Quân Thanh Dư kinh ngạc trợn trừng hai mắt, cậu vô thức giơ tay lên nhưng lại bị nắm lấy cổ tay.
Phó Viễn Xuyên từ từ chậm rãi mà nếm kem, nếm đến khi miếng kem cuối cùng trên má cũng hết, “Còn nữa không?”.
“H-Hết rồi”.
“Đi rửa qua đi, thay quần áo nữa”.
Quân Thanh Dư đờ đẫn gật đầu, nhưng cậu còn chưa kịp quay người đi thì đã bị Phó Viễn Xuyên ôm eo bế ngang lên. Quân Thanh Dư bất giác nhìn về phía phòng khách, nơi đó không một bóng người, vì chưa đến giờ thay ca đi tuần nên chưa ai đi xuống cả. Quân Thanh Dư thở phào một hơi, quay sang dựa trên vai Phó Viễn Xuyên, bôi hết kem dính trên tóc lên áo anh.
Phó Viễn Xuyên cảm nhận được chút hành động trẻ con của cậu nhưng không hề nói gì, anh bế cá nhỏ lên tầng, đặt cậu vào phòng tắm, còn tiện tay chỉnh nhiệt độ ổn định trong phòng tắm.
Dù trên người không còn nhưng quần áo vẫn dính rất nhiều kem. Quân Thanh Dư cởi khuy áo, định bụng cởϊ áσ khoác ra trước, sau đó cậu nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, tưởng là Phó Viễn Xuyên ra ngoài, tiện tay đóng cửa giúp nên cậu cũng không quá để ý. Nào ngờ tiếp đấy lại có tiếng “cạch” giống như tiếng khóa cửa vang lên.
Cậu ngạc nhiên quay đầu lại, Phó Viễn Xuyên chưa hề đi ra ngoài.
“Anh…”.
Phó Viễn Xuyên treo áo khoác lên móc, trầm giọng nói: “Tắm chung”.
___
Bữa tối Quân Thanh Dư chuẩn bị vẫn còn nguyên trên bàn. Lúc Phó Viễn Xuyên xuống tầng thì đồ ăn đã nguội. Đồ ăn khá nhiều nhưng giờ này ăn nhiều quá thì lúc ngủ sẽ khó tiêu, anh chọn ra mấy món cá nhỏ thích ăn, hâm nóng xong thì mang lên tầng.
Trong phòng ngủ, Quân Thanh Dư tự vùi mình vào trong chăn. Không biết là do chăn không thông khí hay là giữ nhiệt tốt quá, vùi không được bao lâu cậu đã thấy nóng.
Phó Viễn Xuyên đặt đồ ăn xuống, vỗ nhẹ cá nhỏ qua lớp chăn, “Dậy ăn chút đồ được chứ?”.
Tiếng cá nhỏ nghèn nghẹn truyền ra từ trong chăn, “Em ngủ rồi”.
Phó Viễn Xuyên phì cười, nói: “Em không ra là tôi lật chăn của em đấy”.
Quân Thanh Dư khẽ hừ một tiếng, lề mề ngồi dậy, chăn đội trên đầu cũng không kéo xuống, trông giống như đang đội một cái mũ áo choàng mỏng vậy.
Động tác này động đến chân, khó tránh khỏi cảm giác đau nhói. Quân Thanh Dư nhíu mày lại, cậu cúi xuống nhìn lướt qua nhưng lại chẳng thấy có dấu vết gì, chỉ thấy được chỗ bôi thuốc mỡ. Còn có cả mùi thuốc nhàn nhạt nữa.
Vừa nãy ở trong phòng tắm dù chưa làm đến cùng nhưng Quân Thanh Dư vẫn cảm thấy eo nhức chân đau, có lẽ có liên quan đến việc cậu đứng quá lâu nữa. Lại thêm hôm qua cậu cả đêm không ngủ, giờ ngồi dậy cũng thấy hơi buồn ngủ.
Phó Viễn Xuyên ngồi ở mép giường, dựng cái bàn gỗ lên thật chắc chắn, “Ăn chút đã, ăn xong rồi ngủ”. Thời gian trôi qua như bay, thức một đêm xong vậy mà đã lại đến nửa đêm.
Quân Thanh Dư gật gù, cậu húp một ít cháo rồi không ăn gì nữa, đợi Phó Viễn Xuyên ăn xong thì phụ giúp dọn bàn.
