*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Kidoisme
Tinh thần lực của Kỷ Lan không hoàn toàn tản ra, rất nhanh đã bị hắn thu về.
Chần chờ nheo mắt lại, trong khoảnh khắc ấy hắn đã nghe thấy hai tiếng "Thụy Bạch" nhưng thực sự quá mơ hồ, hắn không xác định có phải mình nghe nhầm hay không, huống chi phong ấn nơi hồn phách đã biến mất, đáng nhẽ loại cảm ứng này không nên tồn tại mới đúng.
Nguyên chủ không biết có biến cố xảy ra.
Cậu thấy lão tổ dừng lại, phát hiện linh hồn mình tiếp tục suy yếu, cố gắng chống đỡ hỏi: "Tôi... tôi sắp đi rồi à?"
Kỷ Lan hoàn hồn: "Còn lâu."
Dứt lời, nguyên chủ thấy hắn bắt đầu chạy nhanh, thậm chí còn bẻ cả cành cây ngự kiếm bay lên, mơ hồ thăm dò: "Ông đi đâu thế?"
Kỷ Lan đáp: "Tới phòng luyện binh khí."
Nguyên chủ: "Chỗ đó có bảo bối hả?"
Sau đó cậu hiểu ra ồ lên một tiếng: "Cũng đúng, ông nói đây là là môn phái luyện đan nổi tiếng mà nhỉ. Định cho tôi mở mang tầm mắt trước khi chết ư? Cảm ơn nha, tôi thích lắm!"
Kỷ Lan thầm than nhóc đúng là đứa không tim không phổi, đáp: "Đi xem cậu còn con đường sống nào không."
Nguyên chủ:!!!
Niềm vui đến quá bất ngờ, cậu hoàn toàn không thể tin tưởng.
Tuy rằng bọn họ mới quen nhau không lâu nhưng nguyên chủ vẫn cảm nhận được lão tổ là kẻ vô tình vô nghĩa. Loại người này trước nay rất cứng rắn, tại sao lại thay đổi ý kiến nhanh đến thế?
Cậu muốn hỏi ra miệng nhưng lại sợ đập tan cơ hội khó khăn lắm mới nhận được, chỉ đành lắp bắp: "Thật, thật sao?"
Kỷ Lan nói: "Qua xem đồ của họ còn dùng được không đã."
Nguyên chủ sợ làm phiền hắn đi đường, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Nhỡ không thể sử dụng được thì phải làm sao?"
Kỷ Lan: "Chúc cậu an tâm lên đường."
Nguyên chủ: "..."
Không, tôi chả yên tâm tẹo nào!
Ánh mặt trời càng ngày càng nóng, ngự kiếm trên cao bị gió tạt qua, nóng bức không ai chịu nổi.
Kỷ Lan bay một đường tiếp cận đến đỉnh núi, đi vòng quanh tìm được một cái sơn động bị che khuất. Hắn vươn tay dọn sạch cỏ dại, nhanh chân chạy vào.
Nguyên thủ theo hắn, bên trong sơn động rất bé diện tích chỉ khoảng bốn mươi mét vuông.
Giữa mặt đất khắc một trận pháp phức tạp, bên trên đặt một chiếc bếp lò rỉ sét loang lổ. Ngoài ra còn kèm theo rất nhiều đồ đồng nát sắt vụn linh tinh, đơn sơ hệt xóm trọ nghèo khó.
Cậu cứ cảm thấy lão tổ lừa mình: "Không phải ông bảo đến phòng luyện binh khí sao?"
Kỷ Lan gật đầu: "Là chỗ này."
"..." Nguyên chủ khẩn trương, nói năng nhiều hơn: "Linh Thú Viên có tấm bia đá ngầu đét mà sao phòng luyện binh khí lại là một cái hang động? Ơ...Chẳng nhẽ vì động vật bọn họ nuôi quý hiếm cho nên điều kiện chăm sóc tốt hơn phòng luyện binh khí hả?"
Kỷ Lan bật cười thành tiếng, âm thầm kiểm tra trận pháp. Sau khi xác định có thể dùng, lúc này hắn mới giải thích vài câu.
"Đây là đỉnh núi Linh Thú Viên, trên núi có vài phòng luyện binh khí tạm thời cho nên hơi đơn sơ. Thất Tinh Tông còn phòng luyện binh khí cao cấp khác nhưng nơi đó nhiều pháp trận canh giữ, cơ thể cậu quá yếu ớt, không vào nổi."
