Học Viên Trao Đổi Của Học Viện Tu Tiên

Chương 23

Kỷ Lan liền đi theo bọn họ bắt đầu tìm sơn động.

Mấy người liên tục tìm được ba sơn động, lần lượt là một phòng luyện khí và hai phòng luyện đan.

Các pháp trận cơ sở này đều có giá trị nghiên cứu với mấy người Kỷ Hoằng, nhưng với Kỷ Lan thì lại không có mấy hấp dẫn. Hắn cùng bọn họ đi vào sơn động thứ tư, phát hiện vẫn là mấy thứ này, hắn liền nhàm chán, nghĩ thầm: Người của Thất Tinh Tông đúng là ăn no rửng mỡ, lãng phí linh thạch để đi bảo hộ mấy cái phòng luyện khí tạm thời này làm gì? Không những thế còn làm nhiều như vậy……

Kỷ Lan âm thầm giật mình.

Đây là ngọn núi vườn linh thú, là một trong những kho vật liệu của Thất Tinh Tông.

Mặc dù vị trí quan trọng nhưng sau khi linh khí khô cạn, các thực vật linh tính trên núi đã dần chết hết. Thật ra sau đó có dựng lại một ngọn núi khác, nhưng những linh thú hiếm có năm đó đã bị mang hết vào trong Biên giới Côn Luân, 90% còn lại đều đã chết hết, nên chỉ còn những linh thú đẻ trứng thì hoàn toàn không cần một nơi lớn như vậy.

Kỷ Lan lần lượt đảo qua vị trí của các sơn động trong đầu, phát hiện vị trí không giống như hiện tại, không khỏi tiến lên hai bước, cúi đầu nhìn pháp trận cơ sở của sơn động này.

Lúc này mấy người Kỷ Hoằng đã xem xong rồi.

“Cũng giống trước đó thôi,” Phó Hải Phàm nhìn về phía Kỷ Lan, “Nửa ngày mới tìm được một pháp khí, vẫn là phế phẩm của người ta thôi.”

Kỷ Lan nghe hiểu ý nghĩa lời nói của hắn, tiếp tục nhìn chằm chằm pháp trận: “Thứ này của tôi cũng là phế phẩm.”

Phó Hải Phàm đã hoàn toàn quên đi sự khó chịu trước đó, lại gần cười: “Nhưng cũng mạnh hơn thứ chúng tôi nhặt mà, cho tôi mở mang tầm mắt đi anh Lan?”

Kỷ Lan nói: “Muốn xem thật sao?”

Phó Hải Phàm gật đầu cái rụp.

Kỷ Lan nói: “Tôi nghe nói nghỉ hè cậu có luyện một pháp khí công kích rất lợi hại?”

Phó Hải Phàm lập tức cảnh giác nhìn hắn.

Kỷ Lan nói: “Trao đổi đi, cậu cho tôi mở mang tầm mắt trước.”

À, hóa ra là vậy.

Chỉ xem một chút thôi mà, Phó Hải Phàm vô cùng thoải mái, nói: “Được!”

Mấy người Kỷ Hoằng đồng loạt nhìn qua, vô cùng tò mò về pháp khí của hai người này.

Phó Hải Phàm luyện pháp khí xong liền đăng lên trên diễn đàn của học viện, nói rằng khai giảng sẽ dọa ngu người bọn họ. Vì vậy bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy, hôm nay mới thấy hắn rút ra từ túi Càn Khôn.

Chỉ thấy một cơ giáp dài khoảng hai mét duỗi thẳng trên không và đáp xuống mặt đất.

Một cậu học viên khác trong nhóm học viên hàng đầu lập tức khϊếp sợ: “Trời đựu, là một cơ giáp!”

Phó Hải Phàm kiêu ngạo ngẩng đầu: “Thế nào?”

“Trâu bò!” Cậu học viên kia nói, “Có bay được không? Người ngồi trên đó được không? Có laser không?”

Phó Hải Phàm nói: “Tất cả đều không.”

Cậu học viên nói: “Vậy có thể làm gì?”

Phó Hải Phàm nói: “Chỉ…… rút kiếm ra chém tảng đá lớn.”

Cậu học viên càng sốc hơn: “Cậu gọi thứ này là cơ giáp?”