Người máy đưa đồ đợi ở ngoài cửa phòng ngủ, đặt đồ lên trên xong người máy sẽ tự cho bát đũa vào máy rửa bát. Phó Viễn Xuyên vừa xếp bát đũa lên xong, quay đầu lại đã thấy cá nhỏ nằm nghiêng trên giường, ánh mắt đong đầy ý cười mà vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Phó Viễn Xuyên nhớ lại dáng vẻ đỏ mắt xin thôi của cá nhỏ vừa nãy, không nhịn được mà lắc đầu.
Thấy Phó Viễn Xuyên không nhúc nhích, Quân Thanh Dư còn thúc giục: “Anh nhanh lên nào, đi ngủ thôi”.
“Đây”.
Bận rộn không ngừng hết một ngày một đêm, Phó Viễn Xuyên vừa nằm xuống thì Quân Thanh Dư đã lại gần mà gối lên tay anh, đôi mắt cười cong cong, “Ngủ ngon”.
Đèn cảm ứng trong phòng ngủ đúng lúc này tắt phụt. Phó Viễn Xuyên cong tay ôm cá nhỏ lại thật chặt, khẽ nói: “Ngủ ngon”.
___
Người lãnh đạo Đế Quốc triệu tập tất cả nguyên soái đến họp, thời gian không hề ngắn nhưng lại chẳng có tác dụng thực tế gì hết. Hoặc nói cách khác là lão có cách, chỉ là các nguyên soái không nghe mà thôi.
Quân Thanh Dư ngồi dựa vào đầu giường, kéo làm mới mấy lần cũng không có tin tức mới nhất nào hiện ra. Lại nhìn Phó Viễn Xuyên đang bận rộn bên bàn làm việc, nghĩ đoạn cậu đứng lên bước về phía anh.
“Sao vậy?”. Phó Viễn Xuyên thấy cậu bước đến thì trực tiếp ôm lấy cá nhỏ đặt lên chân, “Chân không đau sao?”.
Hôm qua ngủ muộn quá, lúc dậy thì đã là buổi chiều, cá nhỏ kêu đau chân suốt, Phó Viễn Xuyên đành giúp cậu bôi thuốc, để cậu nằm trên giường nghỉ ngơi.
Quân Thanh Dư lắc đầu, hỏi: “Người kia mở họp nhằm mục đích gì vậy? Lão thật sự định để các anh dùng sức mạnh đàn áp à?”.
“Đại loại vậy, nhưng lão không nói rõ ra”, chỉ là lời bóng lời gió đều có liên quan đến chuyện này, nhưng những người đã bước lên được chức vị nguyên soái thì cũng không ngu ngốc, chẳng ai đồng ý hết.
Quân Thanh Dư nghĩ cũng đúng, người lãnh đạo Đế Quốc đã tìm đến tận các nguyên soái thì đương nhiên sẽ không tự mình can thiệp vào chuyện này, “Vậy chuyện người máy của nguyên soái Todes thì sao? Lão không đòi sao?”.
“Lão không dám đòi thẳng mặt”.
Đương lúc quyết định thế này, thẳng thừng đi đòi người máy khác gì đang tỏ rõ lão có quan hệ với chuyện thực nghiệm ở hành tinh M chứ.
Phó Viễn Xuyên nói tiếp: “Lão có ám chỉ vài lần, nhưng bị Todes lấy cớ “chuyện này vẫn nên do hắn làm thì hơn, chia sẻ gánh nặng với Đế Quốc” vân vân mà xàm xí cho qua chuyện”.
Quân Thanh Dư nhướn mày, thậm chí cậu còn có thể tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó lúng túng đến mức nào. Tình huống này, dù cho mi biết thừa người kia đang giả ngu thì cũng chẳng làm được gì.
“Đáng đời”, thấy được đối phương lâm vào cảnh cùng đường bí lối, Quân Thanh Dư đương nhiên rất vui vẻ trong lòng.
Nhưng nghĩ sâu hơn thì hướng phát triển tiếp theo có lẽ sẽ không được như ý, Quân Thanh Dư có chút lo lắng, “Nhưng nếu bên này chưa có kết quả thì có lẽ lão sẽ nhanh chóng cùng phía trung tâm chăm sóc người cá đưa ra hành động thôi”.