Nháy mắt nguyên chủ đã hiểu.
Bời vì thực lực của cậu quá yếu cho nên chỉ có thể sử dụng đồ dỏm.
Cậu sợ hãi hỏi: "Vậy tôi có thể cứu được không? Không đúng, ông định cứu tôi thế nào?"
Kỷ Lan đáp: "Luyện cậu thành pháp khí."
Nguyên chủ hô lên: "– Gì cơ?!"
"Pháp khí bản mạng." (*) Kỷ Lan nói rồi cầm cái bếp lò ném thẳng sang một bên. Ngón tay hắn tụ lại thành kiếm, khắc đè Tụ Linh Trận lên trận pháp có sẵn.
Khắc được một nửa hắn thấy hơi mất sức, ngón tay dừng lại trong chốc lát, ngay sau đó vững vàng khắp tiếp.
Tư chất thân thể này quá kém, tu vi chỉ mới tới Luyện Khí tầng ba. Tuy tinh thần lực của hắn khủng bố nhưng cũng chỉ có thể sử dụng một chút pháp chú ví dụ như sưu hồn, nhϊếp hồn linh linh. Giờ đây phải động tới trận pháp yêu cầu linh khí, Kỷ Lan cảm thấy quá sức, huống chi ban nãy hắn vừa ngự kiếm, thể lực tiêu hao gần hết. Nói thật, giờ hắn chẳng khác nào đang lấy trứng chọi đá.
Đầu Kỷ Lan đau như búa bổ, khắp cơ thể mỏi nhừ, linh khí chậm rãi tiêu hao hết.
Cuối cùng ngón tay hạ xuống, hắn lảo đảo ngồi bệt ra đất khạc một búng máu.
Nguyên chủ không dám nói chuyện từ lúc hắn bắt đầu khắc trận, giật mình sợ hãi hò lên: "Lão tổ!"
"Không sao." Chất giọng Kỷ Lan không chút thay đổi, nếu không phải sắc mặt quá khó coi sẽ chẳng ai biết hắn đang suy yếu.
Thấy Tụ Linh Trận khởi động chậm rãi kéo cả luyện khí trận theo, lại ngó qua búng máu trên sàn, Kỷ Lan cười bảo: "Đỡ phải cắt tay lấy máu."
Nguyên chủ mơ màng hỏi: "Tôi cần phải làm gì?"
Kỷ Lan đáp: "Cố gắng chống đỡ."
"Tu sĩ từ Trúc Cơ hoặc Kim Đan trở lên mới có pháp khí bản mạng liên kết trực tiếp tới hồn phách, nói cách khác, nó nắm trong tay nửa sinh mạng chủ nhân của mình." Hắn nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục giảng giải: "Tu vi của cậu không đạt nhưng hồn phách ngoài ý muốn rời khỏi cơ thể, chúng ta thử đánh cược một lần. Nếu hồn cậu nhập vào pháp khí, ở trong pháp khí tu luyện thì đợi tới khi cơ thể đạt tới Nguyên Anh hoặc Hóa Thần có lẽ sẽ phục hồi, từ pháp khí trở lại hiện thực."
Không lừa nhóc con, hắn thực sự không có khả năng cứu được cậu.
Thậm chí biện pháp hiện tại cũng chỉ là đang đi đường vòng, không biết có thể hoàn thành nổi hay không.
Kỷ Lan đè lại giữa mày, túm tàn hồn ra ném thẳng luyện khí trận sau đó cầm ngọc bội lau sạch tinh thần lực còn sót lại, đồng thời tặng cho nguyên chủ vài phụ gia tổng hợp: "Máu và hồn luyện nên pháp khí bản mạng, có thể sống hay không hoàn toàn trông chờ vào cậu, đi nào."
Nguyên chủ nghe hiểu, trước khi ý thức biến mất dùng hết sức lực gào lên: "Nhất định tôi sẽ sống sót nhưng mà lão tổ ông nhớ chăm chỉ tu luyện đấy!!! Tư chất kém thế mà ông bắt tôi thành Nguyên Anh, ông có cách nào không á á á, sao ông im lặng thế...!!!"
Âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nhanh chóng bị luyện khí trận cắn nuốt.
