[Mcu/616] Tụi Này Còn Lâu Mới Cẩu Huyết Như Vậy

Chương 1: Dị khách

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nội chiến đã kết thúc.

Đây vốn là chuyện tốt.

Nếu như không phải dùng cái chết của Captain America làm giá phải trả.

Captain America đã trở lại.

Đây tuyệt đối là chuyện tốt.

Nếu như tình bạn của họ cũng có thể trở lại giống như thế này.

Tony lặng lẽ ngồi trong phòng thí nghiệm không một bóng người. Mà trong một căn phòng khác, những người đồng đội cùng những người đã từng là bạn bè gã đang hoan hô chúc mừng sự trở về của Captain America. Mười phút trước gã cũng ở nơi đó, nhưng là, gã và Steve, bầu không khí giữa họ có sự xấu hổ cùng khó xử xưa nay chưa từng có.

Hai người bọn họ từng là những người bạn thân thiết nhất.

Hiện tại, giữa họ chỉ có những vết nứt không thể khắc phục.

Gã là người thắng trong cuộc nội chiến, lại cũng thua hoàn toàn.

Steve từng hỏi gã. "Có đáng không?"

Mà gã rốt cuộc sau khi Steve rời đi mới tìm được đáp án. "Nó không đáng."

Gã thực lòng vui vẻ vì Steve đã trở về, nhưng đồng thời gã cũng hiểu rõ, mọi thứ đều đã quá muộn rồi.

"Iron Man." Steve đứng lặng ở cửa hồi lâu, mới hạ quyết tâm đi vào.

Tony đứng lên, cùng Steve bốn mắt nhìn nhau. Một lát sau, gã rũ mắt xuống. "Anh có chuyện gì sao, Cap?"

Steve nhìn khuôn mặt mỏi mệt của Tony so với lần gặp mặt cuối cùng của họ càng thêm tiều tụy. "Chúng ta có thể nói chuyện không?"

Cuộc nói chuyện này bắt đầu bằng thái độ tâm bình khí hòa, rất nhanh lại chuyển thành một hồi tranh chấp. Tony nguyện ý nhượng bộ trước sống chết của Steve, lại không có nghĩa là gã cho rằng bản thân hoàn toàn sai. Gã thừa nhận hành động của mình có chút vấn đề, nhưng đồng thời gã cũng tỏ vẻ đạo luật ở mặt nào đó cũng có chỗ đáng khen. Còn Steve, sự thất vọng và tức giận của anh lộ rõ trên mặt, chẳng chút nào lưu tình đâm một đao vào trái tim đã vỡ nát của Tony lần nữa.

Các thiết bị máy móc bị trận xung đột của hai người ảnh hưởng bắt đầu ầm ầm vang lên, đồng tử Tony co chặt lại. "Steve!"

Ánh sáng lóe lên, và hai người biến mất tại chỗ.

- --

Nội chiến đã kết thúc.

Đây là chuyện tốt.

Nếu như cái tên Captain America trời đánh thánh vật kia không gửi cho gã bức thư cùng di động gì gì đó liền càng tốt!

TONY căm giận trừng mắt nhìn chiếc điện thoại trên bàn, nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Một luồng ánh sáng đột ngột tràn ngập toàn bộ nhà ở, Tony che mắt lại, lạnh lùng nói. "FRIDAY, chế độ phòng ngự!"

Những tấm thép cực dày bao lấy căn cứ Avengers thành một pháo đài không thể phá hủy. Rhodes vốn ở trong phòng khách nghe được cảnh báo của FRIDAY lập tức mặc giáp, cùng Vision nhanh chân đến nơi xảy ra sự cố.

"Có chuyện gì vậy?" Khi Rhodes vội vội vàng vàng đuổi tới bên người TONY, liền nhìn thấy gã trợn mắt há hốc mồm đối mặt với Captain America cùng... một bộ giáp. Rhodes kinh tủng nhìn cảnh tượng trước mặt này. "Tony, nói cho tớ là cậu không điên đến loại trình độ này đi!"

"Tớ không." Phục hồi lại tinh thần TONY phản bác nói. Gã ngẫm nghĩ, lại bổ sung. "Hiện tại vẫn chưa."

Rhodes che trước người gã, bất đắc dĩ lắc đầu. "Vĩnh viễn đừng thì tốt hơn."