Hi vọng người phụ trách của trung tâm chăm sóc người cá có chút đầu óc, không kéo theo cả trung tâm can thiệp sâu hơn. Nhưng với những gì bên đó đã làm từ trước thì khả năng không nhúng tay vào là không cao.
Phó Viễn Xuyên mở trang mạng anh vừa lướt thấy, nói: “Đã có đây rồi”.
“Hửm?”, Quân Thanh Dư ngẩn người, thật hay giả vậy, hành động nhanh thế sao?
Nhìn thời gian, lúc bọn họ còn đang ngủ thì tin tức đã tung ra rồi. Nhưng không liên quan gì đến trung tâm chăm sóc người cá mà lại nói về việc bùng phát bệnh về tinh thần lực tại khu dân cư, không nói rõ lần này bùng phát bệnh là do có người cố ý mang thứ có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ bệnh đến khu dân cư, mà chỉ dùng một câu bức xạ không gian để tóm tắt.
Cứ như vậy, những ai đọc được tin tức chắc chắn sẽ bắt đầu sốt ruột. Bức xạ không gian là thứ mà không ai có thể trốn tránh, hiện giờ đã có người mắc bệnh, vậy bọn họ nhiễm bức xạ không gian nhiều cũng sẽ mắc bệnh sao?
Sau khi dư luận chuyển hướng, độ nổi sẽ nhanh chóng đè chuyện thực nghiệm ở hành tinh M xuống.
Vẻ mặt Quân Thanh Dư hơi lạnh đi, “Tự bọn họ chọc cho bung bét ra, muốn nhân đó gài bẫy chuyện của anh, cuối cùng thì lại trở thành cọng rơm cứu mạng cho bọn chúng”.
Phó Viễn Xuyên vỗ nhẹ sau lưng cá nhỏ, dỗ dành: “Đừng giận”.
“Đưa em tài khoản với mật khẩu của anh”. Quân Thanh Dư không thèm tức giận với những kẻ kia, chuyện đã đến nước này, về cơ bản thì hướng đi tiếp theo hẳn sẽ không khác là bao so với cậu đoán.
“Được”. Tài khoản của Phó Viễn Xuyên không hay dùng đến, hoặc nói cách khác là chẳng dùng được mấy lần, tin tức gần nhất ở trên đều là từ mấy năm trước. Anh lười động đến mấy thứ này, cá nhỏ muốn thì cứ đưa cho cậu thôi.
Quân Thanh Dư đăng nhập tài khoản của Phó Viễn Xuyên, không hề vội vàng dùng tài khoản này đăng tin. Đây là tài khoản cá nhân của Phó Viễn Xuyên, tài khoản đặc thù như này sẽ không có chuyện bị đánh cắp, vậy nên đăng cái gì lên cũng ngang với Phó Viễn Xuyên tự mình nói ra, cậu phải cẩn thận ngôn từ mới được.
Đăng nhập xong, Quân Thanh Dư nghĩ rồi nói: “Em định sẽ mở kinh doanh cửa hàng đồ ngọt kia”.
“Có mệt quá không?”, cá nhỏ muốn làm gì, Phó Viễn Xuyên đương nhiên sẽ không phản đối, nhưng mở kinh doanh tức là hướng đến quần chúng, chắc chắn sẽ có nhiều người đến. Nước suối là thứ đặc biệt, tốt nhất là không để cho bất cứ ai ngoài cá nhỏ đυ.ng đến, như vậy nếu khách đến đông sẽ khó tránh khỏi mệt nhọc.
“Không đâu, đến lúc đó sẽ ưu tiên những người mắc bệnh ở khu dân cư”.
Người cá không nhắm đến đối tượng mua hàng là dân thường, chỉ cần không có mầm bệnh thì khả năng mắc bệnh cũng không cao, bao nhiêu năm vẫn sống tốt. Chẳng qua lần này xảy ra chuyện, có lẽ sẽ có người vì sợ hãi mà đến mua đồ. Lúc mở cửa hàng nói rõ chuyện này trước, hẳn có thể điều tiết được một chút lượng khách.
Phó Viễn Xuyên gật đầu đáp: “Ừm, em để ý cửa hàng đồ ngọt là được, những cái khác để tôi lo”.
“Được!”. Quân Thanh Dư ngẩng lên hôn anh một cái, “Nguyên soái vất vả rồi”.