Kỷ Lan lau máu trên khóe miệng, ngồi ngay tại chỗ nhắm mắt điều hòa hơi thở.
Luyện khí trận quay vòng vòng khoảng hai tiếng, dần dần ngừng lại.
Kỷ Lan cảm nhận được thân thể bị lôi kéo vào trong, xem ra nhóc con đã chịu đựng được.
Pháp khí bản mạng có độ phù hợp tuyệt đối với chủ nhân, mang theo tính cá nhân điển hình. Hắn không rõ nhóc con sẽ luyện ra cái gì, từ trong nhập định (*) tỉnh lại nhìn về phía trước.
(*) nhập định: kiểu như đang ngồi thiền.
Chỉ thấy giữa trận pháp là con mèo chiêu tài (*) béo hệt như quả bóng rổ, chất liệu sáng bừng ngang ngửa ngọc thạch màu trắng vàng đan xen, trên đầu còn có cái vương miện nho nhỏ.
Một tay nó giơ móng vuốt, một tay ôm màn hình đặt trước ngực trông như con hổ máy.
Pháp khí bản mạng đều có tên, Kỷ Lan không thấy ghi trước mặt con mèo, đành phải đứng dậy xoay nó lại, ai ngờ đâu sau lưng pháp khí có ghi hai chữ to lù lù: [Mạng Chó].
Kỷ Lan: "..."
Một con mèo chiêu tài tên là [Mạng Chó].
Hai chữ này khắc họa một cách cực kỳ nhuần nhuyễn tâm trạng chủ nhân của nó, mèo chiêu tài mong muốn có vận may, con hổ máy đại diện cho việc dùng tiền để đánh cược vận khí, còn cái vương miện nhỏ... chắc là ước muốn trở nên mạnh mẽ vĩ đại???
Một chiếc pháp khí bản mạng thôi mà có đủ vô số tầng ý nghĩa.
Kỷ Lan trầm mặc hai giây, nghĩ tới thằng nhóc ôn dịch kia đã chìm vào pháp khí không thể lôi ra bắt cậu giải thích mọi chuyện đành phải thôi, vẫy vẫy con mèo chiêu tài.
Mèo con cảm ứng được thân thể triệu hồi, hóa thành ánh sáng bay tới đậu trên tay hắn, rồi nhanh chóng biến thành một cái vòng nhỏ. Bề ngoài có vẻ giống sợi tơ hồng, mặt đá là phiên bản mèo thu nhỏ, để con trai đeo cũng không quá khó nhìn.
Hắn đứng dậy ra khỏi phòng luyện binh khí.
Linh khí mới chỉ khôi phục chút ít, hắn không ngự kiếm mà chậm rãi đi bộ từ trên núi xuống.
Qua ba nghìn năm, linh thú tại chín tòa thành đều đã chết hết, giả sử nếu còn sống sót sẽ chọn ngủ đông hoặc như Diễm Trư Điểu chôn trứng xuống dưới lòng đất. Hắn vừa đi vừa nhìn, không lâu sau gặp được một con Diễm Trư Điều.
Nhóc còn đang ngủ, Kỷ Lan không cẩn thận dẫm lên nhánh cây dọa nó thức giấc.
Nó lập tức gào lên, nhảy từ trong bụi cỏ ra nhìn chằm chắm hắn rồi chuẩn bị tư thế tấn công.
Đúng lúc Kỷ Lan đang nghĩ làm cách nào để kiểm tra pháp khí của nhóc con, lập tức biến cái vòng tay thành con mèo chiêu tài sau đó nắm cái móng vuốt đang giơ cao của nó ấn xuống.
"Đinh" – màn hình xuất hiện hàng chữ (R) Nấm.
Kỷ Lan còn chưa kịp hiểu có ý gì thì đã cảm nhận một chút bọt khí được đẩy ra từ con mèo.
Lấy hắn làm trung tâm, trừ tất cả thực vật chưa mở linh trí thì toàn bộ vật sống trong phạm vi mười mét đều biến thành nấm — bao gồm cả chủ nhân pháp khí.
Diễm Trư Điểu đang lấy đà húc Kỷ Lan đột nhiên ngã từ không trung xuống thành cục nấm hương lăn lông lốc trên cỏ.
Hai cục nấm cách nhau nửa mét trầm mặc, không một đứa nào động đậy.
