiền đó cũng sẽ tiêu hết.!

Tuy bà nội Hạ lúc trước từng làm đầu bếp nấu ăn cho các đám tiệc, ma chay, cưới hỏi trong xóm, nhưng ở huyện nhỏ này, nhà hàng, khách sạn chỉ đếm trên đầu ngón tay, một người lớn tuổi như bà ai sẽ thuê cơ chứ?

Vì vậy, hai bà cháu Hạ Tử Du sau khi lo sắp xếp mọi thứ ổn thoả thì cùng nhau khăn gói lên đường.

Một người bạn tốt của hai vợ chồng họ Hạ ở thành phố Y khi biết được ý định này của bà nội Hạ đã rất nhiệt tình hỗ trợ hai bà cháu tìm chỗ ở mới cùng trường học để cô bé Hạ Tử Du có thể tiếp tục đến trường.

Căn phòng nhỏ ở chung cư lâu năm này tuy hơi xa trung tâm thành phố nhưng giá thuê lại rẻ nhất trong những căn mà họ đã xem qua. Bù lại thì phương tiện công cộng đi lại ở đây rất thuận tiện, môi trường sống xung quanh cũng khá tốt, lại gần nhà mà người bạn của con trai mình ở nên bà nội Hạ đã quyết định thuê ở đây.

Do tuổi tác khá lớn nên trước mắt bà nội Hạ chỉ có thể xin vào làm phụ bếp và rửa chén bát cho một nhà hàng gần chung cư đang ở, lâu lâu nếu nhà nào gần đấy có tiệc cần người giúp thì bà lại đến phụ nấu nướng kiếm thêm thu nhập để có thể nuôi dạy cháu gái nhỏ trưởng thành.

Khi biết hoàn cảnh đáng thương, già trẻ nương tựa vào nhau mà sống của bà nội Hạ thì chú Trương ở căn hộ kế bên hiện đang làm lái xe cho nhà họ Hoắc đã giới thiệu cho bà vào làm đầu bếp, vì gia đình họ đang cần tìm một người đầu bếp có thể nấu các món ăn dân giã vùng miền, vừa may bà nội Hạ lại đáp ứng đủ các yêu cầu đó.

Chú Trương làm tài xế cho nhà họ cũng đã hơn mười năm nên khi nghe chú ấy kể về hoàn cảnh khó khắn của bà cháu họ Hạ thì nữ chủ nhân Hoắc gia là Úc Noãn Tâm liền gật đầu đồng ý.

———

Hoắc thị là tập đoàn đa quốc gia nổi tiếng không chỉ ở thành phố Y mà còn có sức ảnh hưởng với các nước lớn mạnh trên thế giới.

Hầu như các lĩnh vực trọng điểm từ bất động sản, ngân hàng, giải trí, nhà hàng - khách sạn....đều có sự góp mặt của Hoắc thị cho nên nếu nói Hoắc thị nắm

gần như nền kinh tế của thành phố Y thì cũng không quá phô trương.

Chỉ cần chủ tịch của Hoắc thị Hoắc Thiên Kình hắt hơi một cái thì giá cổ phiếu hôm đó ở thành phố Y ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Hoắc thị không chỉ thuộc gia đình hào môn, mà còn có quan hệ gần với gia đình hoàng gia Anh.

Bà nội của Hoắc Quân Nghị là cháu gái bên ngoại của nữ hoàng Anh. Thế nên địa vị của Hoắc thị không chỉ có tiền mà quyền lực đến bộ máy chính khách cũng phải kiêng nể mấy phần.

Người nắm quyền hiện tại của Hoắc gia bây giờ chính là Hoắc Thiên Kình và vợ là Úc Noãn Tâm.

Họ có với nhau ba người con, hai người con đầu sinh đôi, con trai ra đời trước tên là Hoắc Quân Nghị, con gái ra đời sau tên Hoắc Khuynh Tư và một người con gái út cách hai anh chị bảy tuổi tên là Hoắc Ngữ Yên.

Hiện tại thì hai người con lớn đã mười bảy tuổi, đang học cao trung ở một trường tư thục quốc tế trong nước. Sau khi học xong sẽ trực tiếp qua nước ngoài để tiếp tục học chương trình đặc biệt dành cho những người kế nghiệp gia tộc.