Năm người rơi vào trạng thái giằng co.

"Cho nên, Tony à," Rhodes cảnh giác trong sự chả hiểu ra sao. "Có lý do gì cho việc bộ giáp của cậu với cả Captain lại phát điên cùng nhau không?!"

"Đó không phải là bộ giáp của tớ." TONY nói. "Hơn nữa..." Gã nhìn từ trên xuống dưới Captain America ở phía đối diện. "Vision, tiến hành quét."

"Anh ta cũng không phải chính Captain." Vision trả lời. "Một vài số liệu cùng Cap bất đồng."

"Cái gì?!" Rhodes hoảng cả hồn (1). "Thế anh ta là ai?!"

"Không bằng cậu trực tiếp hỏi bọn họ đi." TONY lạnh lùng nói. "Xem đủ chưa, hai vị? Các người đến tột cùng là ai?"

"Vũ trụ song song." Vì để tỏ thiện ý, Tony dỡ bỏ bộ giáp của chính mình, đôi mắt màu lam xám (2) thẳng tắp gặp đôi mắt màu mật ong. "Anh là Iron Man của vũ trụ này?" Dùng hoàn toàn là ngữ khí khẳng định.

"Vũ trụ song song?" Rhodes tò mò hỏi. "Nói như vậy, hai người là Cap và Tony của vũ trụ khác hả?"

Vision bình dị nói. "Vũ trụ song song trên lý thuyết đúng là có tồn tại, nhưng cho đến nay chưa từng có ai thành công chứng thực."

"Tôi tin tưởng hai người." TONY có chút hâm mộ nhìn bản thân khác cao bằng Captain America của mình. "Vậy, các anh vì sao lại đến đây?"

"Chỉ là một lỗi thử nghiệm thôi." Tony thành khẩn nói. "Cho chúng tôi vài ngày, chúng tôi liền sẽ rời đi."

"Được." TONY gật đầu, ngay sau đó hỏi. "Anh có phiền không nếu trong khoảng thời gian này tôi giữ hộ anh bộ giáp?"

"Không." Tony do dự một chút, khóa lại bộ giáp rồi giao nó ra. Đây là cách nhanh nhất để có được lòng tin, cũng là sự thỏa hiệp mà họ cần phải thực hiện.

TONY chỉ huy Butterfingers đưa bộ giáp của Tony đặt vào quầy trưng bày, ra hiệu cho FRIDAY giải trừ báo động, tăng cường cảnh giới. Vision bảo rằng mình đang nấu canh, sau đó rời đi trước.

Rhodes cởi giáp, tò mò hỏi Steve. "Cap, sao nãy giờ anh chẳng nói câu gì thế?"

Steve gật đầu với y, lãnh đạm chào hỏi. "Rhodes."

Rhodes nhìn ra đối phương không muốn nói chuyện phiếm, sờ sờ mũi, quay đầu hỏi TONY. "Cậu nhận ra ảnh không phải Captain như thế nào vậy?"

TONY một bên chớp mắt to nhìn hai người đối diện, một bên tùy tiện trả lời. "Anh ta to con hơn."

Rhodes run rẩy khóe miệng, nói thẳng ra là cường tráng hơn không phải tốt hơn sao. Y móc mỉa (3). "Bình thường, cậu khác cũng lớn hơn so với chính cậu đấy."

"Nè!" TONY tức giận trừng y.

Tony nhìn như lơ đãng hỏi. "Chỉ có ba người các anh ở căn cứ à?"

"Uh-huh!" TONY kéo dài giọng. "Anh nhắc tôi mới nhớ đấy!" Gã căm tức nhìn Rhodes. "Cậu để Vision đi nấu cơm à?"

Rhodes bất đắc dĩ dang hai tay. "Cậu ta xung phong nhận việc mà."

"Vậy cậu đi mà ăn." TONY nói. "Tớ gọi ship về."

Tony rất có hứng thú quan sát bản thân khác của mình, cũng biết một mình khác chắc chắn cũng không hề thả lỏng phòng bị với chính mình. Steve đang quan sát toàn bộ phòng cùng với tất cả những gì anh có thể nhìn đến. Loại thời điểm này có thể thấy được sự ăn ý của họ vẫn còn tồn tại. Đột nhiên, đôi mắt của Steve giật một cái, anh đưa mắt ra hiệu với Tony. Tony nhìn theo ánh mắt Steve, sắc mặt biến đổi. "Sao chiếc khiên lại ở chỗ của anh?"