Phó Viễn Xuyên hỏi: “Chân còn đau không?”.
“Ưm… Hết đau rồi”. Thực ra vẫn còn chút nhức nhối, dù sao thì cũng bị sứt da, chỉ là năng lực hồi phục của người cá khá mạnh, thêm nữa là thân thể cũng không có vấn đề lớn gì nên Quân Thanh Dư không nói đau.
Phó Viễn Xuyên nhìn dáng vẻ ngập ngừng của cá nhỏ thì gật đầu một cái, tắt máy tính đi, “Đi nào”.
“Ưm? Anh phải ra ngoài sao?”, Quân Thanh Dư hoài nghi mà đứng lên theo, cậu nhớ là hình như hôm nay không có việc gì cần ra ngoài mà.
“Xuống tầng thôi”. Phó Viễn Xuyên vừa rồi có lên mạng tra tư liệu, nói: “Đối với người cá, sau khi bị thương thì ngâm nước sẽ giúp hồi phục nhanh hơn”.
“Đi nào, đi ngâm nước một lúc nào”, Quân Thanh Dư ở dạng người lâu rồi, chỉ nhớ không được để miệng vết thương dính nước, nếu giờ ngâm nước có thể khiến vết thương mau lành, vậy thì ngâm một lúc cũng được.
Quân Thanh Dư cảm giác mình lâu lắm rồi không xuống tầng, nếu cậu không xuống thì bể bơi lớn như vậy đều bỏ phí cả, rất đáng tiếc. Mà bên trong bể bơi dưới tầng có lắp máy lọc nước, lúc nào cũng có nước sạch.
Phó Viễn Xuyên đi thay quần áo, Quân Thanh Dư thì xuống nước biến ra đuôi cá luôn. Vốn dĩ vết thương còn chút đau nhức, dính nước vào đúng thật là không còn đau chút nào, nhưng ở dưới nước thì đuôi cá vẫn tiện hơn một chút.
Với khả năng nắm giữ linh khí của Quân Thanh Dư hiện giờ, dù là biến thành hình dạng nào thì cũng rất dễ dàng thoải mái. Lúc trước vì tránh cho Phó Viễn Xuyên có ấn tượng ăn sâu bám rễ với người cá nhỏ nên cậu cố không biến thành người cá nhỏ trước mặt Phó Viễn Xuyên. Giờ chẳng cần lo lắng chuyện này nữa rồi.
Nhưng so với người cá nhỏ thì cậu càng thích dáng vẻ người cá lớn hơn, như thế này mới có thể ôm lấy Phó Viễn Xuyên.
Đang chìm trong suy nghĩ thì có tiếng động từ phòng thay quần áo, Quân Thanh Dư nghĩ nghĩ rồi lặn xuống đáy. Bên trong hồ có tăng thêm ít đồ, đứng từ bên trên không thể thấy được dưới nước có cái gì. Tốc độ bơi của người cá cực kì nhanh, còn có thể nhẹ nhàng quẫy đuôi mà không tạo ra bọt nước.
Phó Viễn Xuyên đi ra không thấy Quân Thanh Dư đâu cũng không hề xuống nước ngay, “Cá nhỏ?”.
Đúng lúc này có thứ gì đó dập dềnh trôi nổi trên mặt nước. Phó Viễn Xuyên ngồi xổm xuống trên bờ, chìa tay với lấy.
Giây sau, Quân Thanh Dư đột nhiên từ trong nước trồi lên, “Y ta–!”.
“Rào”.
Nước trong bể lấy Quân Thanh Dư làm trung tâm, bắn sang hai bên. Cậu cười tươi ngẩng lên nhìn về phía Phó Viễn Xuyên, “Anh có bị dọa sợ không?”.
Phó Viễn Xuyên vươn tay vén phần tóc tán loạn trên má cậu ra đằng sau, rất nghiêm túc gật đầu, nói: “Ừm, có bị dọa sợ”.
Ngừng một lúc, anh lại nói: “Thật đáng sợ”. Vừa nói Phó Viễn Xuyên vừa ngồi xuống thành bờ.
Quân Thanh Dư thuận thế bơi lên, hai tay đặt trên chân anh, làm nũng nói: “Qua loa quá đi à”.
“Vậy tôi nói lại”. Phó Viễn Xuyên suy nghĩ một lúc, “Bị dọa cho ngã xuống nước được chứ?”.