———

Bà nội Hạ làm ở Hoắc gia cũng đã gần được một tháng. Hôm nay là thứ bảy, cô bé Hạ Tử Du được nghỉ học nên được bà nội dẫn tới chỗ làm do không an tâm để cô bé ở nhà một mình.

Do sự cố của ba mẹ nên cô bé Hạ Tử Du dường như rất hiểu chuyện, trầm tĩnh hơn so với các bạn cùng lứa tuổi.

Hạ Tử Du là cô bé ngoan và nghe lời nên hầu như người làm trong Hoắc gia đều yêu quý cô bé.

Hôm nay thời tiết thật nóng nực!

Từ trong nhà bếp nhìn ra khoảng vườn xanh mát ngoài kia, Hạ Tử Du đột nhiên hưng phấn muốn ra ngoài đó chơi, thế nên trong lúc bà nội Hạ đang chú tâm nấu ăn thì cô bé liền lén trốn ra ngoài, đi về phía khu vườn đằng sau nhà.

Lủi thủi bước đi dưới ánh nắng chói chang, lúc tới nơi thì cô bé ngỡ như mình đang lạc vào một khu vườn cổ tích.

Ở chính giữa khu vườn có một cái hồ nhỏ được thiết kế theo kiểu thác nước chảy, dưới hồ còn có mấy con có màu sắc sặc sỡ đang bơi lội tung tăng, xa hơn chút là một vườn hoa rực rỡ đua sắc dưới ánh nắng mặt trời. Ngay bên cạnh vườn hoa có một cái xích đu màu trắng, xung quanh dây đu là những dây leo màu gỗ quấn xung quanh.

Hạ Tử Du rón rén nhìn xung quanh một lượt, khi thấy không thấy ai cô bé mới dám nhẹ nhàng tiến lại gần xích đu ngồi lên chơi.

"Thật thích!"

Hạ Tử Du cười tít mắt lại rồi khẽ nói chỉ đủ bản thân nghe. Lâu lắm rồi không được đi chơi ở công viên, từ khi ba mẹ mất, cô bé cũng biết bà nội rất cực khổ để có thể nuôi mình ăn học nên cô bé rất biết điều, không hề đòi hỏi gì từ bà nội của mình.

Đang tận hưởng cảm giác trong lành, gió thổi qua người mát rượi, thì đột nhiên có giọng nói của một bé gái cất lên:

"Cậu là ai?"

Hạ Tử Du sợ hãi dừng xích đu lại, nhảy vội xuống dưới đất, hướng về phía cô bé xinh như búp bê trạc tuổi mình lắp bắp trả lời:

"Mình...mình là cháu gái của bà nội Hạ, đầu bếp của Hoắc gia. Còn cậu là..."

Cô bé xinh xắn khi nghe thấy câu trả lời của Hạ Tử Du thì liền vui vẻ cười đáp lại:

"À, thì ra cậu là cháu gái của bà nội Hạ. Bà nội Hạ nấu ăn rất ngon, mình rất thích các món ăn của bà nấu. Mình tự giới thiệu, mình là Hoắc Ngữ Yên, là con gái... à là chủ nhân của khu vườn nhỏ này. Còn cậu, cậu tên gì?"

"Mình là Hạ Tử Du"

"Tớ chưa thấy cậu bao giờ, sao hôm nay cậu lại ở đây?"

Cô bé Hoắc Ngữ Yên ngây thơ hỏi.

"Hôm nay mình được nghỉ học nên được bà nội dẫn đi làm cùng, bình thường đều ở trong bếp, nhưng hôm nay tớ cảm thấy rất buồn chán nên đã lén trốn bà nội ra ngoài chơi"

Hạ Tử Du nói xong khẽ le lưỡi, cổ rụt lại khi biết mình làm sai.

Hoắc Ngữ Yên dù sao cũng là công chúa nhỏ của Hoắc gia nên rất được ba mẹ cùng anh chị cưng chiều. Bình thường có rất ít bạn tới chơi, nay trong nhà lại xuất hiện một cô bé xinh xắn xấp xỉ tuổi của mình thì vui mừng như cá gặp nước.

