Kỷ Lan lâm vào trầm tư.
Lâu Úc vẫn còn đang ở Thất Tinh Tông.
Rốt cuộc thì hôm nay bọn họ cũng đã kiểm kê bí cảnh xong rồi. Có một vài ngọn núi cách khá xa ngọn núi chính nên may mắn tránh được một kiếp, còn lại thì đều bị ảnh hưởng. Trên ngọn núi phụ, pháp trận phòng ngự của hai ba tòa thiên điện vẫn chưa bị mở ra, miễn cưỡng chắn được vài chiêu kiếm khí, may mắn không bị hủy diệt hoàn toàn.
Lâu Úc nhìn cảnh tượng đổ nát này: “Xây một công viên di sản đi, tốt xấu gì cũng nên để lại một thứ gì đó cho bọn họ.”
Tuyên Đình lập tức cười: “Vậy tôi đây sẽ tới giám sát, chính điện này mà được thắp thêm đèn thì sẽ đẹp biết bao.”
Toàn thể hiệp hội: “……”
Đã thành ra như vầy rồi mà vẫn còn muốn làm? Sợ người ta không hộc máu đúng không!?
Tu sĩ Kim Đan ho khan một tiếng: “Đây…… Đây đều là kiến trúc cổ.”
“Cho nên mới càng phải làm để cho mọi người tham quan đấy,” Tuyên Đình nói, “Mấy người thấy đấy, có rất nhiều danh lam thắng cảnh có những tòa nhà cổ kính. Chúng ta cũng hãy xây một cái, có thể kiếm thêm ít tiền vé vào cửa.”
Toàn thể hiệp hội: “……”
Mẹ nó thần tiên mà lại kiếm tiền vé vào cửa!
Bọn họ thấy hội trưởng ngầm đồng ý nên cũng không khuyên nữa, dù sao cũng khuyên không được.
Lâu Úc bận việc chỗ này xong liền đi đến doanh trại.
Nơi này một mảnh phế tích, bảy con rối đang di chuyển các tảng đá.
Từ lúc có linh tính, chúng nó chưa từng nghĩ tới chủ nhân sau này của chúng sẽ có thể bảo chúng làm những công việc nặng nhọc thế này. Thấy chủ nhân đánh bại lại đây, cả bọn đều quay qua nhìn hắn.
Lâu Úc nói: “Nhìn ta làm gì? Tiếp tục dọn.”
Các con rối cổ: “……”
Tốt xấu gì bọn chúng cũng là thần khí trấn núi, mấy tiểu bối tông môn gặp bọn chúng cũng phải cung kính đó!
Các con rối tức giận mà không dám nói gì, cam chịu làm việc. Nửa giờ sau, các con rối đã đào thấy được dấu vết của lều trại.
Lâu Úc tiến lên chỉ huy vài câu, phát hiện lều trại và thi thể đều nát, không thể nhìn ra được nguyên nhân chết.
Vốn dĩ hắn cũng không hy vọng gì, thấy thế nên bèn bảo mọi người tới nhặt xác. Đợi bọn họ xử lý xong, hắn lại nhìn quanh một lần cuối, khắc thêm một vòng pháp trận ngăn cản kiếm khí xung quanh chiến trường, miễn cho các công nhân kế tiếp tiến vào chịu không nổi.
Khắc trận xong, bấy giờ hắn mới rời khỏi Thất Tinh Tông, bắt đầu đi xử lý đồ vật của bí cảnh.
Đúng lúc này, Lâu Úc nhìn thấy hiệu trưởng Giác Mộc ở trong đội ngũ, bèn hỏi: “Tôi nhớ trước đây ban Luyện khí có nói muốn kết hợp khoa học kỹ thuật hiện đại, tổ chức phát sóng trực tiếp trong các cuộc thí luyện. Đã làm xong chưa?”
Hiệu trưởng nói: “Làm xong rồi.”
Lâu Úc rất hài lòng: “Vậy đến kỳ thi khai giảng này dùng đi. Tôi đi xem hiệu quả.”
Hắn không muốn bị tên quỷ nhỏ không thích hợp kia dắt mũi, căn cứ theo một câu nói không biết thật giả mà đi tra manh mối.Hắn muốn trực tiếp đi xem người ta thi lại.
Kỷ Lan hoàn toàn không biết chính mình sắp sửa sẽ nhận được một phần đại lễ.
Mỗi ngày dưới sự giám sát của trai bồ tát, hắn đều ngồi thiền đọc sách, đôi khi cũng làm bài tập. Cuộc sống của hắn quá buồn tẻ và nhàm chán, chỉ có dùng mèo chiêu tài tra tấn đối phương nửa giờ hắn mới cảm thấy vui vẻ một chút.
Thời gian cứ thế mà nhịp nhàng trôi qua, cuối cùng thì ngày thi lại cũng đã đến.