Mèo chiêu tài làm xong việc hóa thành vòng tay, diệt trừ luôn dấu vết 'có người' còn sót lại. Cảnh vật xung quanh cực kỳ yên ả chỉ có thể nghe thấy tiếng gió lay động mấy cành cây cao 'xào xạc'.
Kỷ Lan câm miệng.
Từ nhỏ hắn đã là người hiểu chuyện.
Đấu đá với đám huynh đệ tỷ muội, đấu đá với đám tu sĩ chính đạo, đấu đá với phong ấn Ma tộc trong người, thậm chí còn đấu đá với vận mệnh sống không quá trăm tuổi...
Hắn liều mạng từ bé cho tới bây giờ, có rất ít khoảnh khắc mềm lòng nhưng mỗi lần đưa ra quyết định, dù khó khăn đến đâu hắn cũng sẽ đâm đầu tuyệt đối không bao giờ hối hận.
Đây là lần đầu tiên hắn cực kỳ hối hận.
Cục nấm Kỷ Lan nhìn xung quanh, tự kiểm điểm sao mình lại đi cứu cái thằng ranh con ôn dịch kia làm gì không biết, để nó chết mẹ đi không phải tốt hơn sao?
Mà bây giờ muốn rút lại thì đã quá muộn.
Chuyện đã xảy ra, hắn không muốn phí sức hối hận nữa. Kỷ Lan âm thầm tính toán thời gian xem phải ngồi ở đây thêm bao nhiêu lâu.
Đang trong lúc hắn cảm thấy mình sắp héo đến nơi, đột nhiên phát hiện có người tới gần, rùng mình chăm chú hẳn lên.
Lâu Úc vừa vào bí cảnh đã vẽ cho giáo viên và học sinh một câu thần chú bảo vệ.
Thần chú không bị đυ.ng chạm, y không để ý tới mấy câu giáo viên truyền tin, định bụng chờ phá tan hết pháp trận nơi này mới đi kiểm tra, ngờ đâu lại phát hiện hình như xung quanh có cao thủ biến người trở thành đồ vật.
Y phân công giáo viên ở lại canh giữ doanh trại không được đi lung tung, xử lý hết chuyện bên kia rồi mới bay qua bên này xem thử.
Kết quả tinh thần lực quét ngọn núi nửa ngày chả ra cao thủ nào, ngược lại chỉ có một nhóc quỷ con đang luyện trộm pháp khí.
Lâu Úc nghĩ thầm chắc là học sinh, đi tới gần tìm người, bất ngờ nhận ra mấy cục nấm lùn tịt.
Bên trên bọn chúng chỉ dính linh khí của một người, y truy theo nguồn gốc cuối cùng bắt được tên đầu sỏ trong bụi cỏ dại.
Kỷ Lan nhìn thẳng mặt người đàn ông, dù sao y đã thấy mình, quan sát thêm cũng chả mất đồng tiền nào cả.
Người đàn ông cao to cường tráng, ngũ quan tuyệt đẹp như tiên trên trời.
Tóc y khá ngắn, mặc một bộ quần áo đen bình thường, cả người lộ ra dáng bẻ lười biếng uể oải đút tay trong túi quần.
Điều quan trọng nhất chính là Kỷ Lan không nhìn ra tu vi của Lâu Úc.
Có hai khả năng, một là biến thân ảnh hưởng tới cảm nhận của hắn, hoặc là...tu vi của tên này cao tới mức hắn không thể chạm tới.
Lâu Úc chả nghĩ nhiều đến thế, bởi vì y nhìn ra quỷ con trước mặt mới lết tới Luyện Khí tầng ba.
Nhưng hai cục nấm trông rất ngộ, y cười hỏi: "Trồng ở đây bao nhiêu lâu rồi?"
Kỷ Lan trầm mặc nhìn lại.
Lâu Úc ồ lên: "Quên mất cậu không biết nói chuyện."
Y hoàn toàn không có ý định giải trừ câu thần chú, duỗi tay vung vào cây đại thụ bên cạnh rồi lấy ra cái chậu hoa to bằng bàn tay, đào cục nấm lên trồng vào bên trong chậu: "Không sao, tôi chả muốn nghe nên cậu cứ tiếp tục im miệng là được rồi."
Kỷ Lan: "..."
Người đàn ông này, hắn nhớ!
Hết chương 4