"Vậy cậu ở lại chơi với mình đi, dù sao mình chơi một mình cũng rất buồn chán."

Hoắc Ngữ Yên ngước khuôn mặt tươi cười lên nhìn Hạ Tử Du.

"Được, tớ rất thích khu vườn nhỏ này của cậu!"

Hạ Tử Du được đề nghị thì lập tức vui vẻ gật đầu đồng ý.

"Vậy chúng ta lại căn nhà nhỏ đằng kia đi, ở trong đó có rất nhiều búp bê và đồ chơi, chúng ta sẽ chơi cùng nhau nhé?"

Hai cố bé nắm tay nhau tiến lại căn nhà nhỏ gần đó , chẳng mấy chốc từ căn nhà truyền ra tiếng cười đùa vang cả một khoảng không gian.

———

"Con bé kia, mày đang làm gì vậy hả? Mau buông tiểu thư ra"

Hoắc Ngữ Yên đang cõng Hạ Tử Du trên lưng thì bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng la lớn thất thanh của vυ' Trương, người chăm sóc cô bé ngay từ khi còn bé.

Cô bé Hạ Tử Du cảm thấy như có điều gì đó không ổn đang xảy ra nên vội nhảy xuống khỏi lưng của Hoắc Ngữ Yên, gương mặt chợt tái nhợt khi thấy một người phụ nữ trung niên thân hình hơi đẫy đà, khuôn mặt đầy tức giận đang lao nhanh về phía mình.

Vừa bước đến gần cô bé Hoắc Ngữ Yên thì vυ' Trương đã nhanh tay túm lấy cánh tay mảnh khảnh nhỏ bé của Hạ Tử Du mà kéo mạnh ra.

"Con bé này ở đâu xuất hiện đây, mày đang làm gì tiểu thư vậy hả? Ngữ Yên, con có sao không, con bé này đã làm gì con, nói vυ' Trương biết để vυ' Trương dạy dỗ nó"

Vυ' Trương khẩn trương quan sát cô bé Hoắc Ngữ Yên xem có bị làm sao không, đây là con gái út của Hoắc gia, được cưng như cô công chúa nhỏ, nếu cô bé có bị làm sao, dù chỉ trầy xước một tí da thì cái thân già này của bà cũng không được yên ổn.

"Con không sao, tụi con đang chơi trò chơi hoàng tử và công chúa thôi mà".

Cô bé Hoắc Ngữ Yên vô tư trả lời.

"Tiểu Yên, thì ra em đang ở đây, con bé này, có biết mọi người tìm em khắp nơi không hả?"

" A! Anh hai, anh cũng tới đây chơi với em sao? Em đã đỡ mệt rồi, ở trong nhà tới phát chán luôn vậy đó, mẹ lại không cho em ra ngoài nên em mới tới đây chơi nè" .

Hoắc Ngữ Yên ngước khuôn mặt xinh như búp bê lên hướng về chàng thiếu niên đang tiến lại gần mình.

Do bị vυ' Trương kéo ra cách xa chỗ Hoắc Ngữ Yên đang đứng nên Hạ Tử Du ngược hướng với chàng thiếu niên đang tiến lại.

Khi nghe Hoắc Ngữ Yên nói có người tới theo phản xạ tự nhiên cô bé Hạ Tử Du khẽ quay đầu lại hướng về phía có tiếng động.

Ánh mặt trời rọi chiếu, vầng sáng bao quanh thân thể của người thiếu niên, càng làm nổi bật lên khí chất hơn người.

Đôi mắt Hạ Tử Du mở lớn, cái đầu nhỏ ngước cao lên để có thể nhìn rõ hơn, trong đầu chợt loé lên suy nghĩ "Vị đại ca này thật cao, thật xinh đẹp, y như chàng hoàng tử bước ra từ các câu chuyện cổ tích"

Khuôn mặt cực kỳ tuấn tú đẹp đẽ, nhưng cũng cực kỳ lạnh lùng, đôi mắt thể hiện rõ sự tự tin ngạo nghễ, cơ thể cao lớn tuy rằng trẻ tuổi nhưng lại tản ra một khí thế bức người.