TONY bĩu môi. "Vì sao lại không thể?!"

Tay Tony khẽ run, gã rất muốn lờ đi hoặc là hiểu sai hướng, nhưng tất cả sự thật đều nói với gã. "Nội chiến chỗ các anh...?"

TONY nghiêng đầu nhìn về phía gã. "Nội chiến?" Gã nhìn sắc mặt Steve nhanh chóng trở nên ảm đạm. "Các anh gọi nó như vậy sao?" Gã hời hợt (4) nói. "Cũng hợp đấy chứ."

"Hợp ư?" Steve ánh mắt sắc bén nhìn gã. "Đó là điều duy nhất anh muốn nói hả?! Tôi... Anh ta coi anh như người bạn thân nhất của mình!"

TONY cười khẩy một tiếng. "Đừng có nói dễ nghe như vậy!"

"Hey, hey, hey!" Rhodes vội vã giảng hoà. "Tony này, hơi quá rồi đấy."

"Được rồi." Sắc mặt TONY lạnh nhạt đến mức làm lòng người kinh ngạc. "Tôi đã từng là bạn của anh ta, trước khi anh ta phản bội tôi."

Tony khó thể tin nhìn mình khác. "Đây là lý do của anh sao?! Đối mặt với... cái chết của Steve?" Gã tưởng chừng như không thở nổi, gã không rõ tại sao bản thân ở vũ trụ khác lại có thể lạnh nhạt với Steve đến nước này.

TONY nhíu mày. Rhodes không hiểu nguyên do (5), hỏi. "Chết cái gì cơ?!" Y rùng cả mình, nhìn về phía Steve. "Cap?!"

"Anh ta không chết." Steve so với Tony quan-tâm-sẽ-bị-loạn thì phát hiện ra chân tướng sớm hơn.

Thân thể căng chặt của Tony chậm rãi thả lỏng, nhìn về phía TONY chứng thực.

"... Không." TONY tâm sự nặng nề nói. "Anh ta trong vũ trụ của mấy anh..." Gã hơi chút không hiểu nhìn Steve.

"Nếu anh ta vẫn ổn," Tony nghi hoặc hỏi. "Thế sao chiếc khiên sẽ lại ở chỗ anh?"

"Tôi đã lấy lại nó." TONY liếc nhìn chiếc khiên được đặt trong một góc, cuối cùng cũng biết hiểu lầm đã đến như thế nào.

Steve nhíu chặt mày. "Anh không có quyền."

TONY đúng lý hợp tình nói. "Bố tôi đã cho anh ta, tất nhiên là tôi có quyền rồi!" Gã nhìn Steve. "Mà anh cũng cho rằng tôi có quyền này, nếu không sẽ chẳng đưa nó cho tôi."

Steve cùng Tony nhạy bén ý thức được TONY đang tìm từ, cũng phát hiện sự khác biệt trong đó. Hai người liếc nhau, quyết định trước khi thu được thêm nhiều tin tức thì tạm thời cứ đừng manh động (6).

- --

Sau khi Rhodes lấy lý do ăn trưa mang theo Steve và Tony đi phòng khách rồi, TONY ngồi một mình trong phòng thí nghiệm, lặng lẽ suy nghĩ về thông tin mà hai người trong một vũ trụ khác lộ ra.

Vũ trụ của họ cũng có nội chiến.

STEVE đã chết...

Có vẻ như so với bên bọn gã thì đánh đến càng thêm kịch liệt.

STEVE đã chết...

Steve liếc mắt một cái liền nhận ra Rhodes, cũng không cảm thấy kỳ quái về sự tồn tại của Vision, đây là một trong những điểm tương đồng giữa hai vũ trụ.

STEVE đã chết...

STEVE ROGERS chết tiệt!

TONY nằm liệt trên ghế như từ bỏ, ngây người nhìn trần nhà trắng bệch, mặc kệ những suy nghĩ của mình xoay quanh Captain America. Lý trí nói cho gã STEVE ROGERS đương nhiên sẽ không có việc gì, bên cạnh anh có Natasha, Sam và Wanda đi theo rồi. Nếu anh mà đã xảy ra chuyện, thì còn lâu mới gió êm sóng lặng (7) như thế này. Nhưng... Tony nặng nề thở ra một hơi, gã lấy ra từ trong ngực sản phẩm công nghệ cũ kỹ nhất trong những thứ mình mang theo, mở danh bạ của chiếc điện thoại nắp gập ra rồi nhìn cái tên duy nhất bên trong, giãy giụa giữa việc gọi hay không gọi.

Một phút sau, TONY cứng đờ cả người nhìn chằm chằm vào ba từ 'đang kết nối' trên màn hình điện thoại, gã thề là không phải não gã chỉ huy gã phát cuộc gọi này đâu. Mà trước khi gã có thể ấn nút kết thúc, người bên kia đã nhanh chóng bắt máy.

Thanh âm xa cách lâu ngày truyền đến từ đầu kia điện thoại. "Tony?" Giọng nói của STEVE vừa kích động vừa khẩn trương, nhưng không gì trong đó có thể che dấu được sự ôn hòa và quyến rũ từ bản thân thanh âm.

TONY, tảng đá trong lòng đã buông xuống, luống cuống tay chân ngắt cuộc gọi, vừa mới nhẹ nhàng thở ra, di động đã lại rung lên. TONY nhìn ID người gọi mà chẳng biết phải làm gì, mãi đến khi cuộc gọi tự kết thúc. Gã cầm lấy điện thoại, vừa muốn bỏ vào trong ngực thì nó lại rung lên một lần nữa. TONY trong lòng mắng mười bảy tám lần chính mình vừa nãy ấn nút gọi, khi điện thoại ngừng rung liền nhanh tay nhanh mắt (8) kéo ngăn kéo ra, vứt điện thoại vào, sau đó đóng chặt ngăn kéo lại. TONY còn chưa hết hoảng hồn rời khỏi phòng, quyết định đi đến quầy bar trong phòng khách để uống rượu an ủi trái tim bị kinh hãi của mình (9).

- - Đây là lần đầu mà tiên chiếc điện thoại sau khi được gửi đến trên tay gã, không ở cùng phòng với gã.

- -------------------------------

(1) Đại kinh thất sắc, Hán ngữ thành ngữ, ghép vần vì dà jīng shī sắc - 大惊失色, nghĩa là cực kì hoảng loạn, sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi.

(2) steel-blue eyes

(3) phun tào hay thổ tào - 吐槽, là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.

(4) Khinh miêu đạm tả/nhẹ nhàng bâng quơ, Hán ngữ thành ngữ, ghép vần là qīng miáo dàn xiě - 轻描淡写, nghĩa gốc là khi miêu tả thì dùng lối viết nhẹ nhàng; ngày nay ý chỉ cách viết, cách nói qua loa, sơ sài, hời hợt; làm việc không tốn sức. Cũng chỉ màu sắc nhạt; nhẹ nhàng.

(5) Bất minh sở dĩ/Không rõ nguyên do, âm đọc bù míng suǒ yǐ - 不明所以, Hán ngữ từ ngữ, ý nghĩa là không hiểu lý do tại sao.

(6) Hành quân lặng lẽ, Hán ngữ thành ngữ, ghép vần là yǎn qí xī gǔ - 偃旗息鼓, nghĩa là xếp cờ im trống, chỉ bí mật hành quân, không bại lộ mục tiêu; sau ý chỉ ngừng chiến hoặc âm thầm chấm dứt hoạt động, hoặc ngừng làm việc gì đó.

(7) Gió êm sóng lặng, Hán ngữ thành ngữ, âm đọc là fēng píng làng jìng - 风平浪静, ý tứ là chỉ không có sóng gió, như thể chuyện gì cũng đều không xảy ra, dùng để so sánh bình tĩnh không có việc gì.

(8) Tay mắt lanh lẹ, thành ngữ chữ hán, ghép vần là yǎn jí shǒu kuài - 眼疾手快, ý tứ là hình dung làm việc cơ trí, nhạy bén, nhanh nhẹn, phản ứng nhanh.

(9) Áp áp kinh/an ủi, ghép vần yā jīng - 压惊, nghĩa là dùng rượu và đồ nhắm, tài vật an ủi người bị kinh hãi, nhiễu loạn.