Dù chỉ mặc quần áo đơn giản ở nhà, nhưng nhìn sơ qua là biết chất liệu vải cao cấp, mặc lên người hắn càng khiến bộ đồ thêm phần đẹp mắt.

Lúc đi ngang qua Hạ Tử Du chàng thiếu niên cũng không thèm liếc mắt nhìn cô bé một cái, trong mắt chàng thiếu niên chỉ có cô bé Hoắc Ngữ Yên trước mặt.

Thân mình cao lớn cúi thấp xuống, một tay nắm lấy bả vai nhỏ bé của Hoắc Ngữ Yên, một tay nhẹ xoa đầu cô bé, lên tiếng:

" Em có biết mẹ đang lo lắng kiếm em khắp nơi không? Còn em lại trốn ở đây, xem lát mẹ sẽ trừng phạt em như thế nào tiểu nghịch ngợm này?"

Đúng như chàng thiếu niên vừa nói, phía xa liền xuất hiện một vị phu nhân xinh đẹp đang tiến lại gần.

"A, mẹ tới, mẹ tới rồi, anh hai, anh hai nhớ phải bảo vệ em đó"

Cô bé Hoắc Ngữ Yên khi thấy vị phu nhân xinh đẹp kia càng ngày càng tiến lại gần thì vội trốn sau lưng lưng anh trai.

"Tiểu Yên, con qua đây nhanh cho mẹ, dám cãi lời mẹ trốn ra đây chơi, con có biết con đang bệnh không hả? Trời lại nắng nóng như vậy, con muốn bệnh nặng hơn sao?"

Vị phu nhân xinh đẹp vừa lên tiếng chính là nữ chủ nhân của Hoắc gia : Úc Noãn Tâm. Tuy đã gần 40 nhưng do được bảo dưỡng tốt nên trông chẳng khác nào những cô gái trẻ bây giờ.

Khi thấy Úc Noãn Tâm vừa tiến tới thì vυ' Trương đã nhanh nhảu lên tiếng:

"Phu nhân, tôi đang đi kiếm tiểu thư gần nhà bếp thì nghe tiếng la của tiểu thư nên vội chạy qua đây, vừa tới nơi thì thấy con bé này đang ở trên lưng tiểu thư rồi còn nắm lấy tóc tiểu thư mà giật nữa"

Vυ' Trương vừa nói xong liền kéo mạnh lấy cánh tay mảnh khảnh của Hạ Tử Du rồi đẩy lên phía trước.

Do bị đẩy bất ngờ, mất thăng bằng nên Hạ Tử Du té ngồi trên thảm cỏ, khuôn mặt sợ hãi, cái đầu nhỏ vội lắc, lắp bắp lên tiếng:

"Con...con không có làm hại Ngữ Yên, con chỉ đang chơi trò chơi hoàng tử công chúa với cậu ấy thôi, mọi người ..."

Hạ Tử Du còn chưa kịp giải thích xong thì cô bé Hoắc Ngữ Yên đang trốn sau lưng anh trai bỗng dưng ngất đi. Mọi người lập tức sợ hãi, Úc Noãn Tâm lo lắng la lên:

"Tiểu Yên, con sao vậy? Đừng làm mẹ sợ"

Người thiếu niên thấy vậy vội nhanh chóng bế cô bé lên tiến về nhà chính, Úc Noãn Tâm thì giao phó cho vυ' Trương liên lạc bác sĩ Thời tới ngay lập tức.

Mọi người đi nhanh qua, bỏ lại cô bé Hạ Tử Du vẫn còn ngồi trên mặt đất, khuôn mặt sợ hãi, nước mắt lăn dài. Lúc người thiếu niên đi qua Hạ Tử Du liền cảm thấy có một đôi mắt lạnh lùng sắc nhọn đang hướng về phía mình.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, tròng mắt người thiếu niên càng lạnh hơn, thể hiện rõ sự khinh thường.

Sau này, Hạ Tử Du mới biết được, thì ra mỗi người đều được ông trời sắp đặt số phận, cũng như cô, lần gặp mặt này đã khiến cuộc đời cô thay đổi!